Đại Boss!!! Trả Tiền Cho Tôi!!

Chương 16




Ngôi nhà nhỏ nhưng bên trong nội thất vô cùng sạch sẽ xinh xắn, mọi thứ trong nhà đều được làm từ gỗ, mùi đàn hương từ trong nhà tỏa ra khiến cho mọi người cảm thấy sảng khoái lâng lâng. Ngôi nhà chỉ có 3 căn phòng nhỏ, 1 phòng khách và 1 phòng bếp, tuy nhỏ bé nhưng lại ấm cúng vô cùng.

Lần đầu Âu Dương Vô Thần mới đặt chân vào đây, hắn cảm nhận được tình cảm vô bờ bến mà cả gia đình họ có được, là thứ hiếm có trong bối cảnh hiện nay, khi con người chỉ biết chạy theo đồng tiền mà quên mất thứ quan trọng nhất mà họ có (sao cứ có cảm giác như anh đang nói về chị thế? =.=???)

Trong nhà, 1 cô gái đang cắm cúi ăn đồ ăn sáng, với tốc độ thần sầu, tay gắp thức ăn không ngừng nghỉ, nói không ngoa chứ đồ ăn trên bàn được chất thành núi mất rồi. Các bạn chắc đoán ra được cô là ai rồi phải không? =__=|||

******$$$$$$$$$*******

Các thằng em chết tiệt dám nhốt tôi cả buổi sáng, hại tôi bây giờ đói đến nỗi mắt hoa cả ra, tay chân run rẩy vô lực, bụng thì liên hồi kêu réo. May mắn thay, bà tôi thả tôi ra bằng chìa khóa dự phòng, nếu không chắc giờ này tôi đã vì tuyệt thực mà chết TT__TT

Nếu bây giờ tôi mà gặp lại hắn, e rằng sẽ có chiến tranh thế giới thứ 3 xảy ra mất thôi.

Ăn được 1 lúc, bỗng dưng tôi cảm thấy nhột nhột bên hông, tựa như có hàng nghìn con mắt đang nhìn vào tôi. Tôi tò mò quay đầu lại thì thấy...bà tôi, thằng em khốn nạn của tôi, và cả...Boss của tôi đang nhìn tôi chằm chằm, với đôi mắt không hề chớp.

1 cơn gió thổi qua làm thân hình bé nhỏ của ai đó có vẻ lung lay...

- Ơ...haha...tại sao mọi người lại đông đủ như vậy? – Cái đùi gà trong tay tôi đã bị cắn đến nham nhở, miệng tôi có cảm giác dinh dính, vài miếng thịt vụn còn kẹt lại ở kẽ răng, nhìn khóe môi đang giật liên hồi của bọn họ tôi có cảm giác muốn khóc không thành tiếng...

Tại sao sớm không đến, muộn không đến mà khi tôi đang trong tình trạng MẤT MẶT như vậy bọn họ lại đến vô cùng đông đủ? Thật là trớ trêu mà...TT__TT

Âu Dương Vô Thần đập đầu vỗ trán, nhìn cô ăn có vẻ thoải mái thế này có vẻ đã ổn rồi, thế mà hắn cứ cuống quýt cả lên. Lần đầu tiên trong đời hắn mới có cảm giác này, cảm giác lo lắng cho 1 ai đó...

Trong đôi mắt phượng đẹp câu hồn người khác xuất hiện tia ảo não, nghĩ đến lúc nãy khi nghe được cô bị ai đó giam giữ, hắn đã vội vàng chạy đến nhà cô mà không hề suy nghĩ được gì cả. Khả năng bình tĩnh, lạnh lùng vô cảm bao nhiêu năm hắn rèn luyện bay đi đâu mất rồi? Dường như từ khi gặp được cô thì những thứ đó đều là vô nghĩa cả.

