Phong Thiếu An đang tính xông lên phải trái với đám cường đạo thì thấy một luồng sáng trắng từ trên trời giáng xuống. Chỉ vài chưởng đã khắc chế được đám cường đạo, y đỡ lấy nữ tử bị hại rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Nhìn kỹ mới thấy, đó chẳng phải là vị huynh đài đã cầm túi tiền của cậu sao? Phong Thiếu An đã lóa mắt trước mấy chiêu thức gọn ghẽ tựa nước chảy mây trôi vừa rồi.
Cậu luôn sùng bái những thiếu hiệp áo trắng có võ công cao cường nhất, hơn nữa vị huynh đài này không chỉ giúp cậu lấy lại túi tiền mà còn đuổi kẻ lừa đảo đi cho cậu. Giờ còn đáp từ trên trời xuống để đánh bọn xấu, cứu tiểu cô nương vô tội. Bộ y phục trắng thật thanh thoát, phóng khoáng thoát tục, hẳn là anh hùng trong truyền thuyết.
Phong Thiếu An đã quẳng chuyện túi tiền lên chín tầng mây rồi, cậu vọt lên phía trước.
"Huynh đài!"
Thiếu hiệp áo trắng liếc mắt nhìn cậu, lấy túi tiền của Phong Thiếu An bỏ vào tay tiểu cô nương rồi tiễn người đi, sau đó y quay người bỏ đi thì Phong Thiếu An vội vàng chạy theo.
"Huynh đài, đợi ta với!"
Nam tử nào có thèm đợi cậu, y càng bước nhanh hơn, hồi lâu mới phát hiện mình vẫn chưa thoát khỏi Phong Thiếu An.
Bị bám đuôi một hồi như vậy thì cuối cùng y cũng nhận ra Phong Thiếu An biết võ, hơn nữa khinh công của cậu cũng không tồi.
"Rốt cuộc ngươi bám theo ta để làm gì?"
Nam tử quyết định hỏi cho rõ ràng để thoát được cái tên ngốc to xác sau lưng mình.
Cuối cùng Phong Thiếu An cũng đuổi kịp nam tử, cậu không kìm được nụ cười rạng rỡ nhưng vẫn lắp bắp vì căng thẳng: "Ta, ta thấy huynh đài hành hiệp trượng nghĩa trừ bạo an dân nên trong lòng nhất thời kính phục, muốn kết giao với huynh đài."
Nam tử nhướng mày, khoanh tay, ngạo mạn đáp lại: "Tại sao ta phải kết giao với ngươi? Ta không có hứng thú với ngươi, đừng bám theo ta nữa."
Nói xong liền rời đi, Phong Thiếu An lại đuổi theo, nam tử ngoái đầu nhìn lại, nhóc được lắm, Phong Thiếu An lướt như bay, trên mặt mang theo nụ cười si mê, ngờ nghệch chạy sau mông y.
Được lắm, điều này đã thành công khơi dậy ham muốn chiến thắng của y, y nhẹ nhàng vận dụng khinh công thượng thừa, bay vút một đường. Một lúc sau, y không còn nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào phía sau nên vui vẻ lẩm bẩm:
"Đuổi không kịp ư, đồ đại ngốc."
"Huynh đài! Ta ở đây!"
Phong Thiếu An vẫy tay lên trời.
Nam tử cúi xuống, thấy đúng là cậu thì suýt ngã từ ngọn cây xuống, không phải chứ, khinh công của y có thể nói là độc nhất vô nhị trong giới võ lâm, trên đời này không mấy kẻ có thể vượt qua y nhưng sao cái tên ngốc này lại đuổi theo y như đùa vậy? Lâu như vậy rồi mà vẫn không đỏ mặt hay thở gấp.
Thấy người đàn ông không chịu xuống, Phong Thiếu An nhón chân một nhịp đã lập tức sóng bước cùng nam tử, băng qua những ngọn cây trong rừng.
Nam tử nghiến răng dùng khinh công thượng tầng nhất để bỏ xa Phong Thiếu An trong chớp mắt, đang đắc ý thì đột nhiên đụng phải thứ gì đó.
Vừa ngẩng lên đã thấy Phong Thiếu An đang đóng vai bức tường bằng thịt
Nam tử không thể tin nổi, y nhìn nụ cười ngây ngô trên mặt Phong Thiếu An rồi nhìn lại phía sau để chắc chắn rằng đây là sự thật.
