Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 42




Tiểu thuyết đã miêu tả cái loại không thể khống chế được cảm xúc này là dục tiên dục tử, tới thế giới cực lạc, giống như hút ma túy sau đó cả cơ thể đều sung sướng. Còn tôi lại cảm thấy rung động tới mức làm cho người tôi chịu không nổi…

Thời điểm kịch tình cuối cùng tôi chỉ cảm giác như có hàng ngàn mũi tên gì đó kích thích tôi gần như ngất đi, thanh âm phát ra hình như có chút thê lương, sau đó liền thật sự là không biết gì nữa.

Tôi thậm chí không biết ý niệm cuối cùng hiện lên trong đầu là cái gì nữa, người ta trong 《 di chúc 》 dù có đau đớn thì vẫn có thể chậm rãi nhớ lại toàn bộ cuộc sống, toàn bộ tình yêu, mà tôi dưới cảm giác sắp chết đi lại không thể nghĩ ra bất cứ cái gì …

Dưới sự thúc giục của đồng hồ sinh học, tôi chậm rãi tỉnh táo lại, liền cảm thấy có gì đó không đúng, không giống như sau khi say rượu đau đầu ê não mà lại thấy cơ thể có gì đó không thích hợp, giống như là có vô số xe trọng tải lớn nghiền qua người, tôi cuối cùng cũng biết con người trước khi chết đau đớn thế nào rồi, hóa ra mộng xuân thật sự cũng giống như tự sát, đều bị thương nặng tới như vậy… Thật thảm = =

Có tiếng hô hấp nhẹ nhàng vang lên ở bên tai tôi, giống như đang trong ngày hè nắng nóng oi ả, thì bỗng có tiếng sấm rền ầm ầm ở phía xa chân trời, tôi quay người thì lập tức đứng hình = =

Quan Ứng Thư? Đại BOSS? Chủ nợ của tôi?

Đang định lấy tay tự véo mình kiểm tra xem bản thân có phải vẫn còn đắm chìm trong cảnh mộng xuân hiếm thấy tối hôm qua hay không thì bỗng nhìn thấy cánh tay trơn bóng của mình, sao lại có vết móng tay cào chảy máu thế này? Nhìn như trong phim trinh thám ấy? Chầm chậm nhìn qua hắn tôi đã có cảm giác muốn chết, mu bàn tay của Đại boss lộ ra bên ngoài, trên vai có rất nhiều vết cào xước còn đỏ hồng rất đáng sợ, chẳng lẽ mấy vết ấy có liên quan tới tôi sao?

Khó khăn nâng tay phải lên, tay trái hung hăng véo một chút, thở phào nhẹ nhõm một cái, không thấy đau ở đâu cả, hóa ra đây chỉ là mơ

Tôi có chút thất vọng nhưng vẫn thoải mái thở dài, cũng chỉ có trong mơ mới vậy thôi, lúc này tôi mới dám không kiêng nể đem hắn, ách, cái tay ở trên lưng đầy thương tích ấy, đẩy ra.

Tôi chậm rãi vươn tay, giống như tiểu bạch thỏ đang tiếp cận sói xám, kinh hãi nhưng cũng thật cẩn thận, e sợ gió thổi cỏ lay. Cuối cùng chạm được vào khuôn mặt hắn, đường nét thật rõ ràng, trong lòng kích động muốn khóc, trong mơ, thật sự cả người lẫn những thứ khác của đại BOSS đều vô hại. Mà khi tỉnh lại trong nháy mắt liền trở thành vị thần, nghe thấy tiếng hô hấp của hắn trong hiện thực thì quả là một chuyện xa xôi khó có thể là thật.

Thật ra đại Boss có khí chất hắc đạo, lông mi giống như mũi tên làm cho người ta có cảm giác sắc bén và cơ trí, nhưng lại cũng giống cánh con bướm lay động tự nhiên nên trung hoà không ít lệ khí, nếu không ánh mắt hắn phát ra sẽ luôn luôn hung ác nham hiểm cực kỳ lãnh liệt, thật là hai trong một, hòa nhã tuấn mỹ phong thần kết hợp với lạnh lùng tạo nên một soái ca hàng thật giá thật.

