_Chắc là Thượng Đằngthân với cô gái giúp việc này nhất, trong biệt thự này hình như Thiên Yết không thân với ai hết, mình nên chú ý hơn
Cô cắn môi suy viễn, khi Khiết Nhược Đan đã đi khuất vào trong rồi, cô vẫn còn nhìn theo
_Tiểu Hy con cứ dạo chơi xung quanh đi, còn Thượng Đằng! con lên phòng gặp bố
Hắn thở dài ngao ngán, hắn nằm dài xuống ghế sopha mà chưa chịu đi, với tính cách ngang tàn của hắn thì không có thứ gì ràng buộc được hắn
_Còn không mau đi theo bố, không muốn thắp nhang cho mẹ à? Tiểu Hy vừa đến đã biết, còn con...có biết quan tâm ai không?
_Ông co tư cách nhắc đến mẹ tôi sao?
Hắn điên tiết ngồi bật dậy, chỉ cả tay vào mặt bố mình làm ông rất giận nhưng cố kìm nén, còn cô cô sợ hãi đang hai tay vào nhau run rẩy
_Mày ăn nói với bố kiểu gì vậy?
_Tôi đâu phải con ông, ăn nói kiểu gì không được? Nực cười...
_Mày...
_Bốp....
Bố hắn giận quá không kìm được giận nên đã vung tay đánh hắn một cái rất đau với tất cả sự hụt hẫng về đứa con trai ngổ nghịch nhưng không ngờ, người nhận lấy cứ tát đau đớn đó là cô, cô từ đâu lao đến đỡ cho hắn
_Tiểu Hy....con có làm sao không? Bố...bố không cố ý
Cô ôm gương mặt hằng sâu năm dấu tay, cả mồm cô cũng chảy máu, hắn rất ngỡ ngàng trước hành động của cô vì từ trước đến giờ chưa ai đứng về phía hắn cả
_Con...không sao....
_Ai bảo em ngu ngốc....xoay sang đây xem...
Hắn nâng khuôn mặt ửng đỏ của cô lên cau có, hắn sờ nhẹ lên mặt cô, đuôi mắt nheo lại bất ngờ, nhìn cô rất ngốc ngau cả hắn cũng không nghĩ mình lại có một chút xót ra như vậy chỉ thoáng nghĩ thì hắn lại gạt ngay ý nghĩ động lòng đó
_Ngồi xuống đây, áp tay thế này thì mau hết đỏ
Phong Thượng Đằng đỡ cô ngồi xuống ghế, một tay lau máu trên miệng cô, tay còn lại áp rất chặt trên khuôn mặt đáng yêu, ánh mắt cũng rất thật tâm
_Phải chi anh ấy yêu mình, nhưng chỉ cần thế này cũng đủ hạnh phúc rồi
Vương Lục Hy im lặng nhìn hắn, chỉ âm thầm mà không nói gì, những phút giây ở bên hắn mới hạnh phúc làm sao.
\*\*\*
Trời đã sụp tối, chưa đến 7h hắn đã trùm mền đi ngủ, cô nhón gót nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, cô sang phòng bố chồng vì ông cho gọi cô
_Bố gọi con
_Con ngồi xuống đi
Bố hắn bảo cô ngồi xuống ghế, cô rụt rè trong lòng ngập tràn lo lắng
_Đằng có đối xử tốt với con không? Nó yêu con nhiều không?
_Sao ạ?
Cô ngẩn ngơ hỏi lại, câu hỏi làm cô thoáng buồn, có bao giờ hắn đặt tình cảm cho cô đâu mà yêu với thương
_Đằng là đứa ngổ nghịch ngang tàn từ nhỏ, con sống khổ khi ở gần nó rồi
_Không có....anh ấy rất tốt chỉ là không ai hiểu anh ấy và cũng không có ai để anh ấy mở lòng
Cô nói với tất cả niềm tin, và cô tin sâu trong vẻ ngoài nhàn nhạt tàn độc là cả tâm hồn ấm áp
_Con lúc nào cũng tin vậy à?