"Sao ngươi có thể đến trước cả ta."
Phong Thiếu An gãi đầu, "Ta thấy huynh đài chạy càng lúc càng nhanh, ta cứ tưởng huynh muốn so xem ai chạy nhanh hơn nên dốc hết sức, vừa dừng lại thì huynh đụng phải ta, không bị đụng đau đấy chứ?"
"Cái quỷ gì vậy..." Nam tử muốn lên cơn đau tim liền buông lỏng nên rơi thẳng từ trên ngọn cây rơi xuống.
Đột nhiên đồng tử của Phong Thiếu An thắt lại, vội vàng nhào xuống ôm lấy vòng eo mảnh mai của đối phương, lo lắng hỏi: "Chạy mệt lắm sao? Có phải ta theo nhanh quá hay không?"
Khi đáp xuống đất, nam tử hung hăng đẩy cậu ra: "Phong Thiếu An, rốt cuộc ngươi muốn sao?"
Thấy y nhớ tên mình, Phong Thiếu An lại cười ngốc.
"Ta chỉ muốn biết tên của huynh..."
Nam tử trợn trắng mắt, "Được, nếu ngươi muốn biết, ta nói cho ngươi biết, hiệp khách Nhất Luân Nguyệt là ta, ta chính là Nhất Luân Nguyệt, giờ ngươi biết rồi đấy, đừng theo ta nữa."
Phong Thiếu An vặn ngón tay lẩm bẩm: "Nhất Luân Nguyệt... Nhất Luân Nguyệt... Tên thật đặc biệt..."
Một lúc sau, Phong Thiếu An lại đuổi theo, "Nhất Luân Nguyệt, ta rất ngưỡng mộ huynh, huynh có thể làm bằng hữu của ta được không?"
Nhất Luân Nguyệt muốn khùng lên, "Tại sao ta phải làm bằng hữu với ngươi?"
Nghĩ đến khinh công mà mình luôn tự hào bị tên ngốc này dẫm đạp trên mặt đất thì cáu kỉnh một hồi.
"Làm bằng hữu với ta có rất nhiều lợi ích." Phong Thiếu An lại bắt đầu bẻ tay, "Ta đãi huynh thật nhiều món ngon, mua cho huynh thật nhiều đồ thú vị."
Mặt của Nhất Luân Nguyệt giật giật, "Ngươi cho rằng ta là đứa trẻ lên ba ư?"
Nói xong lại đi tiếp.
Phong Thiếu An lại đuổi tới, "Huynh thích uống rượu à, ta có thể mời huynh uống rượu cả đời!"
Người trong thiên hạ đều biết hiệp khách Nhất Luân Nguyệt là cái lu rượu, muốn hắn làm việc không nhất thiết phải bỏ ra nhiều tiền chỉ cần một vò rượu ngon là đủ. Thành ra, Phong Thiếu An vừa đưa ra lợi ích này thì lòng Nhất Luân Nguyệt lại ngứa ngáy.
"Uống rượu cả đời?" Nhất Luân Nguyệt dừng lại nhướng mày, khoanh tay ra điều giễu cợt, "Ngươi có biết một đời dài bao nhiêu không, ta có thể uống bao nhiêu rượu?"
Phong Thiếu An vỗ ngực hứa hẹn: "Nhà ta có rất nhiều, rất nhiều tiền, có thể mua thật nhiều, thật nhiều rượu, Nhất Luân Nguyệt, huynh làm bằng hữu của ta đi, ta dẫn huynh về nhà ta, lấy rượu ngon mà ma ma trân quý suốt mấy chục năm cho huynh uống."
Rượu ủ mấy chục năm!
Chậc chậc, chỉ mới nghe thôi mà Nhất Luân Nguyệt đã khô cả miệng.
"Không được, ta không muốn làm bằng hữu với đồ ngốc."
Nói xong, đang tính chuồn tiếp thì Phong Thiếu An đã nhanh như chớp nắm lấy cánh tay y, "Vậy chúng ta đừng làm bằng hữu, kết nghĩa huynh đệ đi! Ta sẽ đối xử tốt với huynh!"
"..." Nhất Luân Nguyệt sờ trán Phong Thiếu An, "Ngươi phát sốt à?"
