Ánh sáng mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào khung cảnh ấm áp trong phòng.
Trong phòng trên chiếc giường lớn là một đôi nam nữ trần truồng đang ôm lấy nhau...
Bình thường Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo đều thức rất sớm, hôm nay cũng vậy. Nhưng tuy đã thức từ lâu nhưng Lăng Lãnh Ngạo vẫn không chịu rời giường...
Nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh mình lúc nào cũng có bộ mặt lãnh khốc, lạnh lẽo. Mà giờ lại có một bộ mặt trẻ con, mè nheo không chịu rời giường thật là làm cho Lãnh Hàn Quyên muốn khóc không được mà muốn cười cũng không không xong.
Không biết người trong hắc đạo mà thấy bộ mặt này của Lăng lão đại lãnh khốc vô tình thì sẽ có bộ mặt gì đây?
Ừm, nhưng mà cô cũng rất muốn nhìn thấy biểu cảm đó của họ àk nha!
Nhưng mà cô lại cảm thấy rất ấm áp, sự ấm áp lạ thường khi ở trong vòng tay anh lúc này. Nó không giống như sự áp của máu mủ ruột thịt của ông nội. Không giống sự yêu thương quý mến của ba nuôi và anh trai nuôi...
Thật sự thì cô rất thích cảm giác này, cũng rất muốn nằm lâu trong vòng tay của anh. Nhưng mà...
Bình thường cô ở lại nơi này thì 6h30" sẽ có người đem điểm tâm sáng lên, và bây giờ cũng không ngoại lệ...
Thấy hơn 6h rồi mà Lăng Lãnh Ngạo vẫn chưa có dấu hiệu buông cô ra Lãnh Hàn Quyên liền gỡ bàn tay to lớn đang ôm eo mình ra.
Nhưng làm sao gỡ được khi bàn tay kia cứ cố tình không muốn buông ra? Hết cách, Lãnh Hàn Quyên liền vỗ vỗ lên mu bàn tay của Lăng Lãnh Ngạo, thở dài:
- Hiazzz... Ngạo, buông em ra đi, sáng rồi!
- Còn sớm mà, anh không muốn!
Gì chứ? Mới được ôm mỹ nhân vào lòng chưa bao lâu mà bảo anh buông cô ra sao?
Nói rồi Lăng Lãnh Ngạo siết tay ôm chặt cô hơn, cằm thì anh đặt trên đầu cô hít sâu một hơi mùi hương của riêng cô.
Cô không giống như những phụ nữ khác sử dụng nước hoa nồng nặc, mà chỉ có mùi hương thanh thoảng tự nhiên của cơ thể khiến anh rất thích.
- Ngoan nào, 6h30 sẽ có người đem điểm tâm sáng lên, dậy đi anh!
- Ừkm...
Mặc dù rất không muốn nhưng Lăng Lãnh Ngạo cũng đành phải buông eo cô ra.
Được thả tự do Lãnh Hàn Quyên liền lấy áo choàng ngủ choàng lên người rồi bước vào nhà tắm.
Nằm trên giường nhìn theo bóng lưng của cô thì Lăng Lãnh Ngạo lại nở một nụ cười hạnh phúc...
Khoảng 10" sau thì Lãnh Hàn Quyên bước ra. Lúc này trên người cô đã quần áo chỉnh tề nhưng rẩt đơn giản: áo sơ mi và quần tây bó sát tôn lên dáng người hoàn hảo của cô.
Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm chải tóc.
Tuy cô là người có địa vị rất cao trong xã hội nói chung và thương trường nói riêng... Nhưng cô lại rất thoải mái trong việc ăn mặc.
Từ lúc Lãnh Hàn Quyên bước ta thì Lăng Lãnh Ngạo nhìn cô không chớp mắt. Người ta thường nói" Người đẹp vì lụa", nhưng theo như anh thấy thì người đã đẹp thì mặc gì cũng đẹp.
Tuy cô ăn mặc rất đơn giản nhưng lại phát ra vẻ đẹp mà khó có người phụ nữ nào có thể có được...
Thấy Lãnh Hàn Quyên đã chải tóc xong thì Lăng Lãnh Ngạo khoác áo choàng lên người rồi bước tới ôm cô từ phía sau.
Anh vùi khuôn mặt anh tuấn của mình vào cổ cô hít sâu một hơi.
Anh nghĩ có lẽ là anh bị nghiện mùi hương của cô mất rồi.!
- Hàn Quyên, em có thù với Trần Minh Hải!
Bỗng Lăng Lãnh Ngạo lên tiếng, nhưng không phải là hỏi mà là xác minh.
Không hề bất ngờ cũng không hề ngạc nhiên. Lãnh Hàn Quyên xoay người lại nhìn vào mắt anh khẳng bình tĩnh khẳng định.
- Phải!
Cô không hề bất ngờ vì cô biết với thế lực của anh muốn điều tra ra chuyện này cũng rất là bình thường.
- Thù của em cũng là thù của anh, hãy để anh trả thù thay em được không em?
Lăng Lãnh Ngạo nhìn vào mắt cô chân thành nói.
Anh muốn cô được sống bình yên, không muốn cô gặp phải bất cứ nguy hiểm nào trong quá trình trả thù, dù chỉ một chút.
- Không, em muốn tự tay mình làm tất cả! Em không phải là dạng phụ nữ chỉ biết núp sau lưng người đàn ông.
Lãnh Hàn Quyên khẳng định.
Lăng Lãnh Ngạo bất giác thở dài, thôi được rồi, anh biết với tính cô thì khi đã quyết định điều gì thì sẽ không thể thay đổi được.
- Thôi cũng được, nhưng phải để anh cùng thực hiện với em, lão Trần Minh Hải là một con cáo già cực kì khó đối phó.
- Ừk!
Lãnh Hàn Quyên kéo khóe môi nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Có lẽ cuộc đời này của cô có anh như thế là đủ rồi!...
Nhìn nụ cười trên môi cô Lăng Lãnh Ngạo không kìp được bèn cuối xuống hôn lên đôi môi anh đào mê người của cồ...
Hai người hôn nhau đến khi có tiếng gõ cửa vang lên:
Cốc...cốc...cốc...
- Vào đi!
Giọng đàn ông trầm thấp vang lên làm cho người đem điểm tâm lên tưởng mình nhầm phòng phải ngước lên nhìn số phòng.
Nhưng đây đúng là phòng mà cô chủ hay dùng khi tới đây rồi mà!
------------------
Em đã cố gắng hểt sức nhưng...........
Cơn buồn ngủ nó đè bẹp em rồi???
Hít...chưa kịp xem lại, bây h đăng cho đúng lời hứa, mai mình sửa lại sau. ?
Good bye!