_Đúng vậy
_Ta nói với nó nếu nó lấy vợ ta sẽ để lại toàn bộ tài sản cho nó, cũng vì thế nó vội vã lấy con, ta chỉ sợ con chịu khổ
_Xin bố đừng kể ra bất cứ chuyện gì nữa, nếu Thượng Đằng biết con gặp riêng bố thì phiền lắm, với cả đối với con đây không phải sự thật con cần nghe
Cô đứng dậy toan sẽ bỏ đi, bố hắn cười nhạt lắc đầu giữ cô lại
_Nha đầu này rất thông minh, nhưng nếu nó biết chuyện mình bắt cóc nó từ bé thì nó có hận mình không? Hazzz...
Ông Phong Tước thở dài, từ lâu ông và con trai rất khi liên lạc với nhau nên chuyện Phong Thượng Đằng kết nghĩa huynh đệ với Hoa Trạch Siêu ông cũng không biết, ông chỉ biết quãn đời còn lại của ông muốn chăm lo thật tốt cho Vương Lục Hy để bù đắp những tổn thương ông từng gây ra
_Nếu bố muốn nói cho con nghe và với tính cách ngông cuồng của Thượng Đằng thì chắc chắn bố đã để chúng con cùng ăn cơm với gia đình rồi diễn dãi từng chuyện, bố gặp riêng con chẳng phải muốn khai thác từ con xem con trai bố dạo này ra sao? Con cũng như bố thôi không thể nào bắt ép anh ấy nói ra suy nghĩ mà chỉ có thể từ từ cảm nhận, Thượng Đằng chưa bao giờ chịu kể chuyện gì đó quá sâu
_Bố tin Đằng không chọn lầm người, rồi con sẽ hiểu nó
Cô quay đi, cô bỏ về phòng vừa đi vừa ngẫm nghĩ
_Tại sao Thượng Đằng cần mình ký hợp đồng hôn nhân nhỉ? Tại sao anh ấy không sống ở đây?
_Hơ....
Đang miên mang với dòng suy nghĩ vớ vẩn thì cô bất ngờ nhìn thấy hắn đang đứng trước mặt cô, rất gần chỉ một tí nữa thôi là cô đã tông phải hắn
_Có việc gì phải hốt hoảng?
Hắn ghì chặt hai vai cô gặng hỏi, tim cô đập liên hồi lo lắng không dám nhìn vào mắt hắn
_Không...không có gì hết...tôi khát nước...muốn xuống bếp tìm nước
Cô lảng đi chuyện khác, cô vội vã xuống bếp tìm nước uống, cô mở tủ lạnh, khi đã cầm trên tau cốc nước vẫn chưa hết run, cô uống rất nhiều nước để lấy lại bình tĩnh, bỗng dưng cô có cảm giác có thứ gì đó rất lạnh từ đằng sau đang chỉ vào lưng cô, nghe rất lạnh sóng lưng
_Ai đó?
Cô xoay sang sau lưng thì không nhìn thấy ai cả, cô tiếp tục uống nước, thì vẫn có cảm giác lúc nãy, cảm giác có vật gì đó chỉ vào lưng cô làm cô sợ hãi đến toát mồ hôi
_Ai đó?
_Là cô sao Khiết quản gia? Làm tôi giật mình
Cô nhìn thấy Khiết Nhược Đan đứng trong một góc nhìn ngó cô, trong đêm tối dưới bếp không đèn nhìn gương mặt lạnh của Khiết Nhược Đan rất đáng sợ nhất là hai con mắt sắc bén muốn ăn tươi nuốt sống cô, bị cô phát hiện ra cô ta vội vứt con dao nhọn vào sọt rác
....
Trên bàn ăn đã bày biện rất nhiều món ăn cả bàn ăn đầy đủ tươm tất, hôm nay bố hắn giới thiệu cho cô biết mẹ kế của hắn, cô yên vị ngồi cạnh hắn, trong lòng không khỏi lo lắng vì cô biết tính tình hắn không tốt, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra
_Tiểu Hy, con ăn món này thử xem, do mẹ con nấu đó
Bố hắn gấp cho cô con tôm chiên vàng, cô vui vẻ đón lấy, vẻ mặt thích thú và rất thân thiện
_Con cám ơn bố mẹ
_Không được ăn
Phong Thượng Đằng đem cái bát của cô sang một bên, hắn đưa cô cái bát của hắn, sau đó hắn gấp cho cô rất nhiều thức ăn, tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì do mẹ kế nấu
_Ơ nhưng mà....