Phong Thiếu An tự sờ trán mình, "Đâu có..."
"Vậy ngươi hoa mắt váng đầu đến mức chẳng cần suy nghĩ, chúng ta chỉ mới biết nhau chưa đầy một canh giờ mà ngươi nói muốn làm huynh đệ với ta?"
Nhất Luân Nguyệt hơi dữ khiến Phong Thiếu An rụt cổ lại.
"Không, không thể sao..."
Nhất Luân Nguyệt đỡ trán.
"Ta so đo với một kẻ ngốc làm gì cơ chứ!" Y đè bả vai của Phong Thiếu An, "Tiểu tử, huynh đệ không phải muốn làm là làm được, ngươi từng nghe huynh đệ không tiếc mạng vì nhau chưa? Ta thấy chỉ trong chốc lát thì hai ta không làm được đến mức ấy, cho nên, chuyện này không thể nào, hiểu chưa?"
"Tại sao?" Phong Thiếu An vẫn không hiểu, "Làm huynh đệ với ta có rất nhiều lợi ích, ta... ta sẽ chia cho huynh một nửa gia sản!"
Nhất Luân Nguyệt đang ngửa đầu dốc hồ lô để tu rượu, Phong Thiếu An vừa nói xong câu này thì toàn bộ chỗ rượu chưa kịp nuốt xuống họng đều phun ra, bắn hết vào mặt Phong Thiếu An.
Y lau miệng và nhìn Phong Thiếu An như thể cậu điên rồi, "Ta thấy ngươi không phải đồ ngốc, ngươi điên rồi."
Lúc sau, Nhất Luân Nguyệt đã bị Phong Thiếu An ráo riết quấn lấy. Nhất Luân Nguyệt làm mọi cách vẫn không thể thoát khỏi cậu, ngược lại cái thằng nhóc này càng cản càng lì, một hai phải kết nghĩa với y, không thì không chịu.
Chậc, lúc đầu đòi làm bằng hữu rồi làm huynh đệ, giờ lại nằng nặc đòi kết nghĩa với y. Nhất Luân Nguyệt cũng không biết kiếp trước mình đã tạo nghiệp gì mà chọc phải cái tên đại ngốc này.
Nhất Luân Nguyệt không chạy nổi nữa, y ngồi nghỉ trên một tảng đá.
"Rốt cuộc đã xong chưa, ngươi định theo ta đến bao giờ!"
Phong Thiếu An hoàn toàn không bận tâm đến phiền lo của y, "Theo đến khi đại ca nguyện ý kết bái mới thôi."
Lúc trước còn kêu huynh đài, gọi huynh đài kêu giờ đã gọi thẳng là đại ca luôn rồi, Nhất Luân Nguyệt mắng mỏ cũng không chịu ngừng, nghe một câu, một tiếng đại ca đến nhức cả đầu.
"Sao ngươi phiền quá vậy?"
Phong Thiếu An ngồi xổm trên mặt đất, hai má ửng hồng, "Phái Nhi rất nghe lời, chỉ cần đại ca đã kết nghĩa với Phái Nhi thì sau này Phái Nhi sẽ nghe lời đại ca, đại ca bảo gì thì Phái Nhi nghe đó."
"Phái Nhi?" Nhất Luân Nguyệt hỏi: "Ngươi còn có cái tên này?"
"Dạ, dạ, chỉ có người nhà mới gọi đệ bằng cái tên này, đại ca cũng vừa gọi đó..."
"..." Nhất Luân Nguyệt nhìn cậu, y cảm thấy mình bị lừa, "Phong Thiếu An, ngươi ngốc thật hay giả vờ?"
Phong Thiếu An ôm mặt cười tủm tỉm: "Bọn họ đều nói Phái Nhi ngốc nhưng Phái Nhi không thấy mình ngốc chút nào, đại ca, huynh kết nghĩa với đệ đi ~"
Nhất Luân Nguyệt không đồng ý nhưng lần này cũng không cự tuyệt, hắn kéo tay Phong Thiếu An, bấm mạch môn [1], y bắt đầu đẩy một luồng chân khí vào để khảo nghiệm rồi không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Trong cơ thể của Phong Thiếu An, có ít nhất một giáp (60 năm) công lực, tên nhóc này thoạt nhìn chỉ mới đôi mươi mà nội lực lại thâm hậu như thế.