Tôi chỉ mong vốn từ của mình nhiều hơn, tài văn chương giỏi hơn một chút để có thể miêu tả tinh tế từng biểu tình của hắn, mỗi đường cong trên gương mặt hắn…

Hắn hình như là ngủ không sâu, hơn nữa hô hấp giống như gió xuân,không một tiếng động. Khác hoàn toàn so với con trai học trong lớp chúng tôi, nhớ rõ thời điểm khi ở trên xe cùng nhau đi tham quan Hoàng Sơn, liên tiếp bên tai tôi không dứt tất cả đều là từng trận tiếng ngáy như sấm rền, làm cho con gái trong lớp bị ảnh hưởng đành phải chơi bài để xua tan cơn buồn ngủ.

Như vậy so sánh với Quan Ứng Thư tuyệt mỹ không cần nói cũng biết, quả là một người vĩ đại, không thì sao có thể được gọi là người thâm sâu khó lường? Tôi nghĩ lại từng khoảnh khắc trong vòng hai tháng qua của chúng tôi, nhưng vẫn tìm không thấy thời điểm mà bản thân mình đánh mất tâm, động tình, có thể chính là lúc hắn khí thế xắn tay áo cùng mấy người kia chơi quốc tuý*; hay cũng có thể là khimột người nào đó trên núi tôi không biết tên bị hắn điểm danh, biểu cảm bi thương, thanh âm trầm thấp hỏi tôi một câu “Kiếp này mạnh khỏe”; hoặc có thể là thời điểm hắn biết tôi nhỏ mọn nhưng vẫn giúp tôi báo thù cũ; lại cũng có thể là lúc hắn một mình đứng trong mưa lạnh, ẩm ướt, cầm chiếc ô lớn màu đen trực tiếp che cho tôi ; hoặc là vào ngay thời điểm ban đầu khi hắn dùng vẻ mặt đạm mạc, hơi hơi nhíu mày, khí thế bức người đem hợp đồng hôn nhân quăng ở trước mặt tôi.

(*quốc túy là cái tinh hoa đặc sắc về vật chất hay tinh thần của một nước. Ghép vào câu này chả liên quan tí j =.=)

Tôi không rõ lắm, không rõ rốt cục là bắt đầu từ khi nào đã đánh mất trái tim trăm ngàn vết khoét từng mỏi mệt vô cùng này…

Nhưng ở trong lòng hắn một góc cũng chẳng có tôi, Dụ Hà mới là người phụ nữ vĩ đại ấy, thanh cao mềm mại giống trong bài thơ “Hoa phù dung lúc sáng sớm”, môn đăng hộ đối, xứng đôi vừa lứa với hắn…

Bỗng nhiên mí mắt hắn động đậy, tôi giống như bị bỏng vội rút tay về. Ngay cả ở trong mơ cũng không có triển vọng làm vua = =

Hắn mở to mắt, trong nháy mắt đó tôi gần như ảo tưởng hắn chỉ là một người tầm thường, ánh mắt hắn lóe sáng vài lần mới mở miệng: “Nếu giờ không chịu dậy sẽ đi làm muộn!”

“Anh quả nhiên là kẻ cuồng công việc, ở trong mơ mà cũng chỉ nhớ rõ mỗi công việc bận rộn.” Tôi hi hi ha ha cười.

Hắn không thèm quan tâm tới tôi, xốc chăn lên, xoay người xuống giường.

Tôi vừa thẹn vừa giận lại vừa áy náy che mắt đi, liếc mắt một cái nhìn thấy một tấm lưng đầy vết móng tay cào cấu: hóa ra tôi thật sự là một nhân vật hung ác. Giấc mơ này tả cũng quá là thật rồi đấy = =

Hơn nữa còn có chút cảm giác không phải hư vô mờ mịt, ví dụ như là cảm thấy đau đớn, hay là tôi cảm giác được cơ thể của mình dưới chăn có vẻ hơi khác thường… Thật sự giống như đang trong hiện thực vậy…

Tôi rốt cục bất tri bất giác phát hiện hóa ra tất cả mọi thứ phát sinh đều trong cùng khoảng thời gian,nói cách khác, tôi thật sự cùng đại BOSS Quan Ứng Thư “đồng giường cộng chẩm” cả đêm ? Nói cách khác, tôi vừa mới cả gan làm loạn chạm vào cái mũi cao thẳng tắp của hắn, cảm xúc tinh tế vừa rồi là sự thật? Nói cách khác, mấy vết cào bừa bãi trên lưng hắn, đều là công lao của tôi sao? Và cái nghiêm trọng hơn chính là…

Tôi vội xốc chăn lên liếc mắt xuống nhìn một cái, thật sự sau khi uống rượu say thì đã xảy ra chuyện kia rồi sao ? ? ? ! ! !

