Đại Boss, Đừng Nói Dối

Chương 26




Sáng sớm, hai người đang ôm nhau ngủ thì cô bất ngờ giật mình tỉnh dậy, cô ngẩn đầu lên nhìn.

Thấy gương mặt của anh cô liền thở phào nhẹ nhõm rồi lại nằm lên người anh.

- Sao thế?

Anh thức trước cô, thấy cô như vậy liền hỏi.

- Tôi tưởng mình cùng người khác cơ, là anh thì yên tâm rồi.

Cô vẫn nhắm mắt, bộ dạng khá mệt mỏi.

Nhưng anh lại tỏ ra khá tức giận.

- Tối qua em thực sự đã nghĩ mình cùng người khác ư? Vậy những lời tối qua đều nói cho người đàn ông khác nghe sao? Sao em dám...

- Tôi nói cho anh nghe đó.

Cô nhớ hết những gì mình nói vào tối hôm qua, cô thật sự đã thích anh, nhưng nói ra thì chắc chắn anh sẽ từ chối, điều đó khiến tim cô rất đau nên cô đã cố tình lãng tránh nó.

Cô cố tỏ ra thoải mái hết mức có thể nói chuyện với anh.

- Anh rất giỏi về phương diện đó mà đúng không, nếu sau này tôi gặp người đàn ông khác cũng giỏi vậy thì chắc tôi lại nói thích người đó... haha.

Anh nghe vậy liền không vui, dùng tay ôm chặc lấy cô.

- Đừng mơ sẽ cùng người khác, em cả đời này cũng chỉ có tôi được động đến.

- Vậy thân phận để ở cùng anh cả đời là gì? Là tình nhân? Là kẻ thứ ba?

Câu hỏi của cô làm anh cứng đờ người, không biết phải trả lời thế nào.

Đoán trước được thái độ của anh cô liền nói tiếp vẫn cố tỏ ra bình thản.

Thôi nào, đừng có nghiêm túc vậy chứ, tôi tự biết thân phận của mình, tôi là người thông minh mà.

Nói rồi cô rời người anh kéo chăn trùm kín người giả vờ ngủ tiếp, thật ra nước mắt cô đang chảy, cô không hiểu từ lúc nào cô lại trở nên yếu đuối đến vậy.

Hôm đó là một ngày cô cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.

Anh tự tay nấu thức ăn cho cô, cùng cô ăn, cùng cô dọn dẹp, cùng cô rửa bát, cảm giác rất tuyệt.

Hai người cùng ngồi trên sofa anh thì đọc tạp chí, cô thì xem ti vi.

Bật qua kênh tin tức, cô nhận được tin làm tinh thần cô vui vẻ hẳn lên.

Tiết Sinh và Tiết Hạo bị phán quyết chung thân, Tiết Thị thì tuyên bố phá sản, căn nhà cũng bị siết để trả nợ.

- Ác giả ác báo, thật là làm người ta hài lòng mà.

- Nhưng người nhà họ Tiết vẫn còn, sau này có thể sẽ gây khó dễ cho em.

Cô thoải mái nằm dựa ra sofa.

- Đến một tên tôi xử một tên.

Anh không ngờ bản lĩnh của cô cũng lớn vậy.

- Anh có một chuyện muốn hỏi?

Thực ra anh đã muốn hỏi cô từ lâu, vì xảy ra khá nhiều chuyện nên giờ mới nhớ ra.

- Làm thế nào em có sợi dây chuyền " ngọc bích đại dương".

- Hửm "ngọc bích đại dương"?

- Là sợi dây chuyền em đeo lần đầu chúng ta gặp nhau.

- Thì ra đó là tên của nó sao?

- Nói đi, làm sao em có được nó?

- Tại sao anh lại quan tâm chuyện này chứ?

- Vì nó là phiên bản giới hạn, chỉ có hai sợi duy nhất trên thế giới, một sợi là do anh mua, sợi còn lại theo anh biết là một thương nhân giàu có ở Đức đã mua nó, nhưng sợi của em không phải là đồ giả vì vậy anh muốn biết.

- Anh nghĩ tôi ăn cắp của anh sao? Anh quá đáng vừa thôi, tôi thậm chí còn không biết anh trước đó.

Cô đột nhiên đứng bật dậy, cáu gắt.

- Nó là quà mà một người đã tặng cho tôi lúc còn nhỏ, tuyệt đối không phải là đồ ăn cắp, anh nghe rõ chưa.

Anh cũng đứng dậy, liền tiến tới ôm cô, xoa đầu.

- Anh không có ý đó.

- Có quỷ mới biết anh có ý đó hay không?!

- Thôi, được rồi ngày mai anh sẽ đưa em đi du lịch nên đừng có giận nữa được không?!

- Đi đâu cơ?

- Ngày mai em sẽ biết.

Anh tỏ vẻ thần bí làm cô rất tò mò.