"Công phu của ngươi là ai dạy?"
Phong Thiếu An chỉ chỉ về phía núi Thánh Hiền ở nơi xa, "Sư phụ ta là Thánh Hiền Sơn Nhàn Vân chân nhân."
Trên núi Thánh Hiền có thần tiên, họ là đạo sĩ trên núi Thánh Hiền, nhóm đạo sĩ này hiếm khi xuống núi, căn bản đều tu luyện trong núi sâu, nghe nói mỗi người trong đều là cao thủ trác tuyệt [2], siêu phàm nhập thánh nhưng chẳng có mấy người thực sự gặp được các cao thủ trên núi Thánh Hiền.
Giờ mới khảo nghiệm qua đã thấy kinh ngạc, phải cảm thán trước thiếu niên chưa đến đôi mươi mà đã luyện ra 60 năm nội lực.
"Thường ngày, các ngươi tu luyện như thế nào?"
Nhắc đến chuyện này thì Phong Thiếu An không khỏi phàn nàn: "Sư phụ không cho luyện công, ngày nào trưởng lão cũng bắt ngồi thiền, đệ ở trên núi Thánh Hiền gần mười năm mà sư phụ cũng chưa dạy đệ công phu, cái gì cũng không biết."
Vừa nói, cậu vừa tán lệch cây cổ thụ ở bên cạnh.
Nhất Luân Nguyệt vô thức lùi lại, khuôn mặt co giật, "Thế này mà bảo là cái gì cũng không dạy?"
Phong Thiếu An đáp: "Tại cái cây này không rắn chắc."
"Sư huynh đệ của ngươi cũng lợi hại như vậy sao?"
Phong Thiếu An dùng lý lẽ hùng hồn đáp lại: "Các trưởng lão không cho phép chặt cây, chắc chắn các sư huynh sẽ lợi hại hơn ta."
"..."
Thấy không hỏi được gì thì Nhất Luân Nguyệt dứt khoát đánh luôn một chưởng, Phong Thiếu An né được trong nháy mắt, y lại bổ tiếp một chưởng, cậu vẫn nhẹ nhàng tránh được.
Y hít một hơi, tung chưởng nhanh hơn, nhưng vẫn bị Phong Thiếu An hóa giải dễ dàng, đồng thời còn bắt được cổ tay của y.
Sao lại thế này...
Nhất Luân Nguyệt sửng sốt, công phu y khổ luyện hơn mười năm so với nam tử trước mặt, kém hơn y ba tuổi lại không ra nổi một đòn ư?
"Sao đại ca đánh đệ?" Phong Thiếu An nghiêng đầu hỏi.
Nhất Luân Nguyệt khó chịu trong lòng, rút tay lại rồi xa xả: "Ta thấy ngươi thật phiền, nếu còn theo ta, ta sẽ đánh ngươi thật đấy!"
Hai mắt Phong Thiếu An sáng lên, "Nếu Phái Nhi để đại ca đánh thì đại ca sẽ nguyện ý kết nghĩa với Phái Nhi ư?"
Nhất Luân Nguyệt bật lên một tiếng ai oán, y đã gây cái nghiệt gì mà được ban cho cái thứ như vậy.
"Ta không làm huynh đệ với đạo sĩ thối!"
"Phái Nhi chỉ là đệ tử tục gia, không phải đạo sĩ!"
"..."
Quẳng không đi, Phong Thiếu An vẫn đồng hành với y suốt một chặng đường.
"Đại ca muốn tính đi đâu thế?"
Nhất Luân Nguyệt uống trà rồi hỏi ngược lại: "Vậy ngươi tính đi đâu?"
Phong Thiếu An phấn khích nói: "Phái Nhi đi xem đại hội võ lâm, sau đó trở về kinh thành thăm bà nội và ma ma, còn đại ca thì sao?"
"Ngươi tới đại hội võ lâm làm gì?"
Phong Thiếu An đáp: "Sư phụ và các trưởng lão đều đi, Phái Nhi cũng tò mò muốn đến xem nên liền lén chạy ra ngoài."
Nhất Luân Nguyệt híp mắt, "Ngươi trốn ra ngoài?"
Phong Thiếu An đỏ mặt ngầm thừa nhận.
Ông trời cũng muốn giúp ta!