Hắn thật không mong muốn như thế, nhưng trái tim hắn không làm theo lý trí hắn mách bảo nữa. Tuy hắn rất ghét cảm giác không thể làm chủ được bản thân, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của cô, nụ cười của cô, giọng nói ngọt ngào của cô khi gọi hắn là Boss, hắn lại bắt đầu không khống chế được suy nghĩ bản thân mình mà lúc nào cũng nghĩ đến cô.

Ánh mắt của Mạc Ảnh Quân lạnh nhạt nhìn cô, trong đó dường như có gì đó không cam lòng, thế nhưng lại nhanh chóng biến mất đi, trả lại cho đôi mắt ấy màu sắc tối đen đến rợn người. Hắn quay người nhanh chóng bước về phòng của mình, nhưng lại bị 1 câu nói ngăn lại.

- Mạc Ảnh Quân, đứng lại đã... - Giọng nói đó không phải ai khác mà chính là cô.

Tim hắn đập gia tốc, 2 bàn tay nhanh chóng vô thức được xiết chặt lại, hắn hít sâu 1 hơi, sau đó quay lại đối mặt với cô. Đối diện với đôi mắt trong veo, lúc nào cũng cong lên vì tươi cười ấy, hắn bỗng nhiên muốn trốn tránh.

- Tại sao em lại nhốt chị? Không cho chị đi làm? – Tôi nhíu mày nhìn hắn, nhìn vào gương mặt lạnh lùng không cảm xúc đó, tôi bỗng nhiên những lời mình nói hơi dư thừa.

- Không có lý do, tại vì tôi không thích thôi. – Hắn không mặn không nhạt nói với tôi, ánh mắt lẩn trốn đi hướng khác, không dám đối diện với ánh mắt tôi.

Tôi thở dài, thật là mệt mỏi với thằng em này quá. Hay là hắn bắt đầu dậy thì nên tâm lý không được bình thường cho lắm?

- Nếu không muốn nói thì đừng nói nữa. – Tôi bước đến gần muốn vỗ đầu hắn với tư cách như 1 người chị, nhưng hắn lại cao quá mức khiến tôi chỉ có thể với đến vai hắn mà thôi. – Nhưng em có biết khi chị không đi làm thì nhà chúng ta sẽ không có tiền mua cơm mà ăn không?

-..., chị không đi làm, tôi cũng có thể nuôi cả nhà mà... - Mạc Ảnh Quân gần như nghẹn lời, không biết có nên nói với cô rằng hắn chỉ cần đi chế tạo súng hay đạn trong vài ngày thôi thì cũng có thể nuôi cả nhà tiêu sài phung phí cả năm hay không?

- Em đừng có nói nhảm, chị là chị của em, chị có nhiệm vụ kiếm tiền nuôi cả nhà, việc duy nhất của em bây giờ là việc học, có biết không?

Gương mặt non nớt lại đang trong tình trạng nghiêm túc này khiến hắn không biết phải làm sao. Hắn mừng vì cô không quá...thông minh, không nhận ra hắn nhốt cô là vì tình cảm riêng mình, còn buồn là bởi vì cô mãi xem hắn như 1 đứa em trai, mặc dù cả 2 chẳng hề có huyết thống ruột thịt.

Đối với tình cảnh hiện tại, hắn chỉ biết cười trừ cho qua, thôi mặc kệ, cô muốn nghĩ sao thì nghĩ, miễn là cô đừng nhìn hắn bằng con mắt xa lánh là được. Phải nhìn ánh mắt đó của cô, thà hắn chết đi còn hơn.

- Từ giờ cấm em làm như vậy 1 lần nữa đấy nhé. – Tôi cười nhe hàm răng, tay vỗ bốp bốp lên vai hắn.

- Chị...

- Gì??

- Thịt vụn còn mắc kẽ răng kìa.

