Đại Boss, Anh Không Phải Là Gay!

Chương 47




Ngồi trên xe về khách sạn Victory Linh Đan luôn trò chuyện thân mật cùng ông Chaleo Pottichai: “Đi bộ cả ngày bác thấy mệt không ạ?”

Ông Chaleo Pottichai không dấu vẻ mệt mỏi, ông chỉ xuống dưới chân mình cười nói: “Chắc tại bác có tuổi rồi nên cảm thấy khá mệt”.

Linh Đan cười xấu hổ: “Không phải bác có tuổi đâu ạ, hôm nay chúng ta đi bộ khá nhiều. Cháu cũng cảm thấy rất mỏi chân”.

Tuy vậy nhưng Linh Đan luôn giữ nụ cười trên môi. Cô kể cho ông Chaleo Pottichai nghe rất nhiều chuyện về đất nước và con người Việt Nam.

Vì kẹt xe nên về tới khách sạn Victory đã hơn sáu giờ tối. Sắc trời đã ngã tối nên thành phố đã lên đèn.

Khách sạn Victory là tài sản thuộc sở hữu của tập đoàn Victory. Tòa nhà cao 99 tầng với gần một nghìn phòng nghỉ cao cấp. Một số tầng làm nhà hàng, khu vui chơi, giải trí và trung tâm thương mại.

Bên ngoài tòa nhà được bao phủ bởi dàn đèn led. Ánh sáng chạy dọc từ trên xuống kiểu giọt mưa thay đổi màu sắc khác nhau sau mỗi năm giây. Nhìn từ xa khách sạn như một cơn mưa sắc màu vô cùng đẹp.

Đi vào trong sảnh lớn khu vực lễ tân trang trí bằng đèn do VicHDL sản xuất. Giữa sảnh là đèn chùm pha lê cỡ đại được thiết kế hết sức tinh sảo. Xung quanh trần nhà lắp đặt đèn led âm tường hết sức hài hòa. Nhìn tổng thể khiến người ta phải choáng ngợp vẻ đẹp của ánh sáng đèn và sự sang trọng của nó.

Nhân viên nhìn thấy Victor Nguyễn xếp thành hai hàng chào đón. Ông Chaleo Pottichai và đoàn người của ông được đưa lên nghỉ ngơi ở phòng tổng thống nằm trên tầng cao nhất của khách sạn. Victor Nguyễn hẹn ông 7 giờ 30 ăn tối tại nhà hàng trong khách sạn.

Victor Nguyễn cũng có phòng riêng tại khách sạn Victory, anh và Anh Tài lên đó tắm rửa thay đồ.

Linh Đan cảm thấy rất mệt mỏi, cô chỉ muốn về nhà rồi leo lên giường ngủ một giấc. Cô nhìn Victor Nguyễn lên tiếng: “Đại boss, tôi có thể về được chưa?”

Victor Nguyễn lười biếng nhìn cô: “Cô cũng lên phòng tôi tắm rửa, lát còn ăn tối cùng ông Chaleo Puttichai”.



Linh Đan như không tin vào tai mình, vị đại ma vương này. lại bảo cô cùng người tình của anh ta lên phòng anh ta tâm rửa. Có chết cô cũng không đi. Cô vội vàng từ chối: “ tôi về thay đồ rồi qua, nhà tôi cũng gần đây.” Thực tế nhà cô chỉ cách khách sạn Victory khoảng một ki lô mét.

Victor Nguyễn không nói gì mà chỉ nhìn qua Anh Tài, anh lấy một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Anh Tài rồi xoay người đi vào thang máy.

Anh Tài vỗ vỗ vai Linh Đan đang đứng ngẩn người: “Tổng giám đốc có ý tốt, tôi và cô cũng không nên từ chối.”

Linh Đan còn chưa hiểu chuyện gì. Anh Tài giơ chiếc thẻ ngân hàng Victor Nguyễn vừa đưa nói: “Tôi cùng cô đi mua đồ”

Không đợi Linh Đan phản ứng, Anh Tài đi vào thang máy. trước, Linh Đan buộc phải chạy theo.

Anh Tài đi vào một cửa hàng, nhân viên chào đón anh rất niềm nở. “Chào shark Anh Tài ạ. Hôm nay, anh đi mua đồ cùng bạn gái ạ?”

Anh Tài không trả lời câu hỏi của nhân viên mà trực tiếp. nói: “Lấy cho tôi bốn bộ vét, bốn áo sơ mi. Mỗi bộ một màu.”

Cô nhân viên cười tới tận mang tai: “Anh chờ một lát ạ.”

Chẳng cần nói thì Linh Đan cũng biết Anh Tài là khách quen ở đây. Cửa hàng này là một nhãn hàng thời trang VL cao cấp nam mà chủ sở hữu của nó là bạn của cô Victor Louis.

Tuy biết trước là nhãn thời trang cao cấp nhưng Linh Đan vẫn bị choáng khi nghe nhân viên nói giá mà Anh Tài phải trả. “Dạ của anh hết sáu trăm bảy mươi lăm triệu. Anh quẹt thẻ hay thanh toán tiền mặt ạ?”

Anh Tài đưa cho nhân viên tấm thẻ hồi nảy Victor Nguyễn đưa: “Quẹt thẻ.”

Anh Tài tự cầm những túi đồ mình vừa mua rồi dẫn Linh Đan qua một cửa hàng Dior. Anh để ý đôi giày cô đang mang và túi xách của cô đang cầm trên tay thuộc nhãn hàng này.