Chiếc xe rà tới nhà tôi cũng đã chiều tối, mọi thứ được một màu đỏ hoàng hôn phủ lên trông thật ma mị xinh đẹp. Tôi rất thích thời điểm này trong ngày, vì nó rất là yên bình, cộng thêm nữa đây chính là khoảng thời gian hiếm hoi mà gia đình tôi có thể tụ họp lại nói chuyện với nhau, bình thường đều rất vui vẻ.
- Tới đây là được rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về. – Tôi cúi chào 1 cách vô cùng lịch sự, dù sao thì người ta cũng là boss của tôi, cũng có công chở tôi về.
- Uh, không có gì đâu. – Hắn mỉm cười nhìn tôi, lại khiến cho tôi lên máu lần nữa. Ngày hôm nay hắn đã cười với tôi bao nhiêu lần rồi?
Tôi cười ngại, sau đó vội vàng bước xuống xe, chạy vào trong nhà. Âu Dương Vô Thần nhìn theo cho đến khi bóng dáng cô khuất bóng đằng sau cánh cổng, hắn mới đánh xe đi.
Tôi dè dặt từ trong nhà nhìn ra, thấy hắn đã đánh xe đi, tôi mới dựa vào tường mà bình ổn nhịp thở. Ôi mẹ ơi, đừng nói là tôi bị hắn hớp hồn rồi nhé.
- Đó là ai thế? – Giọng nói tà mị thốt lên khiến tôi sợ muốn đứng tim. Kẻ đó không phải ai khác ngoài thằng em khốn nạn của tôi, Mạc Ảnh Quân.
- Làm chị giật cả mình, tại sao em đứng sau lưng chị???
- Nói đi... - Vẻ mặt hắn không còn nét đùa bỡn thường ngày, mà lại mang theo sát khí nồng đậm bao phủ. Lạ nha, hắn bị làm sao thế?
- Em bị sao vậy? – Tôi hoảng hốt đưa tay lên sờ trán hắn, xem có bị ấm đầu hay không.
- Đừng có lảng chuyện!!! – Hắn vươn tay chụp lấy tay tôi, ánh mắt trợn trừng lên nhìn tôi, vô cùng đáng sợ. – Lúc nãy ai đã đưa chị về?
Tôi cứng cả họng, không nói được câu gì. Hắn giận dữ đến mức này lần đầu tôi mới được chứng kiến. Nhưng mà tôi đã làm gì khiến hắn giận dữ như thế? Ánh mắt hung bạo của hắn xoáy sâu vào mắt tôi, nỗi sợ đang bóp nghẹt trái tim tôi, khiến chân tôi run rẩy không thể đứng vững.
- Mạc Ảnh Quân, em làm sao thế? Đừng có làm chị sợ! – giọng của tôi run run, tay của tôi đau điếng, từng mảng tím bầm dần nổi lên.
- Không nói ư? – Hắn cười lạnh, mị mắt nguy hiểm nhìn tôi. – Chị gái đáng yêu của tôi bây giờ còn có cả bí mật giấu tôi nữa cơ đấy.
- Không có, chị không hiểu em đang nói cái gì!! – Tôi vội vàng trốn tránh ánh mắt hắn, cảm giác bị hắn lột trần ra nhìn từng ngóc ngách này khiến tôi run sợ.
- Đừng có giả vờ. – Hắn tiến sát đến gần tôi, gần đến mức hắn chỉ cần cúi xuống thêm 1 tấc nữa thì môi hắn sẽ chạm đến môi tôi. – Giấu tôi đi làm, giấu tôi đi ăn cùng cái tên giám đốc đó, lại còn có cái tên tóc đỏ ở trường nữa, chị nghĩ tôi ngốc lắm, không biết gì cả hay sao?
Dường như có thứ gì đó đang cứa vào cổ họng tôi, khiến tôi không thể nói ra thành lời. Tôi không thể tin được mà trân trối nhìn hắn. Tại sao những gì mà tôi làm hắn đều biết hết? Hắn theo dõi tôi sao??
- Các con sao thế? Lại cãi nhau nữa à? – Giọng bà tôi từ trong phòng truyền ra, lại chêm thêm vài tiếng ho khan dữ dội. Bà tôi bị bệnh đã mấy tháng nay, thang thuốc đến cỡ nào cũng không khỏi.
