Mà kiểu người này, không phải giống như người đột biến gen. Cái gọi là cầm thú, cho dù mang com lê giày da, cũng là mặt người dạ thú. Tuy thoạt nhìn chi lan ngọc thụ * cũng che giấu không nổi bản chất thối bên trong.
(* Tạ An 謝安 đời Tấn 晉, có con em tài giỏi, thường nói tử đệ như chi lan ngọc thụ. Chỉ con em ưu tú)
Tôi đảo đôi mắt thâm đen nhìn qua gương, nhe răng trợn mắt với người đang đứng đưa lưng về phía mình. Thình lình hắn xoay người lại, trở nên dịu dàng như bị quỷ nhập vào người: “Hử? Sao còn chưa xong vậy? Cần giúp đỡ không?”
Tôi vừa nghe thấy giọng điệu trầm thấp này của hắn ở ngay sau lưng liền lạnh run cả người, chưa kể đến hơi thở nóng rực của hắn phun ở trên cổ tôi. Tôi nơm nớp lo sợ nói: “Xong ngay đây, xong ngay đây…”
Mẹ chồng bởi vì cảm thấy không thể thực hiện lời hứa của mình giúp tôi đối phó với đứa con trai xảo quyệt của bà mà tự trách không thôi, ánh mắt nhìn tôi trên cơ bản là nhìn một con dê nhỏ đang dần dần đi vào miệng sói xám. Đương nhiên, không thể không thừa nhận, ánh mắt này của bà quả thật rất độc đáo, rất sâu sắc.
Để bù đắp, bà đề nghị chúng tôi đi chụp ảnh để làm một cuốn album tân hôn, thậm chí còn mời hẳn cả nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất nữa. Đại khái tối qua khi thảo luận về chủ trương ngây thơ trẻ con này đại BOSS cảm thấy quá khó nói cho nên quay sang tận tình ép buộc tôi, thỏa mãn sự biến thái của chính mình để cân bằng tâm lý.
Vẻ mặt tôi cũng vô cùng đau khổ, rối rắm tràn đầy cõi lòng, bởi vì được chăm sóc tốt nên bây giờ bụng của tôi đã hơi hơi nhô lên. Mà bình thường đều có thói quen mặc quần áo rộng thùng thình, hiện tại mặc lễ phục có dây thắt lưng hoặc áo cưới, thật sự là không được tốt lắm…
Nhưng nhìn mẹ chồng ân cần, ánh mắt lóng lánh, hai chúng tôi đành an phận thủ thường đi thay quần áo. Một hồi lâu không thấy có động tĩnh gì, mẹ chồng đi tới xem, vừa thấy cũng trợn tròn mắt. Bộ đầu tiên là bộ váy công chúa màu phấn hồng, phải thắt lưng bó ngực, tôi không dám mặc, ngồi một chỗ, mặt mày ủ dột nhìn quần áo dưới đất.
“Làm sao vậy? Ngại quần áo xấu à?” Mẹ chồng tự cho mình là người thiện lương hiểu ý quan tâm .
“Không phải, mẹ, mấy cái này phải dùng thắt lưng, con hiện tại mặc sẽ rất khó coi, nếu dùng sức sẽ làm thương tổn đến cục cưng, hay là đợi sau này quay lại được không ạ?” Tôi chỉ có thể kiên trì mở miệng, làm trái ý trưởng bối, trong lòng cũng thật sự rất áy náy.
“Xem ra mẹ hồ đồ rồi, sao lại quên mất cháu mình chứ ? Đúng đúng đúng, phụ nữ có thai bụng sẽ to lên, chúng ta về thôi, quay lại đây sau cũng được…” Mẹ chồng ngược lại dỗ dành tôi, thì ra không chỉ có một mình tôi thất vọng…
Vừa mới đi ra đã nhìn thấy Quan Ứng Thư bước tới, quần áo trên người vẫn y nguyên như thời điểm vào cửa, không hề đổi. Tôi tò mò: “Anh làm sao mà biết sẽ bị hủy ?” Cái này rõ ràng là vừa thương lượng, mới quyết định xong mà?
Hắn không nói gì, dáng vẻ như được đại xá : ” Đi thôi, Nhan Nhan chắc là đã đói bụng rồi.”
… … Lấy tôi làm cái cớ cũng được tính là anh hùng hảo hán sao? ! Tôi bĩu môi, sờ sờ cái bụng đang kêu rầm rì.
Tả San Hô vẫn còn đang làm việc, tôi hỏi cô ấy để lấy kinh nghiệm: “Trong truyền thuyết ngự phu thuật (kĩ thuật chế ngự chồng) của cậu rất là độc ác chuyên chế, có thể chỉ giáo không?”
“Không dám nhận, không dám nhận, cũng không có gì, chỉ có câu châm ngôn bảy chữ mà thôi.”
“À? Xin lắng nghe.” Giọng điệu của hai chúng tôi nghe chua chua thế nào ấy.
“Một khóc hai nháo ba thắt cổ.” Giọng nói của cô ấy rất bình tĩnh, mang theo ý tứ chắc chắn.