_Nói có nghe không?
Hắn gầm gừ, cô đành im lặng cúi mặt ăn cơm, cô sợ càng gân cổ cãi không khí lại càng nặng nề
_Tốt nhất không nên đấu khẩu với hắn, mất công bữa cơm mất ngon
Cô xịu mặt lảm nhảm, hắn nghe tất cả nhưng không mắng cô, bữa cơm đang vui vẻ chỉ vì hắn mà trở nên nặng nề gượng gạo
_Tiểu Hy, con cứ hoà nhập với mẹ, mẹ chồng con rất tốt, bà ấy cũng có đứa con trai, năm nay mới 24, lớn hơn con vài tuổi thôi
_Vâng ạ
_Vâng dạ cái gì? Nhà này chỉ có mình tôi, em đừng lung tung loạn ngôn
Phong Thượng Đằng lại mắng cô, giọng điệu chua chát bát bỏ, hắn còn định kéo tay cô đứng dậy, dẹp luôn bữa ăn giả tạo trước mặt
_Ai nhắc đến con đó?
Từ xa, anh bước đến, đó là con trai của mẹ kế hắn, anh khác với hắn là rất vui vẻ hoà đồng và dễ gần
_Tiền bối?
Vương Lục Hy đứng bật dậy, thức ăn trong mồm cũng vô ý rơi xuống bàn vì bất ngờ, cô không ngờ Tôn Trác Kỳ là con riêng của mẹ kế hắn, chuyện này thật sự quá trùng hợp
_Là em sao Tiểu Hy?
Tôn Trác Kỳ cũng bất ngờ không kém, anh cười thân thiện với cô, anh còn thân thiện đến xoa đầu cô, từ hôm gặp cô ở phòng khám anh đã có yd định tìm hiểu về cuộc sống của cô bất chấp cô đã có chồng và bây giờ sự thật rất bất ngờ
_Hai đứa biết nhau hả?
Mẹ kế hỏi cô, bà kéo ghế cho con trai ngồi cạnh cô, thêm người thêm vui ai cũng phấn khởi riêng một người cứ như bị cô lập
_Tư tình với nhau sao?
Phong Thượng Đằng buông đũa, tay chạm tấm khăn giấy lau tay, ánh mắt không chút gì bất ngờ, bất cứ người đàng ông nào tiếp xúc với cô hắn đều cho là đã lên giường và cũng chả cần tôn trọng hay quan tâm
_Anh đừng quá đáng
Vương Lục Hy nghe hắn nói mà nước mắt muốn rơi, chỉ cần có cơ hội là hắn muốn dìm cô xuống đáy biển ngay
_Con và tiểu Hy học cùng trường, lúc trước tiểu Hy rất mến con vì con là người thường tuyên truyền hoạt động trường, cô ấy là hoa khôi một thời mà...rất đáng yêu
Tử Đằng kéo ghế ngồi cạnh cô, cô cũng vui vẻ cười nói với anh
_Biết nhau cũng tốt, thôi không nói chuyện vớ vẫn nữa, mấy đứa ăn cơm đi
Không khí đang vui và bớt căng thẳng thì đột nhiên hắn đứng dậy rời đi còn không nói câu nào
_Thượng Đằng....anh...
Cô định đuổi theo hắn nhưng Tôn Trác Kỳ đã ngăn cô lại
_Mặt kệ đi, em đừng quan tâm, tính khí anh ta trước giờ vẫn vậy, nhìn là biết anh ta tệ với em rồi. Vẫn không quên anh ta là bạn bố em hả...cuộc sống như vậy có cho là hạnh phúc được không?
Tôn Trác Kỳ gấp thức ăn cho cô, tay còn choàng qua ghế cô mỉa mai, anh nhớ lúc đó có nghe mẹ nói Phong Thượng Đằng lấy con gái của bạn làm vợ. Không ngờ người đó là cô