Chạy một hồi hai người đã thấm mệt, Vĩnh Kỳ thở hổn hển: “Mọi chuyện không như em nghĩ đâu”.
Linh Đan vẫn chạy theo sau Vĩnh Kỳ: “Anh biết em đang nghĩ gì?”
Vĩnh kỳ á khẩu.
Linh Đan mang giày cao gót nên không tiện chạy lâu, mà Vĩnh Kỳ lại không có ý định dừng lại. Cô bất ngờ đạp chiếc ghế sô pha dài chăn lối đi phía sau của Vĩnh Kỳ sau đó chống hai tay xuống bàn bật tôm một vòng đứng thẳng người trước mặt anh. Vĩnh kỳ hết đường chạy giơ hai tay lên đầu hàng.
Bốn chàng trai đang theo dõi qua màn hình lúc này ngạc nhiên muốn rớt tròng mắt ra ngoài. Cũng may góc quay camera không thấy được cảnh xuân của Linh Đan khi cô làm động tác bật tôm.
Linh Đan chuẩn bị ra tay với Vĩnh Kỳ thì anh lên tiếng: “Chào tổng giám đốc”.
Linh Đan giật mình đứng ngay ngắn. Khí thế bừng bừng trong cô bỗng nhiên biến mất. Thay vào đó là hình ảnh dịu dàng, đoan trang. Cô nhìn quanh không thấy người liền đấm vào ngực Vĩnh Kỳ. “Anh dám xạo em”.
'Vĩnh kỳ ghé sát tai Linh Đan nói nhỏ: “Em con gái con đứa dịu dàng một chút được không? Có camera an ninh đấy”.
Lời nói của Vĩnh Kỳ chỉ đủ một mình Linh Đan nghe.
Linh Đan lập tức thay đổi thái độ ngoan ngoãn về sô pha ngồi xuống rồi liếc anh một cái: “Sao anh không nói sớm?”
Vĩnh Kỳ chỉnh lại ghế sô pha hồi nãy Linh Đan đạp cho. ngay ngắn. “Em cho anh cơ hội nói sao?”
Linh Đan gượng cười xấu hổ che mặt lại, cô không thể tưởng tượng được nếu người đàn ông đẹp trai nhất Việt Nam ( theo lời bạn thân Thanh Nhã của cô nhận xét) thấy được mặt đanh đá này của cô sẽ phản ứng như thế nào.
Vĩnh Kỳ ngồi xuống ghế đối diện với Linh Đan: “Còn em về. nước lâu chưa? Đến đây có việc gì?”
Bốn anh chàng bị hành động thay đổi thái độ nhanh như. lật bánh tráng của Linh Đan chọc cười. Quả thực hành động của cô vô cùng đáng yêu. Nhưng nghe Vĩnh Kỳ hỏi cô nụ cười trên môi bốn anh chàng đều tắt. Bốn người im lặng căng thẳng chờ câu trả lời của Linh Đan.
Linh Đan nghe Vĩnh Kỳ hỏi vậy cô nghĩ anh không biết chuyện của cô nên cô nói qua loa: “Em về được hơn một tháng rồi. Hiện tại em làm việc ở Victory. Em đến tìm anh Hoàng Long có việc cần trao đổi”.
Nghe Linh Đan trả lời bốn anh chàng như thoát được kiếp nạn, cả bốn người cùng lúc thở hät ra một hơi.
Nhớ lời Hoàng Long dặn, Vĩnh Kỳ nói với Linh Đan: “Tổng giám đốc bên anh đi công tác cuối tuần sau mới về”.
Linh Đan đứng bật dậy hét lên. “Hả, cuối tuần sau anh ấy mới về. Em chết chắc rồi”.
Thấy Linh Đan lo lắng Vĩnh Kỳ an ủi: “Có chuyện gì nói với anh, có thể giúp được anh sẽ giúp”.
Linh Đan mấp máy môi định nói gì đó lại phẩy tay. “Chuyện này chỉ có anh ấy mới có thể giúp em. Anh cho em số điện thoại của anh ấy để em liên lạc cũng được”.
Vĩnh kỳ đưa cho Linh Đan một tấm danh thiếp, cầm danh thiếp trên tay Linh Đan nhìn chăm chú. Cô ủ rủ lên tiếng. “Nếu biết anh làm ở đây em đã nhận lời anh Hoàng Long về Thiên Long làm giám đốc kinh doanh rồi”.
Vĩnh Kỳ nghiêm túc hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Linh Đan lắc đầu: “Bây giờ đã muộn rồi, quá muộn rồi”.
Nghe đến đây Hoàng Long không quay hình ảnh CCTV nữa mà quay camera qua gương mặt mình: “Không hề muộn chút nào, các cậu thấy có đúng không?”
Nghe Hoàng Long hỏi Victor Nguyễn không trả lời, Anh Tài và Nguyên Vũ nhìn Victor Nguyễn kiểu như câu hỏi này là dành cho riêng cậu.
Không có được câu trả lời, Hoàng Long nghiêm mặt: “Tớ hỏi thật Anh Tuấn nếu cậu không cần cô ấy, để cô ấy về bên tớ làm việc được không? Cứ cho là cô ấy đặc tội với cậu vậy thì coi như hợp đồng kia là thật tớ sẽ đền bù cho cậu”.