Đại Boss, Đừng Nói Dối

Chương 39




Khi mở cửa nhà ra cô lặng người phát hiện tất cả đồ của anh đã không còn trong nhà của cô nữa.

Dép đi trong nhà, tài liệu trên bàn, quần áo anh vứt bừa trên sofa,... mọi thứ đều không còn trong nhà cô nữa.

Dù hơi hụt hẫng nhưng cô lại thở dài nhẹ nhõm, cô nghĩ anh chịu dọn đi vậy cũng tốt. Chắc anh đã suy nghĩ thông suốt và quyết định chọn người quan trọng hơn của anh.

Nghe cô thở dài Sam vội quay sang hỏi.

- Cháu mệt sao?

- Không, không phải đâu cháu chỉ cảm thấy thoải mái khi về nhà thôi.

- Đúng rồi để chú nấu cháo cho cháu, cháu ngồi ở đây đợi đi.

Sam nhấn cô ngồi xuống sofa sau đó săn tay áo vào bếp.

Về phía Hàn Lâm, anh lại đến bệnh viện thăm cô, nhưng lần này đến căn phòng lại trống không.


Anh lập tức bật điện thoại xem vị trí hiện tại của cô, biết được cô đã về nhà thì anh tỏ ra yên tâm, nhưng sức khỏe của cô đang yếu, ở nhà một mình thì ai sẽ chăm sóc?

Anh tự hỏi rồi lái xe ngay đến nhà cô.

Ở nhà cô, cháu đã nấu xong, Sam nhìn cô ăn hết cả ba bát.

- No quá, chú nên đi làm đầu bếp thì hơn.

- Cháu nói thích người nấu ăn ngon nên chú đã học rất nhiều đấy.

Nghe Sam nói vậy cô hơi ngượng môt chút.

- Sao chú lại để ý những lời vớ vẩn đó của cháu chứ?!

Sam nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói.

- Thôi, đến giờ chú phải quay lại bệnh viện rồi, cháu nhớ phải nghỉ ngơi đấy nhé, chú đi đây.

- Vâng, chú đi cẩn thận nhé.

Tiễn Sam ra về cô lăn ra sofa nằm ngửa, phát hiện ra Sam đã để quên áo khoác trên ghế.

Vừa lúc đó tiếng chuông cửa reo lên, cô đoán là Sam quay lại lấy áo khoác nên nhanh chóng đi ra mở cửa.

Vừa mở cửa thân hình cao lớn của Hàn Lâm đã ập vào mắt cô.

Cô hơi giật mình một chút rồi nhanh chóng đóng cửa lại, nhưng sức anh mạnh hơn cô không cản được anh tiến vào trong.

- Không khỏe tại sao lại xuất viện?

Giọng anh trầm ấm, anh đang lỗ lắng cho cô sao?

- Cô không muốn đôi co với anh, cô không thèm trả lời quay lưng đi vào trong.

Cô ngồi xuống sofa lấy áo của Sam giấu ra sau lưng, cô sợ nếu anh mà thấy áo đàn ông trong nhà cô thì lại nổi điên.

Cô đang lo lắng đến toát cả mồ hôi hột, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm.

- Anh xin lỗi vì đã làm em đau.

Hàn Lâm đột ngột nói như thế làm cô rất bất ngờ.

Chỉ vài ngày trước anh hành hạ cô đến chết đi sống lại, nhưng giờ giọng nói lại dịu dàng đến thế.

Chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại làm như thế, anh không thể chịu được khi cô nói muốn rời xa anh. Anh tự hỏi có phải mình đã yêu cô rồi không nhưng lại bác bỏ nó, anh nghĩ chuyện đó là không thể nào, anh chỉ yêu mỗi mình Tống Nguyệt Nhu thôi, còn đối với cô chỉ là nhất thời hứng thú, nhưng hành động của anh đối nghịch với suy nghĩ.

Cô vẫn còn đang bần thần vì lời xin lỗi của anh. Anh luôn làm tổn thương cô nhưng đối với sự dịu dàng của anh cô lại mềm lòng. Cô không còn là cô gái mạnh mẽ không bào giờ bị khuất phục như trước nữa.

Thấy cô vẫn im lặng không trả lời, anh liền ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô nhẹ nhàng.

- Muốn mắng cứ mắng, muốn đánh cứ đánh, em đừng im lặng như vậy.

Ngửi được mùi nước hoa của phụ nữ trên người anh, cô nhanh chóng lấy lại tĩnh táo, vẻ mặt lạnh lùng đáp trả.

- Tôi nào dám đánh mắng anh. Tôi chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi trong tay anh, chơi chán rồi sẽ bị vứt bỏ, tôi sẽ đợi ngày đó.

- Không phải...

Định lên tiếng giải thích, cô lại tiếp tục nói chặn lời của anh.

- Tôi vẫn còn nhớ như in, anh nói rằng, món đồ chơi nào cũng thích thì sẽ chật nhà mất. Thiếu gia, anh quên rồi sao?

Còn nữa tôi phải nói cho rõ, anh để ý đến tôi chẳng qua là hôm đó tôi đeo sợi dây chuyền giống với... tín vật định tình của anh thôi. Nên anh đang bị nhầm lẫn, anh chỉ thông qua tôi để nhớ đến người con gái anh yêu thôi.