Sau đó hai chúng tôi dọc theo cầu thang đi xuống, tayvẫn không rời nhau, hắn nắm tay tôi đi rất chậm, giống đôi vợ chồng vừa gặp mặtlúc xế chiều, cái cầu thang của tòa tháp sắt có từ 1792 như cuộc đời một conngười, mà anh, là người đi cùng em tới điểm cuối cùng…
Ngồi ở du thuyền trên sông Seine, những tòa thành kiếntrúc nổi tiếng xa gần ở ven đường thong thả lui về phía sau, bởi vì là tiết thuchuẩn bị sang đông, đã không còn ánh nắng gay gắt của mặt trời che kín lá câyngô đồng rậm rạp, ngược lại có thể nhìn thấy rõ ràng những dấu ấn lịch sử, nhàthờ đức bà Paris, hoàng cung ngày xưa xa hoa lộng lẫy, tháp Eiffel cao ngấttrong mây còn có Nữ thần tự do tượng trưng cho sự theo đuổi cùng cố chấp. Hoặclà từ đỉnh đầu xẹt qua một cây cầu cong cong, bởi vì chính sách của nhà nướctrước đó không lâu, nên không thấy đôi tình nhân nào khóa môi trên cầu, nhưngđây chỉ là một di tích lịch sử mà thôi, còn có khuyết điểm gì không thể đượcche giấu chứ?
Đèn đóm leo lét, bóng chúng tôi phản chiếu xuống mặtsông, càng khiến cho bóng đêm thêm xinh đẹp lãnh diễm. Tôi chỉ có thể cầm máychụp ảnh không ngừng, sợ rằng sẽ bỏ lỡ vẻ đẹp nào đó của thế gian.
“Nhìn này, ảnh em chụp đẹp đúng không, mấy tấmảnh này đẹp đến đỉnh điểm, em đúng là người chụp ảnh tài ba!” Tôi bất tri bấtgiác lây nhiễm tật xấu của Tả San Hô mất rồi.
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm lấy máy ảnh trêntay tôi, lập tức chọn cảnh, sau một tiếng tách đưa cho tôi: “Đẹp tới đỉnhđiểm?”
Tôi vừa nhìn thấy liền đổ mồ hôi …Nếu tôi chụp ảnhđược coi là tốt, thì Quan Ứng Thư hạ bút thành văn như vậy không khác gì tácphẩm kinh điển của Garcia truyền lại cho đời sau = =
(Garci: Federico García Lorca, là một nhà thơ, nhà soạnkịch vĩ đại của Tây Ban Nha)
Bên cạnh có một đôi đam mỹ ôm hôn không coi ai ra gì,kích tình bắn ra bốn phía, tôi mặt đỏ tim đập lệch tay chụp được màn sâu sắclãng mạn này. Bọn họ sau khi chấm dứt cười chào hỏi với tôi, nói vài câu gì đómà tôi không hiểu.
Tôi quay đầu xin Quan Ứng Thư giúp đỡ, hắn không thèmnhìn tôi, quay sang nói chuyện bô bô quang quác với họ, còn cầm máy ảnh giúpbọn họ chụp ảnh…
~~~~(>_
“Bọn họ nói gì với anh thế? Là nói em chụp ảnhkhông đủ chuyên nghiệp sao?” Tôi ủ rũ suy đoán.
“Ừ.” Hắn cười gật đầu.
Quả nhiên: “Ngày trước anh đã từng học chụp ảnh?”
“Không có.” Hắn trả lời ngắn gọn.
Không có đạo lý, tôi còn đã qua cửa khóa học này rồicơ…
Buổi tối tâm tình hắn rõ ràng rất tốt, mà tôi ở trêngiường nhìn thấy vẻ mặt này của hắn cũng chỉ có thể kêu khổ không ngừng…
Áo ngủ của tôi là tơ lụa bóng loáng, chỉ cần đem dâylưng trên lưng kéo xuống thì nó tựa như lá cây mùa thu tự nhiên rơi ra, làm chotôi bất ngờ không kịp phòng thủ xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, muốn dùng hai tayngăn cản hắn tiến công: “Em đói…”
Hắn cười khẽ, giọng nói từ tính truyền vào trong lỗtai tôi, nháy mắt làm toàn bộ cơ thể tôi tê dại: “Anh biết, nên không phải bâygiờ làm sao.”
… Tôi không phải chỉ cái đói này được không = =
Đôi bàn tay to của hắn không kiêng nể gì, tôi ưỡnngười để giảm bớt diện tích cơ thể bại lộ trong không khí cũng như giảm bớt sựrun rẩy hắn gây ra, nhưng tôi giãy dụa theo bản năng ngược lại làm cho hắn càngthêm thú tính, toàn bộ thân mình trùm lên người tôi, kéo hai tay tôi cố địnhtrên đỉnh đầu. Tôi không có đường lui, bị vây trong trạng thái không thể phảnkháng không thể giãy dụa, chỉ có thể mặc hắn làm gì thì làm…
Cuối cùng cái bụng không chịu nổi đã cứu lấy tôi, hắnsau một trận mây mưa quyết định buông tha tôi: “Ăn cơm trước đi.”
Tôi như được đại xá, hận không thể lập tức nước mắtrơi như mưa quỳ xuống cảm kích.
