Năm năm học tập, nghiên cứu tại trường đại học danh tiếng nhất thế giới của cô cũng không phải bỏ không. Cô đương nhiên biết công việc mà người trợ lý của tổng giám đốc phải làm là gì. Điều cô băn khoăn lúc này là cô đang nằm mơ hay hiện thực. Vị đại ma vương kia có nuốt lời hay không? Linh Đan cười cười: “Đại Boss chờ một chút. Đại Boss có thể cho tôi mượn laptop không?”
Victor Nguyễn gật đầu, anh đứng dậy đi lấy cho cô. Nhưng anh chưa kịp đứng cô đã kéo anh ngồi xuống: “Đại Boss ngồi nghỉ ngơi, Đại Boss để laptop chỗ nào chỉ tôi tự đi lấy ạ”.
Nhìn cô như chú mèo nhỏ đang lấy lòng chủ nhân anh cũng không cự tuyệt. Anh chỉ vào một căn phòng: “Trong phòng sách, trên bàn làm việc”.
Linh Đan nhanh như một cơn gió chạy vào phòng sách lấy ra chiếc cặp hồi nảy cô thấy anh bỏ laptop vào: “Đại Boss bỏ trong này phải không ạ?”
Victor Nguyễn gật đầu. Linh Đan cung kính đưa cho anh để anh tự lấy.
Sau khi khởi động máy rồi mở password, Victor Nguyễn đưa cho Linh Đan.
Cô nhận laptop từ tay anh rồi để trên đùi mình. Lúc này cô mới nhận thấy chiếc áo sơ mi cô đang mặc căn bản không che được một phần ba cặp đùi của cô. Nhưng nghĩ đến giới tính của anh cũng không cần khép nép giữ ý tứ làm gì, cô bình thản quay qua anh nói: “Tôi không phải không tin tưởng Đại Boss nhưng cứ làm hợp đồng cho chắc ạ”.
Linh Đan nhanh chóng soạn thảo một bản hợp đồng. Ngồi bên cạnh nhìn những ngón tay thon dài của cô đang múa trên bàn phím anh thức sự sốc. Tốc độ đánh máy của cô khiến anh bái phục. Đặc biệt về phần thông tin cá nhân của anh và của cô từ ngày tháng năm sinh, số chứng minh nhân dân,...cô viết một cách trôi chảy mà không cần anh phải xác nhận lại. Chỉ một vài mục chưa biết cô bỏ trống cần xác nhận của anh.
Chỉ trong nháy mắt cô đã soạn thảo xong bản hợp đồng lao động, cô chỉ vào mục mức lương mà cô nhận được cô hỏi anh: “Đại Boss lương của tôi có được giữ nguyên không?”
Victor Nguyễn hỏi ngược lại cô: “Cô muốn giữ nguyên hay thay đổi”.
Đương nhiên Linh Đan muốn nói giữ nguyên nhưng cô đã phạm sai lầm lớn như thế khả năng bị hạ lương cũng không tránh khỏi, cô thở dài lên tiếng: “Tùy Đại Boss”, Quyền sinh, quyền sát năm trong tay ông chủ, cô nào dám có ý kiến.
“Một trăm nghìn”, Victor Nguyễn hờ hững nói. Linh Đan không tin vào tai mình: “Đại Boss nói gì ạ?” Victor Nguyễn nhìn thẳng vào mắt cô: “Không muốn?”
Linh Đan lập tức gật đầu như búa bổ. Cô nhanh chóng đánh mức lương anh vừa nói, chỉ sợ chậm chạm một chút anh lại thay đổi ý kiến. Nhưng do hồi hôp Linh Đan run tay không thể đánh máy. Cô đưa máy qua cho Victor Nguyễn: “Đại Boss đánh giúp tôi được không?”
Victor Nguyễn không từ chối sự nhờ vả của cô. Anh đặt máy lên đùi mình rôi nhanh chóng đánh mức lương cô nhận được là một trăm ngàn đô la. Cô phải xác nhận lại chỗ anh viết số và và chữ mới tin đó là sự thật. Cô ôm mặt anh xoay về phía mình hôn chụt lên môi anh một cái: “Cảm ơn Đại Boss, Mức tù trung thân của tôi đã được ân xá một nửa nhờ sự rộng rãi của Đại Boss”.
Hành động không biết nặng nhẹ của Linh Đan khiến Victor Nguyễn không kiềm chế được cảm xúc mình. Giây phút anh chuẩn bị đè cô dưới thân thì cô lên tiếng: “Xin lỗi Đại Boss. Tôi hơi phấn khích, thực tế tôi xem anh như bạn gái thân thiết của tôi nên nếu hai phó tổng giám đốc ghen thì anh cứ nói thật với họ như vậy”.
Linh Đan thấy Victor Nguyễn không nói gì cô lại đưa hai tay lên nhéo hai bên má anh lần nữa: “Thôi được rồi, mọi chuyện cứ giao cho tôi. Tôi sẽ tự mình nói cho hai phó tổng giám đốc”.
Victor Nguyễn nhìn Linh Đan đầy thâm hiểm: giới tính của tôi không phải cô là người hiểu rõ hơn ai hết sao? Giờ lại còn áp đặt giới tính và mối quan hệ cho anh như đúng rồi. Anh không thèm chấp cô mà ngồi lại ngay ngắn đánh máy tiếp vào mục quyền lợi và nghĩa vụ của cô trong hợp đồng. Đánh máy xong anh đưa laptop cho cô: “Cô xem kỹ lại còn vấn đề gì thắc mắc không?”
Linh Đan xem qua bản hợp đồng, cơ bản cô thấy anh gần gũi nên cô được voi lại đòi tiên: “Đại Boss có thể xửa lại mỗi tháng cho tôi trả nợ số chẵn khi quy ra tiền Việt Nam được không? Vì mẹ tôi nuôi tôi năm năm đi du học, giờ ra trường đi làm lại ngửa tay xin tiền tiêu thì không còn mặt mũi nào nữa?”
Victor Nguyễn cũng không làm khó cô, anh trả lời dứt khoát: “Được. Còn vấn đề gì nữa không? Nếu không còn vào phòng sách có máy in, nhanh tôi còn nghỉ ngơi”, Thực tế anh chịu đựng sự căng cứng ở thân dưới đến sắp hỏng rồi, nếu còn tiếp tục ngồi gần cô anh cũng không đảm bảo được chuyện gì Sẽ xảy ra.