Hoàng Tố và Kì Bách nhiều ngày cùng 1 chỗ đương nhiên sẽ có cảm tình, mà cảm tình củaKì Bách thì ai cũng biết rồi, còn chỉ đợi tình cảm từ phía Hoàng Tố nữalà sum họp.
Kì Bách ăn trưa cùng Hoàng Tố, sẵn tiện xem lại 1 số công văn cần thiết.
“Chủ tịch, vừa ăn vừa làm việc không tốt đâu.” Hoàng Tố tốt bụng nhắc nhở,anh là quen với con người lạnh như cục đá, ham mê công việc điên cuồngnày. Tuy có chút cảm tình với người đàn ông này, nhưng là tự tạo khoảngcách.
“Đừng lo, tôi chỉ xem 1 chút thôi.” Kì Bách vẫn tiếp tục làm.
Hoàng Tố vẫn tiếp tục ăn, lát sau, ăn xong mà vẫn thấy Kì Bách chưa ăn xong,còn ngồi xem công văn rất bình thường. Hoàng Tố lắc đầu, giựt mớ giấy ra khỏi tay Kì Bách, nghiêm giọng hơn 1 chút.
“Chủ tịch, phiền anhăn đi rồi hẵng xem.” Là làm việc chung nên Hoàng Tố rất rõ tính tình KìBách như thế nào, nếu là 10 tháng trước, chắc là anh không dám làm nhưvậy.
Đôi mắt sắc lạnh nhìn Hoàng Tố, rồi thở dài, ngoan ngoãnnghe lời ngồi ăn cơm. Tốc độ anh chàng họ Kì này ăn khá nhanh, thoángchút đã xử xong mấy món trong hộp. Chìa tay đòi lại mớ công văn.
“Chủ tịch, uống chút nước đi.” Hoàng Tố rót 1 cốc nước, đưa cho Kì Bách, không biết rằng mình đang ra lệnh cho vị Chủ tịch này.
Kì Bách cũng nghe theo.
“Em đang lo lắng cho tôi sao?” Chợt uống chút nước, Kì Bách đặt cốc xuống bàn, vẫn mặt lạnh như tiền hỏi.
“Thân là 1 nhân viên, đương nhiên phải mang lại cảm giác thoải mái cho sếplớn. Như thế người lãnh đạo mới có thể thực thi tốt những gì cần thiết,để đưa công ty đi lên. Đó là nguyên tắc cơ bản nhất của trợ lý.” HoàngTố dọn dẹp rác, bỏ vào bọc rồi đem đi vứt. Xong rồi rửa tay, quay lại,ngồi chỗ cũ, kề bên Chủ tịch tiếp tục làm việc.
“Em ghét tôi à?” Kì Bách đặt 1 câu hỏi sâu hơn, tuy nhiên, anh mong chờ câu trả lời.
“Không ghét cũng không thích. Với tôi, chủ tịch là người lãnh đạo công ty đáng kính nhất.” Mặc dù có chút cảm tình nhưng Hoàng Tố không nói ra, anhbiết mấy chiêu bắt bẻ này của Kì Bách, kiểu gì cũng bị phản công.
“Tốt, khoảng giờ chiều tôi đưa em về nhà tôi, có chút việc.” Kì Bách bìnhthản ra câu nói, rồi ngồi xem công văn. Hoàng Tố thấy vậy, không chútcảnh giác “Vâng.” 1 tiếng, rồi cũng lao đầu vào làm việc.
Đến khi về nhà Chủ tịch, bị lôi lên giường “ăn” sạch sẽ, không chừa chút gìngoài sự ê ẩm vùng mông thần thánh của Hoàng Tố, anh chàng mới ôm bờmông ấy gào lên từ chiếc giường rộng lớn của Kì Chủ tịch, nhìn cái người đang nằm bên cạnh đang dùng ánh mắt “vui vẻ” chĩa vào mình:
“Anh nói là có việc mà! Sao lại cưỡng bức tôi!?”
Ai đó đang nhìn chăm chú Hoàng Tố nằm cạnh, vẫn mặt lạnh trả lời:
“Nguyên tắc cơ bản của trợ lý.”
“Ý tôi đâu phải là thoải mái theo cách này!!” Hoàng Tố ấm ức gào lên, hic, rồi, đời trai của anh.
“An tâm.” Kì Bách vòng tay ôm chặt Hoàng Tố, khóe môi không nhịn được nụcười thỏa mãn, buông ra 1 câu nhẹ tênh: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm vớiem.”
Dừng 1 chút, Kì Bách nói tiếp: “Một ngày 3 lần.”
Hoàng Tố vừa nghe xong, có tiếng “rắc” từ tận sâu trong tim.
Một ngày ba lần, sao mà Chủ tịch tràn đầy sức sống thế này....? Mà khoan,sao nghe xong anh lại cảm thấy vui thế này? Nó rất đau đó! Vùng mông của anh thật sự rất rất rất đau đó!!!
Chưa kịp nghĩ gì xong, Hoàng Tố bị Kì Bách “ăn” lần 2...