Đại Ca Học Đường Và Bé Ngốc

Chương 11: Không hối hận (Hoàn chính văn)




Tô Triết vẽ cả ngày hôm qua có chút mệt mỏi, ngày hôm sau tỉnh lại đã là mười một giờ trưa. Hắn gọi tên Tống Ngọc như thường lệ, nhưng không nhận được hồi đáp, chuyện này có lạ không chứ ? Hắn bật dậy ngay lập tức, phát hiện trong nhà không có ai, vì vậy đột nhiên trở nên lo lắng.

Bọn họ mới chuyển đến đây không lâu, còn chưa quen thuộc với môi trường xung quanh mà Tống Ngọc đã ra ngoài ? Tô Triết lập tức xỏ giày và muốn đi tìm bé ngốc của hắn, thậm chí còn nghĩ trong đầu xem mình nên nói gì khi báo cảnh sát. Hắn chưa kịp mở cửa thì Tống Ngọc đã xách một túi táo trở về. Tô Triết vừa giận vừa bực, trực tiếp lôi Tống Ngọc qua và nói: " Em đi đâu ?"

Không biết Tống Ngọc học ở đâu ra, thấy hắn có chút tức giận, lại chủ động đi tới và trao cho hắn một nụ hôn.

Tống Ngọc dường như đã chạm đến mạch của Tô Triết, sau khi được cậu hôn như thế, những cơn giận dữ của Tô Triết vậy mà lại tiêu tan gần hết.

Nhưng mới sáng sớm mà đã khiến Tô Triết lo lắng như vậy, thì làm sao một nụ hôn có thể cứu vãn được ? Hắn lập tức kéo Tống Ngọc sang, nụ hôn trở nên rất mãnh liệt. Lúc đầu Tống Ngọc còn tưởng rằng hai bọn họ đang chơi đùa, nhưng dần dần liền cảm thấy một chút thay đổi, bởi vì Tô Triết thế mà lại tiến vào khoang miệng của cậu, khiến toàn thân cậu mỏi nhừ, vừa căng thẳng vừa ngại ngùng.

Tống Ngọc nói rằng cậu ra ngoài, tình cờ gặp một bác gái, rồi cậu hỏi siêu thị ở đâu. Tống Ngọc rất được người lớn yêu quý, bác gái nhiệt tình với cậu đến mức nhất định phải đưa cậu đến đó, thậm chí những trái táo này cũng đều là bác chọn giúp.

Tô Triết nói đùa: " Tốt lắm, đã có thể tự ra ngoài mua đồ rồi. Sau này cả nhà đều trông cậy vào em, nhưng không được đi xa quá đấy."

Tống Ngọc nghe xong liền trào dâng một chút cảm giác áy náy, sau đó trịnh trọng gật đầu.

Tô Triết ôm Tống Ngọc vào lòng và nói với cậu: " Việc kinh doanh của tôi dạo này rất tốt, lát nữa em muốn ăn gì, tôi đãi." Từ khi Tô Triết đăng tranh lên mạng, cái danh họa sĩ thần thánh ẩn giấu này của hắn lại xuất hiện khắp nơi, tiếng tăm tăng vọt. Tranh có độ hoàn thiện cao, tốc độ vẽ còn nhanh hơn, không biết được ai quảng cáo, bây giờ hắn thêm nhiều đơn không đếm xuể. Muốn nuôi vợ thì phải khuất phục trước đồng tiền, năng lực của tiền vẫn rất được ưa chuộng. Bị mọi người biết được có thể dùng tiền để đập hắn, kết quả là chủ đơn trên mạng, từng người so với từng người chi tiền càng lố hơn.

Tô Triết đưa những thứ mình vẽ cho Tống Ngọc xem, trong mắt Tống Ngọc lóe lên sự ngưỡng mộ, cậu nói: " Anh thật tuyệt ?"

Tô Triết nghe thấy, liền cười khúc khích với Tống Ngọc và bảo: " Tôi còn có thứ càng tuyệt hơn, em có muốn xem không ?"

Tống Ngọc vừa nghe đã biết đây không phải là lời đứng đắn, nên đỏ mặt từ chối.

Tô Triết cảm khái: " Ngày càng không dễ lừa !"

Vào buổi trưa, hắn có hơi đói bụng, dạo này có tiền trong tay, nên đưa bé ngốc nhà mình ra ngoài xõa một chuyến. Cuộc sống dường như lại trở về mức sống giống như trước đây, khi hắn còn là cậu ấm.

Ăn xong liền kéo Tống Ngọc đi dạo ở khu thương mại gần đó, khi đi ngang qua một chỗ, Tống Ngọc đột nhiên không chịu rời đi.

Tô Triết nhìn theo ánh mắt của cậu, phát hiện cậu đang dừng trước cửa của một tiệm thú cưng, nhìn những con vật nhỏ trong cửa kính với khuôn mặt yêu thương.