- Dạ không có gì đâu ạ. – Tôi vội xô hắn ra, nhanh chóng trấn an bà.
- Không có gì...khụ...thì tốt... - Sau đó mọi thứ lại chìm trong yên tĩnh.
Tôi thở dài 1 hơi, liếc Mạc Ảnh Quân 1 cái cháy mặt, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng, đóng cửa cài then thật chặt. Lúc này mà tôi vẫn còn sợ hãi, tim tôi đập binh binh như muốn nhảy ra ngoài. Dường như Mạc Ảnh Quân càng ngày càng kì lạ, kì lạ đến mức tôi không thể hiểu nổi.
Mạc Ảnh Quân lạnh lùng nhìn cánh cửa, nỗi tức giận trong lòng không cách nào phát tiết, khớp tay hắn xiết chặt đến trắng bệt, có thể nghe thấy tiếng răng rắc từ đó phát ra.
- Mộc Kim Tiền...là do tôi đã đối xử với em quá nhân nhượng rồi phải không? Cho em tự do bay nhảy, cho em tất cả quyền tự quyết định nên bây giờ không xem tôi ra gì nữa phải không?
Giọng nói của hắn vừa độc đoán lại vừa đáng sợ, dự báo có điều không lành sắp xảy ra. Bên radio vẫn phát lên tiếng rè rè, lâu lâu lại thông báo về tình hình bão sắp đổ bộ vào đất liền, khuyên mọi người nên chuẩn bị sẵn mọi thứ.
******$$$$$*******
Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi khiến cho Lăng Ngạo Thiên nhíu mày thức giấc. Hắn vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại ở đầu giường kê vào tai nghe, ngữ khí hơi khó chịu.
- Có chuyện gì?
Ngay lập tức, đầu dây bên kia vang lên tiếng đàn ông hốt hoảng trả lời. Lăng Ngạo Thiên khẽ nhíu mày, cơn buồn ngủ đã tan biến hẳn, hắn vội nhìn sang kế bên, cô gái xinh đẹp bên cạnh vẫn không hề thức giấc, hắn liền thở hắt 1 hơi, nhanh chóng khoát áo đi ra ban công.
- Nói lại đi. – hắn đã lấy lại được giọng nói lạnh nhạt thường ngày của mình. Từng ngọn gió khẽ thổi qua mái tóc đỏ bắt mắt của hắn, làm nó rối lên, tăng thêm nét quyến rũ cho chủ nhân.
- Thưa tổng giám đốc, Quách Du đã bị bại lộ, chúng ta phải làm sao? – Người đó nhanh chóng trả lời, không khó để nhận ra ngữ khí hốt hoảng.
Lăng Ngạo Thiên mị mắt nguy hiểm, môi nở 1 nụ cười lạnh. Được lắm Âu Dương Vô Thần, ngươi quả đúng là không hề làm cho ta phải thất vọng
- Hừ, ngươi rối lên như vậy còn ra thể thống gì? Mau chóng tìm cách thủ tiêu nhân chứng đi. Nếu như không sạch sẽ...ngươi biết rồi chứ? – Hắn nhàn nhạt nhìn lên trời, miệng nói những lời độc ác mà vẻ mặt lại thản nhiên như hắn đang nói hôm nay thời tiết thật đẹp vậy.
- Dạ... - Người kia sợ hãi trả lời, tên này thật quá đáng sợ, có ai nhận ra hắn chỉ mới 18 tuổi thôi cơ chứ?
Nhìn chiếc điện thoại đã tắt trên tay, Lăng Ngạo Thiên âm trầm cười.
- Tốt lắm Âu Dương Vô Thần, ta chờ mong ngày mà ngươi phản kháng lại ta...
Không biết hắn nghĩ gì mà lại tiếp tục nhấn 1 chuỗi số, từng tiếng tút tút vang lên, tiếp đó là tiếng âm trầm đáp lại của 1 người đàn ông
- Lập tức điều tra cho tôi về nữ trợ lý bên cạnh Âu Dương Vô Thần, tất cả mọi thứ, hiểu chưa? – Lăng Ngạo Thiên mỉm cười tà ác, lần này hắn nhất định sẽ thu thập cô vào trong tay mình. Hắn muốn nhìn thử cái tên Âu Dương đó sẽ có vẻ mặt thê thảm ra sao...
