Phong Thượng Đằng đá cửa đi vào phòng làm việc của Tôn Trác Kỳ để tìm hiểu rỡ hơn về hồ sơ bệnh án của Khiết Nhược Đan, trong phòng không có Tôn Trác Kỳ mà chỉ có Tử Uyên, cô bác sĩ hôm qua trò chuyện với Vương Lục Hy
_Phong tiên sinh...
Tử Uyên giật mình hoảng sợ khi nhìn thấy hắn, hôm qua cô cũng đã chứng kiến một trận kinh hoàng nếu để hắn phát hiện lượng thuốc phá thai trong hồ sơ bệnh án của Khiết Nhược Đan thì cô nguy mất, vì cô đã tiếp tay với ả ta và cả Tôn Trác Kỳ vì cô rất thích Phong Thượng Đằng nên mượn gió bẻ măng luôn một thể
_Thôi chết rồi hôm qua do hoảng quá mình có nói chuyện thuốc phá thai với Vương Lục Hy có khi nào cô ta đã nói với Phong tiên sinh?
_Tử Uyên...mở cửa cho anh
Bên ngoài Tôn Trác Kỳ về đến, thấy cửa khóa nên anh gõ cửa bảo Tử Uyên mở
_Ra ngoài mở cửa, xem như không có chuyện gì
Phong Thượng Đằng nép mình sau tấm rèm, trên tay là khẩu súng ghí vào khuôn ngực đồ sộ của Tử Uyên đe dọa
_Em...em biết rồi
Tử Uyên lả lướt, ánh mắt đa tình, chỉ hy vọng được hắn để tâm đến, cô nàng vâng dạ liền ra ngoài mở cửa
_Tử Uyên, hồ sơ bệnh án đâu?
Tôn Trác Kỳ gấp gáp hỏi, anh đang nhắm đến tập hồ sơ trên tay cô
_Tiền bối, nói cho em biết tại sao phải làm vậy không? Em theo anh đã lâu chẳng lẽ anh không tin tưởng em?
Tử Uyên nuốt nước bọt trấn tỉnh, cô tỏ ra như khong có chuyện gì sau đoa còn đẩy anh tránh xa tấm rèm lớn
_Vì anh yêu Từ Hy, mau đưa tập hồ sơ cho anh
Tôn Trác Kỳ giật tập hồ sơ trên tay Tử Uyên, mở sọt rác cho tập hồ sơ vào đó nhấn chìm chúng thành tro bụi từ ngọn lửa trên que diêm
_Từ Hy??? Nghe lạ quá, em thấy không chút gì liên quan?
Tử Uyên nhún vai khó hiểu, cô nghi ngờ không biết Tôn Trác Kỳ có uống thạch tín hay không mà trả lời hoàn toàn lệch hướng
_Em không được động đến Từ Hy
Tôn Trác Kỳ nghẹn ngào nổi gân xanh ở cổ, đôi mắt thiết rha khi nhắc đến cô gái mang tên Từ Hy, anh ta còn bấn loạn bóp cổ Tử Uyên dọa nạt
_Ơ...em...
_Từ Hy là mối tình đầu đẹp nhất, năm đó anh và cô ấy chỉ mới 13, cô ấy mất do tai nạn xe, nhưng cô ấy không chết anh phát hiện cô ấy học cùng trường với anh năm cô ấy 16, cô ấy từng tỏ tình với anh làm anh rung động một lần nữa..nhưng tại sao? Tại sao Từ Hy lại đột ngột biến mất một lần nữa, lần gặp lại này Từ Hy lại là vợ của Phong Thượng Đằng...anh không cam lòng...tất cả kế hoạch đều là vì anh muốn thằng khốn đó hận Từ Hy, rồi cô ấy ôm đau khổ quay về với anh...haha...
Tôn Trác Kỳ như con người khác khi nhớ về mối tình đầu của mình, anh hoảng loạn đôi mắt sôi sục mất đi bình tĩnh, cả người ngông cuồng phát điên
_Anh điên rồi, Từ Hy đã chết, Vương Lục Hy chỉ là có dung mạo và cái tên giống cô ấy
Tử Uyên nhận ra người đàng ông này vì yêu mà hóa hoang tưởng, còn nhận nhầm Vương Lục Hy là Từ Hy, chỉ cần nhìn tuổi tác thôi cũng biết cô không sinh cùng thời với Tôn Trác Kỳ
_Tử Uyên...em sai rồi, ngay cả Khiết Nhược Đan cũng công nhận điều này, cô ta còn giúp anh rất nhiều. Còn biết uống thuốc phá thai để giữ sắc đẹp lôi cuốn Phong Thượng Đằng, được tung bay hô mưa gọi gió làm nữ cường, rồi còn đổ tội cho Từ Hy để cô ấy bị ruồng bỏ quay về, một mũi tên bắn hai con nhạn. Em thật không bằng một gốc của Khiết Nhược Đan...em phải chết để giữ bí mật chuyện này...Tử Uyên...đừng trách anh...haha...anh tiễn em xuống suối vàng...
Tôn Trác Kỳ nhẫn tâm bóp cổ Tử Uyên, để cô chết ngạt chôn vuốt sự thật. Lúc này đây vòng tay sát nhân siết chặt, mỗi lúc một cướp đi hơi thở yếu ớt, cổ họng Tử Uyên nghẹn lại..dầng dầng choáng váng...
_Cứu...cứu...anh đừng tưởng một mình tôi biết...ặc...tôi đã nói cho Vương...Lục..hụ hụ..nghe rồi..
_Pằng...g..g..g...
_Đoàng...g..g....
Phong Thượng Đằng vương thẳng ngòi súng chỉ về phía Tôn Trác Kỳ, nam nhân uy nghiêm không chút nương tình bắn vào bàn tay đang gây tội ác...rốt cuộc hắn đã biết cô bị oan đã vậy còn rất ngốc không biết giải thích
_A...a...