Tô Triết không thích những thứ này lắm, cảm thấy nuôi thật phiền phức lại còn rụng lông nữa, nhưng thấy ánh mắt mong đợi của Tống Ngọc, không biết chạm vào chỗ nào trong lòng, hắn nói với cậu: " Đi đi, vào trong xem thử."

Vừa bước vào đã thấy rất nhiều mèo con màu trắng sữa, chỉ to bằng lòng bàn tay. Có mèo mướp, mèo ta, mèo ragdoll và mèo golden* , đứa nào đứa nấy đều xinh hết nấc.

(*) Mèo ragdoll

Mèo golden

Tống Ngọc không chỉ thu hút sự yêu mến của những người lớn, mà những con vật nhỏ cũng rất thích cậu. Chỉ cần cậu đưa tay ra, mấy đứa ấy sẽ chủ động dùng cái đầu to của chúng dụi vào người cậu, nóng lòng muốn dựa vào tay cậu. Một khi cậu rút tay ra, lũ mèo con đó còn kêu lên đầy bất mãn.

Vẻ dịu dàng trên mặt Tống Ngọc thay đổi nhanh chóng: " Hồi em còn nhỏ, vẫn luôn muốn nuôi mèo, nhưng chị lại không thích !" Cậu liền không nuôi, bây giờ nghĩ lại, không nuôi cũng tốt cho những con vật nhỏ này.

Nhắc đến gia đình lúc đầu của cậu, Tô Triết cảm thấy hơi khó chịu, hắn biết cái nhà đó có bao nhiêu dối trá. Thấy Tống Ngọc thực sự thích chúng, hắn trực tiếp rút thẻ ra: " Chọn đi, thích con nào thì mua con đó !" Tống Ngọc là người có trở ngại với việc chọn lựa, kết quả là rơi vào khó xử giữa năm bé mèo, không biết nên mua bé nào ? Hơn nữa, mèo sữa ở đây, rất đắt tiền.

Mỗi bé đều trị giá hơn 4.000 tệ, bé ragdoll kia thậm chí còn bán hơn 20.000 tệ. Tô Triết thấy thế, chỉ đành mua hết số mèo này, còn phải mua thêm thức ăn đóng hộp, cá khô, sữa bột, dầu cá, chậu cát cho mèo, giá trọn gói và v.v.. đồ.

Sau khi mua xong, không có cách nào đi mua sắm nên trực tiếp bắt xe về nhà.

Về đến nhà, Tống Ngọc rất hạnh phúc, lúc thì vuốt ve bé mèo này, lúc thì vuốt ve bé mèo kia. Cả năm bé mèo con vây quanh cậu và kêu không ngừng, có đứa hoạt bát một chút thì chạy tới chạy lui bên cạnh cậu, có đứa yên tĩnh hơn thì nằm nhẹ nhàng trong vòng tay cậu. Khi Tô Triết chuyển đồ lên nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Ánh sáng mặt trời vừa vặn, mèo và cậu thiếu niên nằm dưới ánh nắng, khiến người ta tự nhiên có một cảm giác an toàn.

Hắn lắp ráp hết mấy thứ như giá leo trèo cho mèo,v.v..., vốn là để hai người ở cùng nhau, nên phòng thuê không lớn, chất một đống đồ vào nhà thì trông càng chật hơn. Nhưng thấy Tống Ngọc chơi với mèo vui quá, liền tùy theo cậu, ai bảo hắn là một người chồng tốt cơ chứ.

Chỉ có điều, hôm nay mua cho cậu nhiều mèo như vậy, còn khiêng ổ mèo gì đó lên từ đầu đến cuối, là một việc không nhẹ. Đồ đã mua rồi, nhưng dù sao hắn cũng phải đòi lại chút lời, vì vậy hắn ép Tống Ngọc vào tường và bảo: " Em định bù đắp cho tôi sao đây ?"

Tống Ngọc nói: " Cám ơn chồng !"

Câu nói này là bắt chước cách nói vừa rồi của Tô Triết, nhưng lại khiến Tô Triết đỏ mặt. Trong lòng như có móng vuốt nhỏ đang cào, Tô Triết ho khan một tiếng rồi nói: " Tôi mua mèo cho em rồi, em phải coi trọng tôi đấy ! Không thể chỉ mỗi mèo, biết chưa ?" Vừa mới mua mèo con về, đã thấy cậu kiên nhẫn với mèo con như thế, không ngờ lại cảm thấy ghen tuông vô cớ.

Tống Ngọc gật đầu và nói: " Em thích anh nhất !" Bé ngốc từng nói lời này trước đây, nhưng mỗi lần nghe thấy, Tô Triết đều rất vui vẻ.