*****$$$$$$********
Sau 1 loạt chuyện gà bay chó sủa, công ty Âu Dương đã làm 1 cuộc rà soát với quy mô lớn. Hiềm là nhân viên với thái độ tiêu cực với khách hàng, hay làm không đúng phận sự của bản thân, hoặc là có tham vọng chiếm đoạt tài sản của công ty đều bị đem ra xử phạt, nặng nhất là bị đuổi việc, nhẹ hơn nữa là bồi thường thích đáng.
Sản phẩm càng ngày càng có công dụng tích cực hơn, được các quý bà vô cùng yêu thích, vì sau khi dùng liền có da dẻ hồng hào căng mịn như thuở 20. Các quý cô cũng đua nhau đi mua sản phẩm làm đẹp ở Âu Dương thị, vì giá cả phải chăng, hơn nữa công dụng khiến ai cũng phải hài lòng. Mọi người đã có cái nhìn tốt hơn về công ty Âu Dương và sản phẩm càng ngày càng bán chạy, trên bảng vàng Âu Dương thị lại chiễm chệ top 1, bất bại không cách nào lay chuyển.
Âu Dương Vô Thần nhìn bảng đánh giá người tiêu dùng trong tay, bây giờ thì hắn mới có thể thở dài 1 hơi thõa mãn. Tất cả đều là nhờ có công lao của Mộc Kim Tiền, quả nhiên mắt nhìn người của hắn hiếm khi nào sai mà.
- Giám đốc, uống cà phê đi... - Bạch Liên nhẹ nhàng mang 1 tách cà phê nóng còn bốc khói, tỏa ra hương thơm vô cùng hấp dẫn đến trước mặt hắn.
Hôm nay cô mặc 1 chiếc áo cà phê sữa đậm màu và chiếc váy đen bó sát lấy vòng 3 căng tròn, toàn thân phát ra hương vị người phụ nữ trưởng thành quyến rũ mà bất cứ người đàn ông nào cũng khao khát.
- Cứ để đó đi. – Âu Dương Vô Thần dường như lại chẳng quan tâm mấy đến cô, lạnh nhạt phân phó rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Bạch Liên cắn môi, không cam lòng mà bước đi. Tại sao hắn lúc nào cũng đối xử lạnh nhạt với cô, à không, với mọi người trong công ty, tại sao mà với con nhỏ kia thì lại quan tâm vui vẻ như thế? Cô ta tức đến đỏ mắt, tay cũng đã xiết chặt từ bao giờ.
- À, Bạch Liên... - Đột nhiên hắn gọi giật cô trở lại.
- Vâng, thưa giám đốc? – Sau khi nghe câu nói của hắn, cô lập tức dừng bước, tim cô đập như đang đánh trống, mong chờ câu nói tiếp theo từ hắn.
- Cô đi xem thử cho tôi tại sao hôm nay Kim Tiền không đến công ty.
-...
1 câu không nhắc đến con nhỏ đó hắn không yên sao? Bạch Liên mang bộ mặt oán phụ đi ra ngoài, hầm hầm ngồi xuống bàn làm việc của mình. Điều đó dẫn đến việc các cô gái trong công ty 1 phen hả dạ. Trước đây cô ta nghĩ mình chắc chắn sẽ trở thành phu nhân giám đốc, cho nên đối xử với bọn họ cũng rất là kiêu căng. Lần này giám đốc làm cho bọn họ vui ghê gớm, nhưng lại không để tâm tình vui vẻ biểu lộ ra bên ngoài. Họ trên mặt an ủi, nhưng trong thâm tâm chỉ muốn xé rách vẻ mặt giả tạo của cô ta đi.
Bởi vậy mới nói, lòng ghen tỵ của con gái vô cùng ghê gớm, vì nó mà bao nhiêu chuyện rắc rối xảy ra. Khi bạn đã dính vào trong mớ bòng bong này, tốt nhất là nên tìm cách thoát thân đi, còn nếu không...aizzz...