Đại Boss Có Quyền Sủng Em

Chương 2:Chap 2 Bị nhốt




_Thứ thuốc này một là ngấm mạnh, sau đó không có thuốc giải tiếp đến nếu tự ý kìm chế bản thân sẽ bị ức chế ảnh hưởng thần kinh...Hàn à...đừng xem thường hầu gái của tớ....haha

Hoa Trạch Siêu đã chuẩn bị sẵn thuốc còn dễ dàng cho vào rượu để Mộ Thiên Hàn uống, về phần cô hầu gái đáng thương tháp tùng chủ nhân đến Mỹ thì không hề hay biết mình sẽ phải mãi mãi ở lại đất nước xa xôi này với người lạ đã vậy còn bị đem ra làm tiểu mật xxx....

_Phàm Mặc Mặc! Lão tam là đại boss lớn ở Mỹ, tất nhiên cô đi bên cạnh dễ bị coi thường, khinh bỉ chút uất ức này cô chịu được không?

Hoa Trạch Siêu trước khi để cô đi có hỏi kỹ dặn dò, sau lời nói này hắn sẽ nhanh chóng bay về nước và âm thầm bỏ cô lại

_Tôi biết rồi thưa đại thiếu gia, tôi sẽ cố gắng chọn những bộ váy đẹp nhất đem về cho Lâm phu nhân, tôi cũng không dám làm phiền Mộ chủ tịch đâu ạ

Phàm Mặc Mặc ngây thơ không biết rằng số phận của mình đang rẽ sang trang mới, cô chỉ biết đại thiếu gia đưa mình sang Mỹ để mua váy cho vị hôn thê của ngài ấy thì cô răm rắp làm theo thôi

Phàm Mặc Mặc chỉ là cô gái bé nhỏ sinh ra và lớn lên ở vùng ngoại ô thành phố, cơ bản xuất thân hết sức bình thường, có phần còn thiệt thòi hơn người khác nữa, cô là chị lớn trong gia đình còn ba em nhỏ, bố mẹ làm nghề buôn bán nhỏ ngoài chợ, nhà lại thiếu nợ, cô chật vật lắm mới xin phụ việc bếp trong biệt thự của Hoa Trạch Siêu, Mặc Mặc là cô gái rất hiền lành đến ít nói và cũng chẳng giao tiếp với ai nhiều vì thân phận và cuộc sống túng thiếu khiến cô phải lao đầu vào làm việc nên có rất ít bạn bè, cô hiền đến nỗi nhút nhát nhưng lại rất tốt bụng và sẵn sàng giúp đỡ người khác, là do cô quá tốt nên nhiều lần bị người khác nhờ vả rồi lợi dụng chơi xấu, cô chỉ cười nhẹ cho qua chuyện, cô sống một cuộc sống đơn giản không có nhiều mơ ước hay kỳ vọng mỗi ngày với cô chỉ cần trả được hết nợ cho bố mẹ là được rồi, cô rất xinh đẹp có đôi mắt sáng to tròn, tóc lại rất dài và xoăn, cô không được cao chỉ vỏn vẹn là ba mét bẻ đôi

\*\*\*

Mộ Thiên Hàn và Phàm Mặc Mặc đã đến cửa hàng thời trang nổi tiếng nhất thành phố, anh có đặt cho cô những bộ váy dát vàng và đá quý lộng lẫy nhất để làm quà tặng, hôm nay chỉ cần cô chọn và ưng ý, vì cô là người mà Hoa Trạch Siêu gửi gắm nếu không loại bần hèn như cô anh sẽ không tiếp xúc lúc ngồi trên siêu đắt tiền của anh, cô quê mùa cởi dép ra ôm trong người vì sợ làm bẩn xe của boss cao quý, anh có nhìn thấy nhưng cũng chả thèm quan tâm, phiền não nhếch môi khó chịu ra lệnh

_Kéo màng chắn xuống.

Mộ Thiên Hàn khinh khi chau mày bảo tài xế kéo màng chắn xuống ngăn cách không muốn nhìn thấy cô hầu gái quê mùa của Hoa Trạch Siêu

_A Siêu bán cô ta thì ai thèm mua? Có đống lên người váy áo đắt tiền cũng vậy thôi...thật là bẩn!!!

Tài xế ngồi một bên nghe anh nói mà mém tí nữa lạc tay lái, mức độ khinh thường người khác của anh cũng level đỉnh, vì bạn thân nên anh miễn cưỡng  đưa cô đi lựa váy mà thôi

_Mộ chủ tịch! Mời ngài vào trong...

Mấy nhân viên nữ phấn khởi nhìn anh từ siêu xe bước ra với dáng vẻ phong độ cuốn hút, Phàm Mặc Mặc ở một bên cảm thấy rất tự ti, cô chỉ là một người bình thường thua kém anh về mọi mặt cô thật sự rất ngại. Khi cả hai được đưa đến phòng chọn váy rộng lớn, cô bị choáng ngợp trước không gian hiện địa và những bộ váy cưới đẹp đến ngất ngây. Mộ Thiên Hàn chủ động chọn một bộ đưa cho cô, gương mặt tỏ vẻ băng lãnh cảm thấy rất gượng gạo

 
 
_Thử đi, phòng thay đồ ở bên kia

Mộ Thiên Hàn ập bộ váy vào người cô rồi nhanh chóng bỏ đi, anh đi ra cửa định bụng ra ngoài luôn tự dưng không muốn thấy bộ dạng xinh đẹp của ai kia trong bộ váy anh chọn, lúc cô đi vào trong rồi anh mới phát hiện của phòng thử bên ngoài đã bị khoá, đã vậy còn không nhìn thấy nhân viên hay bảo vệ nào cả, rút điện thoại ra thì đây là khu vực không nhận tín hiệu

_Chuyện gì vậy?

Mộ Thiên Hàn suy tính, chắc chắn người này ở trong phạm vi quen biết rất thân với anh và anh đang muốn nói đến Hoa Trạch Siêu

_A...ui da...

Nghe tiếng kêu thất thanh bên trong, nghĩ là cô đang gặp nguy nên anh chạy vội vào xem, vừa nhìn đã trong thấy Phàm Mặc Mặc hậu đậu ngã sóng soài dưới đất, váy còn chưa kịp thay, do bộ váy anh chọn dài quá nên cô đang luống cuốn không biết mặc làm sao

_Phòng...phòng thử chỉ toàn vải voan mỏng xuyên thấu, tôi không thử áo được

Phàm Mặc Mặc nhíu mày đau đến sắp rơi nước mắt nhưng cố gắng đứng dậy cắn môi nói, anh có đỡ cô dậy nhưng cô đã gạt anh ra và muốn giữ khoản cách xa một chút

_Bị gài rồi, mình không thể nói cho cô ấy biết cửa đã bị khoá

Mộ Thiên Hàn đi sâu vào bên trong phòng thử đồ, thật ra nó chỉ có bốn tấm vải voan mỏng tanh xuyên thấu che đậy, phía trong còn đặt sẵn cái giường lớn được trang trí tỉ mỉ

_Ừm...cô vào tolet thử váy đi, để tôi gọi người vào

Mộ Thiên Hàn trấn an cô, anh kéo tay cô ra sau tolet thử váy và quyết định một mình tìm cách thoát ra, tuyệt đối không nói cho cô biết cửa ngoài đã bị khóa

_Sao...sao chóng mặt quá!!!

Mộ Thiên Hàn vừa ra đến cửa thì đầu óc quay cuồng không sao đứng vững, cánh cửa trước mặt còn rất mờ nhạt