“Phụt…” Tôi không nhịn nổi, phun ra một bàn đầy nước trà: “Tớ phục cậu, Tả Tiểu Bạch.”
“Quá khen quá khen…”
Tôi không biết mấy chiêu này đối với Quan Ứng Thư có hiệu quả không, nhưng có cho tôi ba lá gan tôi cũng chẳng dám thí nghiệm …
Sau đấy trời mưa, thời tiết trở nên không tốt, âm tình bất định, làm người ta trở tay không kịp, cục khí tượng dự báo chả đúng gì cả, nói chung là vô nghĩa : “Ngày mai trời có thể mưa, cũng có thể không mưa. Tình huống chi tiết, buổi tối ngày mai sẽ tiếp tục thông báo…”
Tôi cùng Tả San Hô nhìn trời mưa tầm tã, quay mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đều lóe lên tia sáng: Nếu không thì? Chúng ta lại gọi thêm một ly trà chanh tiếp tục thưởng thức?
“Nào, “kéo búa bao” quyết định xem gọi chồng ai tới đây tha người.” Tôi chọc ống hút không chút để ý, căn bản là từ trước đến nay tôi không có thua nhiều, với lại hiện giờ Quan Ứng Thư tất nhiên đang ở trong phòng hội nghị thống lĩnh đại cục rồi.
“Sao lại thế? Tớ thấy mỗi người tự mình đi ra cửa rồi tự gọi người đi.” Mặc dù cô ấy mang thai nhưng chỉ số thông minh lại cao lên, không hề bị lừa gạt …
Hai người nhất thời giằng co không chịu xuống nước, vừa vặn ngẫu nhiên nhìn thấy Hứa Vĩ Đình vọng văn vấn thiết* với tôi cách đây không lâu. Ngồi bên cạnh cũng là một mỹ nữ, mắt sáng long lanh động lòng người, eo nhỏ bị ôm chặt đến không chịu nổi. Cười hì hì tiếp đón: “Ủa, đây không phải là vợ lão Quan sao? Làm sao vậy? Sao lại ở chỗ này?”
Tôi gật đầu: “Ừ, bây giờ Quan Ứng Thư không thời gian, chỗ này cách công ty lại xa, có thể phiền toái cậu cho tôi quá giang một đoạn đường không? Đây là chị em tốt của tôi, Tả San Hô.”
Hắn không khách khí từ trên xuống dưới đánh giá Tả San Hô một phen, búng tay một cái rồi gật đầu: “Chỉ có chuyện nhỏ thế thôi sao?”
Phong thái cao lớn uy mãnh đẹp trai không thể tả, lại còn đi xe Land Rover. Tả San Hô lại gần tôi kề tai nói nhỏ: “Làm sao quen được soái ca yêu nghiệt này thế? Đúng là cùng một cấp bậc với Lý Quân Thành …”
Tôi hạ giọng, tận lực không muốn ở trước mặt bạn học cũ của Quan Ứng Thư tạo ra hình tượng một bà nhiểu chuyện nói huyên thuyên sau lưng người khác: “Bạn từ nhỏ của Đại BOSS, đây là một bác sĩ phụ khoa rất giỏi…”
“Phụt…” Tả San Hô nhịn không được làm cho người đang chú tâm lái xe bỗng đưa mắt liếc qua: “Chị dâu, không thể nói mà không suy nghĩ như vậy nha, tôi trọng bạn khinh sắc buông tha cơ hội vui vẻ cùng mỹ nữ vì hai người, ngược lại bị hai người ở sau lưng gài bẫy?”
Tôi vội vàng giải thích: “Không không không, tôi tuyệt đối chưa có nói bậy điều gì về cậu, chỉ là điệu cười của Tả San Hô có hơi đặc biệt, chuyện gì cũng có thể cười khúc khích…”
Tả San Hô học ông xã nhà cô ấy, lặng lẽ véo tôi khiến tôi xém nữa hét lên: “Hứa bác sĩ đừng nghe cô ấy nói bừa, tôi cười vì thấy biểu ngữ dán trên xe của tên lính mới kia thôi.”
Bởi vì bản thân quá mức Tiểu Bạch, để mưu toan che giấu chân tướng này, nên luôn cực lực giả bộ dáng vẻ hào phóng hiền đức.
“À? Tôi thật ra rất tò mò, là cái gì có thể chọc cho Tả mỹ nữ cười to như vậy…” Tôi nhất thời cảm thấy không ổn, không phải Hứa Vĩ Đình muốn bị Hướng Suất chỉnh cho đến chết đấy chứ?
“Cũng không có gì, chỉ là một câu “Xe này từng đụng vào Ngô Khải”
Tôi nhịn không được cũng phải bật cười, chủ xe đúng là cực phẩm. Ngô Khải vào năm xảy ra tai nạn xe cộ rồi qua đời, khi ấy đang là một minh tinh điện ảnh, nghe nói là bị đụng liên tiếp bốn lần, khiến cho tất cả mọi người ở hiện trường tai nạn xe cộ đều khiếp sợ. Biểu ngữ này này đối với lái xe thật sự có lực uy hiếp lớn.
