Mộ Thiên Hàn nghe xong lời lẽ bi thương tâm trạng đùng đùng nổi giận, nếu bốn năm qua có tên đàng ông nào động vào người cô thì anh sẽ giết chết kẻ đó, tức giận tràn ngập làm cho nam nhân này không còn phân biệt trắng đen, anh đem bốn năm trước trôi qua ghen tuông cảm thấy thật khó chịu với những gì mà hiện thực bây giờ đang bày ra, có lẽ một tình cảm chóng vánh sẽ gây ra hệ lụy như vậy, một câu chuyện không có bắt đầu nhưng lại bị trói buộc với nhau bằng những đứa con, sự chiếm hữu hiện rõ trên thần sắc nóng giận, anh gằng giọng thanh âm xé nát cõi lòng cô bằng một câu nói vô tâm
_Tôi muốn cơ thể em, em dám không đồng ý, tôi lập tức đem các con ra tòa, thân phận của em có thể đấu lại tôi sao Phàm Mặc Mặc?
_Vô liêm sỉ!!!
Phàm Mặc Mặc vung tay lên lần nữa, cô muốn tát anh thật đau nhưng rốt cuộc bàn tay mềm yếu bị anh giữ chặt phần cổ tay ngăn lại, đôi mắt nhuộm máu đáng sợ nhìn xoáy vào cô thách thức
_Em đã sinh cho người vô liêm sỉ như tôi ba đứa con đó!
Đáp trả lại sự giận dữ uất ức của cô, Mộ Thiên Hàn ngang ngược áp xuống cánh môi cô một nụ hôn mang theo sự trừng phạt, luyến lưu, cảm xúc hỗn độn trong bốn năm qua giờ theo cánh môi trút hết lên nụ hôn nóng bỏng cuồng dã này
_Bỏ...bỏ..
Cô lắc đầu khán cự, tức tối muốn thoái lui nhưng cứ bị anh ôm lấy giữ chặt phần hông kéo sát vào lồng ngực rắn chắt, tay còn lại cố định sau gáy cắn gặm da diết trên môi cô, anh hấp tấp bồng cô lên mặc kệ sự khán cự vô ích, cứ như vậy đưa cô đến địa bàn của mình, ba đứa trẻ rất tinh nghịch cũng hồ hởi theo sau leo lên siêu xe, ưng thuận để bố mình kéo tấm màng ngăn cách xuống
Rốt cuộc là anh lái xe đưa cô đến tập đoàn của mình, vì chỉ có chỗ là gần nhất có thể để lửa dục vút cao không bị tắt đi vì quãng đường dài
....
Gương mặt phấn nộm khẽ liếc người đối diện, cái sự dè chừng chối từ cũng không dập được ánh mắt đầy dục vọng tối màu, cô không muốn nằm trong danh sách đen của chủ tịch tại thượng, hà cớ gì phải là cơ thể cô thì mới thõa lấp nỗi
_Mộ chủ tịch...để tôi về đi...Á...
Phàm Mặc Mặc giẫm chân xuống sàn xe, cô có ý định cử động kéo lại váy áo che đi ngực trần bước ra khỏi xe đi về, chưa kịp bày tỏ thì bàn tay to đã ức chế cáu vào hai bắp đùi non đẩy co lên ghế, lúc này cặp đùi non bị một lực mạnh đẩy dạng ra, hớ hênh để lộ vùng tam giác đang che chắn hạ thân riêng tư, anh cắn môi nhịn lại tiếng gầm âm ử nơi yết hầu, ngón trỏ men theo lớp reo ở sát bắp đùi đẩy vào hất lớp quần lót ren lên cao, bên trong \*\*\*\* \*\*\*\*\* hiện ra rất nóng bỏng, qua khe hở nhỏ nơi đỏ hồng vẫn chưa lộ diện hoàn toàn
_Mộ chủ tịch...ngài tự trọng đi...
Cô lắc đầu ngán ngẩm, đây là cơ thể cô giữ như ngọc, thời đi học cũng chưa từng để ai nắm tay mình, vậy mà lần gặp lại này anh bức cô như vậy, vì anh hận...anh ghét cách xưng hô của cô nó quá xa lạ, còn rất dè chừng, anh còn cuồn bạo muốn nuốt chững, bàn tay to lớn dùng sức vừa phải nắm nhẹ phần ren màu đỏ ép buộc cô phải cong mông nhỏm dậy để anh tiện kéo chiếc quần nhỏ này nằm gọn một bên, \*\*\*\* \*\*\*\*\* lúc bay giờ mới được phóng túng lộ hết ra bên ngoài, lập tức bên trong co giật lạ thường, ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao mình như vậy, bên dưới quả thật rất nóng, nóng đến độ nó làm cô mất kiểm soát trượt theo đà co thắt ngày một lớn hơn
_Lần đầu sau bốn năm của em sao?
Ôn Thiếu Phàm nhíu mày rậm suy tư, màu mắt trong veo như nước biển ẩn chứa sóng ngầm, cứ âm thầm lãnh đạm nhìn vào bông hoa thịt hồng hào thật đẹp, một thứ trơn trượt ướt át vương ra tô điểm cho từng thớ thịt non nớt, mỗi lần cô rít người hoa hạch bên trong bị lộ ra nhạy cảm lúc ẩn lúc hiện, \*\*\*\* \*\*\*\*\* ẩm ướt bị nhìn đến độ co thắt thật mạnh nhưng cô lại cảm thấy rất đau rát, bị nhìn như vậy mặt mày nóng lên xấu hổ, ở trong xe diện tích không ưu ái cho cô trốn chạy khỏi đôi mắt tối thượng đó
_Mộ chủ tịch ... có người nhìn thấy...
Phàm Mặc Mặc bất giác liếc mắt nhìn ra ngoài cửa xe, có vài tên vệ sĩ đang cầm đèn pin đi kiểm soát một vòng, có lẽ họ nhận ra siêu xe bạc tỉ của boss lớn nên có ý đến chào hỏi, lúc này cô run như cầy sấy, cố ý muốn khép hai bắp đùi kéo quần lót trở lại vẫn không xong, người đàng ông mang thần sắc cao ngạo này đã kiềm hãm mọi hành động từ phía cô, cô càng giãy dụa muốn thoát thì anh càng muốn chế ngự cô, bốn năm dài anh chưa từng tìm người phụ nữ nào thõa lấp được cảm giác cô đem lại, những tưởng sẽ sống khép kín kìm chế dục nào ngờ gặp lại cô làm sao để cô chạy một lần nào nữa