Tô Triết thu xếp cho Tống Ngọc xong, hắn có thể yên tâm rồi. Gần đây hàng đơn của hắn được xếp quá đầy, một khi bắt đầu vẽ thì hắn sẽ không để ý đến thời gian, lo lắng Tống Ngọc ở trong phòng không có ai chơi cùng, sợ em ấy buồn chán. Bây giờ có mấy con mèo con nô đùa cùng với em, chỉ cần em vui, thì muốn cái gì cũng được.

....

Tình hình của Tô Triết và Tống Ngọc ở bên ngoài đương nhiên là không thể giấu được trong nhà.

Ba của Tô Triết nói: " Thằng nhóc này còn có chút bản lĩnh nhỉ." Cứ tưởng rằng nó sẽ chết đói, không ngờ nó ở ngoài còn làm nên chút tiếng tăm. Trái ngược với suy nghĩ ban đầu của gia đình. Cả nhà chỉ mong nó ngoan ngoãn quay về thừa kế gia sản, nó ở bên ngoài như diều gặp gió **, vừa mua mèo vừa bắt đầu chung sống, càng vui quên lối về.

(**) Phong sinh thủy khởi(风生水起): gió nổi nước lên. Chỉ làm một việc gì đó rất thuận lợi, phát triển nhanh chóng, thuận buồm xuôi gió/như diều gặp gió.

Nhà họ Tô không thể chấp nhận việc hắn ở bên Tống Ngọc, nhưng sau khi bị đối xử lạnh nhạt, Tô Triết vẫn ổn.

Ngược lại khiến gia đình không nỡ giày vò.

" Con cháu tự có phúc phận của con cháu, kệ nó đi !" Bà nội Tô lên tiếng.

Bảo mẫu của gia đình làm việc ở nhà bọn họ đã lâu lắm rồi, nên vô cùng thương xót cho Tô Triết ở bên ngoài, bà nói: " Mau mời bọn họ trở về đi ạ. Cả hai đều không biết chăm sóc người khác, ở ngoài chắc phải chịu đựng rất nhiều."

Chú út nắm bắt cơ hội, gọi điện cho Tô Triết, bảo hắn tối nay về nhà ăn bữa cơm, còn nói rằng cả nhà đã chịu thua, bảo hắn cũng đưa Tống Ngọc về.

Tô Triết nghe vậy có chút vui mừng, tuy hắn và Tống Ngọc không để tâm đến quan điểm của mọi người, nhưng nếu có thể được người nhà chấp nhận thì hiển nhiên là kết quả tốt nhất, hắn nói: " Cảm ơn chú út !" Sau đó đưa Tống Ngọc cùng về ăn cơm.

Tống Ngọc còn mua rất nhiều quà, toàn là trái cây các loại, khi Tô Triết về đến nhà liền nói ngay: " Đây là vợ con chọn cho mọi người đấy !"

Ba Tô không mở miệng, bà nội Tô nhìn Tống Ngọc và bảo: " Đứa trẻ ngoan."

Trong bữa ăn, các món mà Tống Ngọc thích ăn, Tô Triết sẽ không ngừng gắp cho cậu, người nhà họ Tô trông thấy đều cảm thấy hỗn loạn một trận. Tô Triết và Tống Ngọc rõ ràng là nghiêm túc, và bọn họ cũng nhận ra rằng tính tình của Tống Ngọc thực sự rất tốt.

Sau khi ăn xong, ba Tô nói: " Hai đứa về nhà ở đi." Dù sao cũng có dì bảo mẫu chăm sóc, đỡ cho bọn nó ở ngoài chịu khổ. Nhưng bây giờ cuộc sống của hai người ở bên ngoài có ăn có uống, còn có năm bé mèo sữa, nên Tô Triết nói: " Không cần đâu ạ, bọn con ở bên ngoài cũng rất tốt." Không chịu trở về, đợi đến đêm khi hai người ở trong phòng, Tô Triết mới hỏi Tống Ngọc rằng có hối hận khi ở bên hắn không.

Tống Ngọc nói: " Không hối hận."

Tô Triết đột nhiên cảm tạ hệ thống một chút. May nhờ có nó nên hắn mới có thể đạt được nguyện vọng. Hệ thống dường như có thể cảm nhận được ý nghĩ của hắn, bỗng chốc sáng lên, hệ thống sẽ ngăn lại sự việc của mọi thứ xung quanh, như thể rơi vào một chiều không gian khác. Tô Triết nói: " Cảm ơn mày !" Hắn ngày càng không thể rời xa Tống Ngọc, có thể tìm lại cậu, thực sự là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này.

Hệ thống nói: " Đừng khách sáo. Tôi phải đi rồi, chúc các cậu hạnh phúc !"

Tô Triết nhìn theo hệ thống biến thành từng ánh sao, quay đầu lại nhìn thấy Tống Ngọc đang chơi cùng mèo con, liền cảm thấy loại hạnh phúc giản đơn này mới là cả đời hắn theo đuổi.

- Hoàn chính văn -