Đại Ca Đến Trường

Chương 55






-Vũ Hoàng, tỉnh dậy đi!
Chủ tịch dùng tay lay lay Vũ Hoàng, vầng trán đang nhíu lại cũng từ từ giãn ra khi thấy cậu đã dần mở mắt, nhìn chằm chằm vào ông đầy khó hiểu. Rồi không để ba mình kịp lên tiếng trấn an, cậu đã ngồi bật dậy, hỏi thật gấp gáp:
-Bảo Nam, Bảo Nam sao rồi!

-Ta đã đưa con bé về phòng con ngủ rồi! Không sao đâu!
Vũ Hoàng nghe từng lời ba nói, cảm thấy cả người nóng lên như lửa đốt. Rốt cuộc là ông đã biết Bảo Nam lưu lại ở đây từ khi nào, và liệu… ông có ra tay làm hại đến cô nhóc đó không?
Mặc cho Vũ Hoàng đang không ngừng thắc mắc, chủ tịch chỉ khẽ khàng nở một nụ cười hiền từ, rồi đưa tay xoa đầu cậu khiến Vũ Hoàng càng cảm thấy bất an. Rốt cuộc là đã xảy ra biến cố lớn gì mà có thể khiến một người vốn lạnh lùng như ông lại để lộ vẻ mặt này?
-Sắp tới ba phải đến một nơi, Bảo Nam tạm thời giao cho con chăm sóc đấy!

-Ba đi đâu vậy? Bao giờ thì về?
Vũ Hoàng vội vàng lên tiếng thắc mắc, mặc dù trước giờ cậu chưa từng hỏi han về hành tung của ba. Từ nhỏ Vũ Hoàng đã được dạy dỗ rất kĩ, những việc không có liên quan gì đến mình thì tuyệt đối không được đá động đến. Nhưng sự thể hiện giờ đã khiến cậu không thể nào bình tâm được nữa. Chẳng hiểu sao Vũ Hoàng lại cảm thấy rất bất an, chuyến đi lần này của ba nhất định là rất nguy hiểm. Có khi nào, ông sẽ không trở về nữa?
-Sớm thôi!
Chủ tịch đáp lại một cách hờ hững, rồi đứng dậy bỏ ra ngoài, để lại đứa con trai độc nhất ở lại trong phòng. Vẫn còn rất nhiều lời ông muốn nói với cậu, nhưng hãy để khi trở về đã. Không hiểu sao chủ tịch lại nhất mực tin tưởng, chuyến đi lần này ông nhất định có thể trở về. Đến chừng đó, ông nhất định sẽ nói hết những điều cần nói cho Vũ Hoàng biết, để giải phóng đứa trẻ bất hạnh này, cho nó cơ hội được làm những gì mình muốn. Cuộc sống tranh giành và chém giết này, ông thật sự không muốn nó phải đặt chân vào nữa.
Có vẻ như đã nghĩ thông rồi nên chủ tịch khẽ hít một hơi sâu, cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết. Ông đã quyết định tin tưởng Đại Hùng – người anh em đã cùng mình vào sinh ra tử hai mươi năm qua, để đổi lấy cơ hội được làm huynh đệ một lần nữa. “Đại Hùng à, tôi có thể tin tưởng cậu, đúng không?”.