Quyết tâm chôn mình trong chăn, một bàn tay thò từ trong chăn ra sờ soạng khắp nơi tìm phương án giải quyết khẩn cấp…

Trong lúc uống say rượu, năm tháng dài đằng đẵng; xuân vì hoa tiến sĩ, rượu chính là bà mai…

Trên mạng thật ra cũng đã từng nói tới việc giải quyết vấn đề này, nhưng thường phần lớn đều là đàn ông hỏi, đáp án phần lớn là thành tâm xin lỗi, tận lực cố gắng phụ trách hậu quả, vvv… Tôi bó tay, chúng tôi đã coi như vợ chồng, tuy rằng là có thời hạn, nhưng việc phụ trách chắc không cần thiết nhỉ?

Hệ thống ngôn ngữ vừa hoạt động lại thì chăn trên người đã bị người nào đó nhấc lên, làm bại lộ thân thể tôi hoàn toàn ra bên ngoài khiến mặt tôi đỏ không khác gì hoa hồng chói mắt trên tủ đầu giường.

Mặc kệ tất cả sự phản kháng của tôi, hắn ôm lấy tôi đi tới phía phòng tắm: “Mau đi tắm rửa đi.”

Tôi 囧, yếu ớt mở miệng: “Thật xin lỗi, đêm qua em uống hơi nhiều…”

Hắn sửng sốt, sau đó thấp giọng rầu rĩ nở nụ cười, gật gật đầu, tiếp tục đi… Tôi ngơ ngác đắm chìm trong nụ cười của hắn, nó mang đến cho tôi sự rung động thật lâu đến nỗi không thể tự thoát ra được.

Hắn ít nhất còn mặc áo ngủ, còn tôi ngay cả nội y cũng không mặc, quả thực không dám ngẩng lên nhìn hắn… Nhất thời bị thả vào trong bồn tắm lớn, tôi liền vội vã ấn toàn bộ cơ thể mình xuống dưới nước được rải đầy cánh hoa hồng, hận không thể dìm cả đầu mình xuống luôn để nó khỏi lộ ra…

Thẳng cho đến lúc hắn đi ra ngoài, tôi với cái mặt đỏ hồng mới bắt đầu dám tắm rửa.

Lúc ngồi ở trong xe tôi vẫn còn miên man suy nghĩ, cho đến khi sắp đến công ty, xe dừng lại, tôi mới nhớ ra một chuyện quan trọng: “Chờ một chút, quà sinh nhật của anh, em vẫn chưa tặng cho anh.”

“À? Anh nghĩ là em đã tặng rồi.” Trong giọng nói của hắn tựa hồ có một sự vui sướng thản nhiên.

“Hả? Không có mà?” Tôi vội vàng lục lọi trong túi, lấy ra một cái hộp, đưa qua cho hắn: “Thật ngại quá, ngày hôm qua, em quên chưa đưa cho anh .”

Nói xong, tôi không kìm lòng được liền đỏ mặt , chuyện cần phải xin lỗi có lẽ không phải chuyện này…

Đó là một đôi khuy măng sét hắc diệu thạch hình giọt nước tinh xảo, bên trong ám dạ lưu quang, tuy rằng không phải là bảo thạch quá quý giá, nhưng khi lần đầu tiên mắt tôi nhìn thấy nó liền cảm thấy không phải nó thì không được. Màu đen thâm trầm tới chói mắt, hoàn toàn là style của đại BOSS.

Hắn lần đầu tiên cười thoải mái làm tôi mê muội, rồi hắn đưa tay nhận lấy quà. Khóe miệng hình như vẫn tràn đầy cảm giác xuân sắc quỷ dị, tôi nhịn không được cảm thấy trong lòng như có đóa hoa đang nở rộ.

Lần đầu tiên tuy rất quý giá, nhưng dành cho đại BOSS, tôi cảm thấy bản thân có giá trị hẳn lên, cảm thấy vô cùng mỹ mãn …