-... - Cái tên này đúng là chán sống rồi đây mà >__<|||

Thế là chiến tranh thế giới thứ 3 xảy ra thật, bọn họ người dí kẻ chạy vòng vòng từ trong nhà ra tới ngoài sân, để lại phía sau là đống hoang tàn đổ nát. Bà có vẻ đã quá quen với tình cảnh này, chỉ yên lặng ngồi uống 1 ngụm trà, hướng ánh nhìn xa xăm ra ngoài sân.

Âu Dương Vô Thần nhìn 2 người, ghen tỵ trong lòng hắn mãnh liệt kêu gào được giải thoát, đồng thời khó chịu cũng theo đó dâng lên. Cô quả thực rất ngốc, ngốc đến nỗi biểu hiện của tên đó đã rõ rành rành rồi mà vẫn không hiểu. Tình cảm mà hắn ta dành cho cô không phải là tình cảm chị em thông thường, mà là hành động chiếm hữu, cảm giác của con người khi yêu.

Không hiểu sao mà hắn lại khó chịu đến mức ấy chứ? Trái tim thì chỉ muốn đến và cho cái tên mang suy nghĩ bệnh hoạn đó 1 trận, nhưng lý trí hắn kêu gào giữ hắn ở lại.

- Con ở đây ăn cơm rồi về. – tay của bà khẽ vuốt ve bộ lông hơi dựng ngược của con mèo, nó ngáp thêm 1 cái dài nữa rồi ngoan ngoãn ngủ yên trong vòng tay của bà, có vẻ vô cùng thỏa mãn

Âu Dương Vô Thần vốn định từ chối, nhưng rồi hắn lại liếc nhìn 2 người đang 1 câu chị 1 câu em kia, miệng hắn trong vô thức mà trả lời.

- Dạ...

********$$$$$$$$*******

Bữa trưa hôm nay diễn ra trong sự yên ắng đến lạ thường, không khí nặng nề đến cực điểm, không còn vui vẻ nói chuyện giống như bình thường nữa.

Tôi nhìn tô cơm đầy ắp thức ăn của mình, rồi lại nhìn 2 tên con trai kia với tốc độ thần thánh gắp liên tục thức ăn trên bàn bỏ vào chén tôi mà âm thầm khóc. Lúc nãy tôi đã ăn quá no rồi, có muốn ăn nữa thì cái bụng của tôi cũng không chịu nổi.

Rồi trận chiến trên bàn ăn xảy ra khi 2 tên đều gắp trúng 1 miếng trứng chiên ngon lành, không ai chịu nhường cho ai.

- Cậu cũng thích ăn trứng chiên à? – Môi Âu Dương Vô Thần khẽ nhếch, chiếc đũa trong tay hắn hơi xiết lại.

- Tất nhiên, món ăn bà tôi nấu ngon như vậy, làm sao không ăn cho được? – Mạc Ảnh Quân cười như không cười, ánh mắt không hề kiêng dè mà nhìn vào Âu Dương Vô Thần, tròng mắt ẩn hiện tia sáng lạnh, đũa trong tay hắn cũng nhanh chóng xiết lại chống trả với hắn ta.

Tôi và bà nhìn nhau, không tự chủ mà cắm cúi ăn như chưa biết gì. Nhưng cuộc đời yên bình của tôi chưa có được bao lâu thì đã vỡ tan thành mấy mảnh. Miếng trứng chiên sau cuộc vật lộn của bọn họ đã chịu không nổi mà bay véo lên, đích đáp là khuôn mặt đơ như phỗng của tôi.

-...

1 mảnh im lìm như chết.

Tôi tao nhã lấy miếng trứng trên mặt mình xuống, trước con mắt trợn trừng của tất cả mọi người. Môi nở 1 nụ cười tươi tắn trước khi giọng hét mấy trăm đề xi ben của tôi được vọng lên.

- Các người thôi ngay chưa???? Làm ầm ĩ cả ngày trời đến ăn cơm mà cũng bị làm phiền nữa hả??

Sau câu nói đó, mọi thứ trong phút chốc trở lại ngay trật tự ban đầu.