Khi ngủ tôi chui vào trong lòng hắn, cầm bàn tay tolớn của hắn hỏi không ngừng: “Anh bỏ lại toàn bộ công việc sẽ không sao chứ?Công ty lớn như vậy, nói buông liền buông sao?”
Hắn nắm tay thật chặt: “Đây không phải chuyện em cầnquan tâm.”
“Ồ.” Tôi ngoan ngoãn câm miệng, không đến trongchốc lát lại nghĩ tới kỷ niệm đáng giá hôm nay trải qua, lại tiếp tục nói: “Anhhôm nay rất tốt, giống như thân sĩ thời trung cổ ấy, nhưng không thích hợp vớinước Pháp. Trên người anh không có tí tế bào lãng mạn nào cả…”
“Có phải “Dưới tàng cây” là anh vì chị Dụ Hà đăttên không?” Tôi nói xong mới biết lạc đề, bàn tay hắn không nhìn thấy gắt gaonắm lấy ga trải giường, ngừng thở chờ đợi đáp án quan trọng.
“Là Lý Quân Thành lấy cho cô ấy.”
Tôi ngầm nghiến răng nghiến lợi, Lý Quân Thành, tôirủa cậu đời này không lấy được vợ!
“Hai ngày trước chị ấy gọi điện thoại giải thích vớiem, em biết đứa bé không phải của anh.” Cái cảm giác ê ẩm trong lòng lại xôngra.
“Em quên mang cái sạc pin điện thoại, di động hết pin,không thể liên hệ cùng mấy người Trúc Diệp, nơi này chắc là có cửa hàng độc quyềnvề linh kiện chứ?”
“Không cần, cũng không có chuyện gì quan trọng, chuyêntâm đi chơi đi.” Trong giọng nói hắn dường như có chút mệt mỏi, chỉ chốc látsau liền nặng nề ngủ.
Hắn lúc nào cũng như thế này, ngay cả ngủ cũng khẽ caumày, tựa như không thả lỏng, trong lòng tâm sự nặng như núi, không cho ngườingoài biết.
Bây giờ tôi mới nhớ tới, hình như hôm qua hắn khôngngủ, mà tôi hôm nay còn lôi kéo hắn đi thưởng thức cảnh sông nước trong mưa,thật sự tùy hứng sao? Tôi lần đầu tiên có ý nghĩ muốn giúp hắn, cho dù không đủkhả năng, chỉ cần đứng ở bên người hắn là được, để hắn sẽ không cô đơn…
Sáng ngày hôm sau, hình như là lúc 10 giờ, Quan ỨngThư đã không ở trong phòng, viết giấy nhắn lại trên bàn: “Không được chạy lungtung chờ anh về”, ngay cả cái dấu chấm câu cũng không có.
Tôi ngồi trên sô pha ngẩn người, cảm thấy có gì đókhác thường, trong lòng lo sợ bất an, giống như ẩn ẩn cảm giác được sắp cóchuyện xảy ra, nhưng lại không rõ là gì. Giống như tâm trạng trong phòng thi,rõ ràng đã gặp qua bài này, nhưng không nghĩ ra cách giải…
Chỉ qua một buổi tối, thời tiết đã thay đổi đảo điên,không nhìn thấy ánh mặt trời le lói nữa.
Ngã tư đường tuy không rộng nhưng cũng đủ phồn hoa, ởcửa tiệm bán hoa có màu đỏ tươi và màu xanh lục rơi vào mắt người ta, chủ cửahàng là một người phụ nữ người Trung Quốc hơi mập mạp, ngồi ở cửa nhàn nhã phơinắng uống cà phê. Bên cạnh là một hiệu sách, tôi chỉ có thể sử dụng tiếng Anhđơn giản trò chuyện chào hỏi với bọn họ, đi dạo phố cũng chỉ có thể ngắm nhìn.
Cửa màu xanh rêu, giống hiệu sách của nam nhân vậtchính trong “Notting Hill”, tên gọi là một phái nào đó ở Pháp, tôikhông nhận ra được. Ở quầy thu ngân có một soái ca tiêu chuẩn, tiếng Anh cũngkém giống tôi, khai thông vô số lần vẫn không có kết quả…
Tôi thậm chí không biết tôi chán đến chết như vậy làvì tôi không biết tiếng Pháp, hay là do không có Quan Ứng Thư bên cạnh?
Vừa mới vào phòng liền nhìn thấy gương mặt âm trầm củahắn.
Tôi lập tức giải thích: “Em chờ một mình nhàm chán,nên đi ra ngoài một lát…”
Không khí như ngưng đọng lại, tôi không dám thở mạnh,chờ thánh chỉ xử lý.
Hắn đứng lên, đi tới chỗ tôi, bước chân thong thả màmỏi mệt, biểu tình che giấu không được khổ sở cùng trầm trọng, trong ánh mắtcũng là hoang vắng không bờ bến cùng trầm lặng, điều này làm cho làm cho lòngtôi không báo trước rơi xuống vực thẳm: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Hắn hung hăng kéo tôi vào trong lòng, thật mạnh đụngvào ngực hắn, phát ra một tiếng thật lớn trầm đục. Trên đỉnh đầu truyền đếntiếng nói lôi cuốn nồng đậm đau thương: “Chúng ta về đi…”
“Vì sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi ở trongngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập vững vàng, giọng nói run run hỏi.
“Mẹ, bà đã xảy ra chuyện…”