Đại Boss, Anh Không Phải Là Gay!

Chương 53




Victor Nguyễn mặc bộ đồ vest màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng, hai ay nhét túi quần, gương mặt anh âm trầm, ánh mắt vô định. Đây là sân thượng biệt thự gần sông Sài Gòn tại quận 2 nơi anh sống.

Cảnh đêm nhìn từ nơi đây vô cùng đẹp. giàn ánh sáng thông minh gắn quanh bể bơi vô cực có thể thay đổi màu sắc theo ý chủ nhân, xa xa là ánh sáng phát ra từ những tòa nhà cao tầng, điểm thêm ánh sáng phát ra từ những chiếc thuyền, du thuyền trên sông Sài Gòn khiến khung cảnh càng trở nên lung linh, huyền ảo.

Victor Nguyễn chuẩn bị đồ để đi dự đám cưới của Thanh Hòa nhưng tâm trí của anh luôn hướng về một nơi nào đó khiến anh cảm thấy phiền muộn. cưới cùng anh quyết định ở nhà.

Những cơn gió nhẹ làm bay mái tóc được cắt tỉa chỉn chu của Victor Nguyễn. Không biết anh đã đứng đó tự bao giờ, anh đang trầm tư thì điện thoại báo chuông có cuộc gọi messenger tới. Người gọi là Nguyên Vũ, anh bấm kết nối camera.

Qua camera xuất hiện trên màn hình thoại cho thấy Nguyên Vũ đang đứng trong khung cảnh diễn ra một đám cưới sang trọng, rất đông khách mời đã ngồi ngay ngắn vào. bàn, sân khấu và không gian tiệc cưới được trang trí xa hoa lộng lẫy.

Nhìn thấy Victor Nguyễn, Anh Tài đứng bên cạnh Nguyên Vũ ló đầu vào camera lên tiếng: “Cậu còn chưa đi à?”

Nguyên Vũ chen vào nói: “Sắp tới giờ cậu rồi cậu đi nhanh còn kịp”.

Victor Nguyễn quay camera sau nơi anh đang đứng, Anh Tài thốt lên tiếng chửi tục: “Đệch. Giờ này cậu còn đứng ở sân thượng ngắm cảnh à?”

Victor Nguyễn quay camera về phía mình: “Tớ gặp Thanh Hòa rồi tớ có việc bận không đi được, các cậu chơi vui vẻ nhé”.

“Cậu”, Nguyên Vũ chưa kịp nói hết câu thì Victor Nguyễn. đã ngắt kết nối.

Kết thúc cuộc gọi video _messenger, Victor Nguyễn vẫn duy trì tư thế đứng âm trầm như vậy không biết đến khi nào.



Đảo Phú Quốc.

Linh Đan mặc bộ đồ vest công sở chi nhánh tại Phú Quốc. của tập đoàn Thiên Long. Đứng đối diện cô là một người đàn ông khá lớn tuổi, ông đưa tay ra bắt tay với Linh Đan: “Chào cô. Tôi là Trương Công Cường giám đốc kinh doanh của tập đoàn Thiên Long”.

Ông Cường chỉ anh hanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh: “Còn đây là Hồ Bá Phi, đại diện pháp luật của tập đoàn Thiên Long”.

Linh Đan bắt tay với ông Cường và Phi: “Tôi là Trần Linh Đan, thư ký của tập đoàn Victory. Rất vui được làm việc với bác và anh”.

Sau khi nhân viên tiếp nước đi ra ngoài ông Cường lên tiếng: “Tuần trước tổng giám đốc của tập đoàn Victory và tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Long đã trực tiếp qua đây khảo sát công trình khu nghỉ dưỡng cao cấp nói chung và hạng mục hai trăm căn biệt thự đơn lập cao cấp hôm nau chúng ta ký hợp đồng nói riêng. Vì vậy chúng ta không cần đi khảo sát lại nữa.

Linh Đan lấy ra bản hợp đồng: “Dạ vâng. Lẽ ra hôm nay tổng giám đốc bên cháu sẽ đích thân qua đây ký hợp đồng nhưng do anh ấy có việc đột xuất nên cháu đi ký thay ạ”.

Sau khi Linh Đan và ông Cường ký vào hợp đồng, mỗi người giữa một bản. Cô cười cười nói: “Đây là bản hợp đồng đầu tiên cháu được đặt bút ký trong sự nghiệp đó ạ”.

Ông Cường đưa bản hợp đồng cho đại diện pháp lý rồi quay qua Linh Đan, ông nở nụ cười phúc hậu: “Không giấu gì cháu đây cũng là bản hợp đồng cuối cùng trong sự nghiệp. của bác. Hết ngày hôm nay bác sẽ bàn giao lại chức vụ cho người mới”.

Linh Đan tỏ vẻ ngạc ngạc nhiên: “Nhìn bác còn trẻ như vậy cháu không nghĩ bác đã đến tuổi về hưu đâu ạ”.

Thì ra đây là lý do Hoàng Long mời cô về làm vị trí giám đốc kinh doanh của tập đoàn Thiên Long để thay vào vị trí của ông Trương Công Cường.