Bởi vì vấn đề đường xá nên đưa tôi về nhà trước. Tôi nói lời cảm ơn sau dựa sát vào Tả San Hô: “Muốn trêu chọc soái ca đi xe Land Rover cả đoạn đường hay là hãnh diện ngủ lại hàn xá uống chén trà nóng?”
Trong lòng tôi hiểu rõ Tả San Hô đối với soái ca chạy theo như vịt, chỉ là lòng dạ đen tối ngóng trông sớm ngày cô ấy bị Hướng Suất hàng phục, để tránh về sau ở trước mặt tôi tỏ ra kiêu ngạo.
Cô ấy thản nhiên cười, như trăm hoa đua nở: “Cậu biết mà …”
“…”
Buổi tối, vội vàng như đi dâng hiến vật quý, lấy ra áo lông dê mùa xuân mới mua đưa cho Quan Ứng Thư: “Hắc hắc, đi thử đi, nhìn xem thế nào?”
Hắn lại nhíu mày, nói một câu chả liên quan: “Hôm nay Vĩ Đình đưa em về?”
Tôi gật đầu: “Bọn em không mang ô, vừa may gặp được hắn.”
“Lần sau có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, hoặc là bác Trần. Không được tiếp tục tùy tiện ngồi xe người ta. Lại càng không được để ý đến hắn.” Sắc mặt hắn có chút âm trầm. Tôi không rõ cho nên hỏi lại: “Vì sao? Hắn không phải do chính anh giới thiệu hay sao? Hai người cãi nhau?”
“Không phải, em không hiểu đâu.” Hắn lại nói qua loa để bỏ qua tôi.
“Nhưng mà em muốn cùng hắn kết bạn.” Tôi kiên định lập trường.
Hắn tỏ ra không tin nổi nhìn tôi: “Em không có bạn sao?”
“Không phải, nhưng mà hắn là người duy nhất biết được bạn bè trước đây của anh, biết được lúc anh còn trẻ như thế nào, mà anh khi đó, em thậm chí ngay cả bộ dáng đại khái cũng không biết.” Tôi chu miệng.
Hắn trừng tôi, sau một lúc lâu mới nói: “Được, em muốn biết cái gì, anh sẽ nói tất cả cho em, hắn không thể hiểu biết anh hơn chính bản thân anh được .”
Nhưng tôi vẫn thích hỏi cái mà có thể khiến mặt hắn đen như than cơ “Anh trước đây có đái dầm không?” Hoặc là “Anh trước kia có hay khóc nhè không?” Câu hỏi đấy có vẻ rất sắc bén. Đành từ bỏ, vẻ mặt tỏ ra không vui: “Chưa thấy qua anh lại là người không phân rõ phải trái như vậy …”
Ba tháng tươi đẹp, cuộc sống cỏ dài chim bay (ý nói bình yên), tâm trạng trong người dễ dàng lên cao. Tôi cùng Tả San Hô cùng tham gia một khóa học cho phụ nữ có thai, bởi vì độ lớn của cục cưng không giống nhau, cho nên cũng không học cùng một chỗ. Tôi trước nay chưa từng có tiền lệ tấm lòng thành kính chú tâm nghe giáo viên dịu dàng nhẹ nhàng chỉ dạy. Cũng không thể giống như trung học trước kia, mùa xuân dựa vào cửa sổ lười biếng nhìn ánh mặt trời tiêu sái vào ban chiều. Tên nhãi trong bụng thường xuyên chê tôi không chịu cố gắng, đá tôi một cước, cho tôi biết tay, tôi lại tập trung tinh thần chậm rãi học tập.
Cuộc sống giống như biến thành một dòng suối nhỏ bình tĩnh ôn hòa, sau khi lớp băng tuyết phía trên tan chảy, sức sống dần dần trở lại, cành hoa bị gió thổi nhẹ nhàng tung bay bên lề đường. Tôi có chút say mê, vào buổi chiều một ngày khi mặt trời ngã bóng về Tây, đột nhiên nhớ tới khi đó Quan Ứng Thư trịnh trọng hỏi tôi một chuyện lạ: đời này bình yên như thế nào…
Không khỏi mỉm cười, nếu muốn biết một định nghĩa xác thực, thì phải là nỗi lòng hiện tại của tôi .
* Vọng, Văn, Vấn, Thiết: 4 tên gọi thuộc hành động của 4 bộ phận (mắt, tai, miệng, tay) tuy khác nhau, nhưng khi sử dụng phải liên hiệp với nhau để đúc kết mà biết bệnh.
Vọng, Văn, Vấn, Thiết: tuy có xếp thứ tự trước sau (1.Vọng 2.Văn. 3.Vấn. 4.Thiết) đó là nói, trước nhìn hình sắc người bệnh (vọng), rồi nghe tiếng nói (văn), hỏi thêm bệnh căn (vấn), sau cùng mới thiết mạch (thiết), hầu như không thể đảo lộn