Vì còn vấn đề cần hỏi Victor Nguyễn nên Linh Đan bưng đồ ăn qua bàn sát hành lang ngồi đợi. Sợ họ ăn xong đi qua mà cô không biết nên cô gắng ăn thật nhanh, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn qua chỗ ba người họ.
Linh Đan nhìn qua đúng lúc Anh Tài đang phủi phủi trên áo Victor Nguyễn mà nhìn từ góc độ của Linh Đan thấy họ như đang ân ái, thức ăn vừa nuốt xuống đã bị mắc kẹt trong cổ họng, cô phải uống một ly nước mới có thể nuốt trôi. Cô thầm rủa “Cmn giữa ban ngày ban mặt lại dám ân ái ở nơi công cộng. Tổng giám đốc, anh hai chân đạp hai thuyền mà ba người còn hòa thuận với nhau như thế đúng là cao thủ nha”.
Lúc ba người họ đi tới gần bàn Linh Đan ngồi cô thấy Anh Tài còn đi nhanh lên trước ôm vai, bá cổ Nguyên Vũ ghé sát tai anh ta cười nói. Hồi nãy thì ân ái với Victor Nguyễn, giờ thì với Nguyên Vũ. Công bằng như vậy bảo sao họ không vui vẻ.
Nhìn thấy hình ảnh này Linh Đan cười đến chảy nước mắt. Do ăn vội nên cô đã cần miếng thật to, một miệng đầy thức ăn lúc này không tài nào nhai nuốt xuống được, lại có chuyện muốn hỏi Victor Nguyễn. Linh Đan chỉ còn biết lấy tay ra hiệu cho anh dừng lại.
Victor Nguyễn dừng lại, anh hết nhìn khay đựng đồ ăn chỉ còn lại một đống xương đến nhìn Linh Đan đang nhai một miệng đầy mà không biết nói gì. Được lắm, tôi chấm công cho cô thời gian hai tiếng để cô ngồi đây thảnh thơi ăn, để tôi xem cân nặng của cô một tháng tăng bao nhiêu?
Nhìn nét mặt và ánh mắt đùng sát khí của Victor Nguyễn lúc này Linh Đan nghĩ nếu anh mà nói gì đó thì cô chỉ có nước. nôn hết những gì vừa ăn ra ngoài. Trời ơi, làm ơn đừng nói gì, trời đánh tránh lúc ăn đó nha tổng giám đốc đáng kính!
Có lẽ ông trời đã nghe lời cầu khẩn của cô, anh không hề mở miệng.
Thực tế là anh nhìn cô chán ghét không thèm nói.
Lúc này nhìn kỹ thấy trên áo của Victor Nguyễn còn có vết bẩn. Linh Đan nhớ tới chuyện anh phun cafe vào người Nguyên Vũ và Anh Tài hồi sáng cô càng buồn cười hơn. Ba người nhà này đúng là biết đùa, không để ai chịu thiệt cả. 'Thật đáng ngưỡng mộ.
Nguyên Vũ thấy Linh Đan như vậy thì mỉm cười, ánh mắt anh nhìn cô có chút cưng chiều. Anh Tài thì cười rộ có vẻ như anh đang đắc thẳng.
Linh Đan gắng nhịn cười nhai nuốt xuống, cô bưng ly lên uống một ngụm nước rồi nói: “Tổng giám đốc, hồi nấy tôi quên hỏi anh đề xuất hùn vốn dự án tài chính ngân hàng là bao nhiêu phần trăm ạ?”
“50%”, Victor Nguyễn hờ hững đáp. Anh nghĩ Linh Đan còn vấn đề muốn hỏi nên cố tình dừng lại.
“Cảm ơn tổng giám đốc”, Linh Đan nở nụ cười tươi.
Ba người họ dời đi, Linh Đan uống hết chén canh rồi cũng về phòng làm việc.
Phòng tổng giám đốc.
Victor Nguyễn bước ra từ phòng nghỉ. Tóc anh vẫn còn ướt vì anh vừa mới tắm. Chiếc áo sơ mi trắng khoác lên chưa cài nút để lộ bộ ngực rắn chäc, cơ bụng tám múi rất đẹp và đặc biệt là đường nhân ngư đầy khiêu gợi.
Nghe tiếng gõ cửa Victor Nguyễn vừa gài nút tay áo vừa lên tiếng: "Vào đi!"
Linh Đan mở cửa đi vào nhìn thấy Victor Nguyễn chưa gài nút để lộ một phần cơ thể, mặt cô lập tức đỏ bừng. Cô lấy tay che mặt mình lại nhưng vẫn ti hí mắt đủ để nhìn trộm phần cơ thể bị hở của anh.
Cô thầm cảm thán, đàn ông con trai gì mà da trắng hơn con gái còn có cơ bụng tám múi nữa. Nhìn tới đường nhân ngư thì cô chợt nuốt nước miếng cái ực, khiêu gợi vô cùng. Để có được thân hình như thế chắc chắn phải rất siêng rèn luyện cơ thể. Mặt hàng này quả thực là độc nhất vô nhị: vừa giàu có, tài giỏi, thân hình lại hoàn hảo tuyệt đối. Từ ngũ quan cho tới hình dáng không từ ngữ nào có thể diễn tả hết nét đẹp của anh ta. Có thể nói những gì đẹp nhất của đàn ông đều thuộc. về cơ thể anh ta. Nhưng rất tiếc mặt hàng này đã có chủ hơn nữa lại thuộc thế giới thứ ba. Nếu không cho dù có sứt đầu mẻ trán cô cũng thử nhập hội vệ tinh của anh.
Linh Đan lắc đầu chép miệng tỏ vẻ tiếc nuối.
Thấy Linh Đan vào phòng không nói gì chỉ đứng nhìn lén mình lại còn bộc lộ “52 sắc thái” trước mặt anh, Victor Nguyễn dừng động tác gài nút áo của mình đi lại trước mặt cô. Anh nheo mắt lại, cất giọng nói lạnh như băng: “Có phải đã đến lúc cô hiện nguyên hình rồi không?”
Nghe giọng nói của Victor Nguyễn Linh Đan mới sực nhớ ra mục đích của mình tới đây. “Tổng...tổng...tổng...", cô mở miệng nửa ngày cũng không nói được câu hoàn chỉnh.
Victor Nguyễn áp sát Linh Đan hơn, anh nói giọng đầy khiêu khích: “Sao, còn ngại? nếu không tôi giúp cô đỡ bớt một công đoạn?”
Victor Nguyễn đẩy áo sơ mi trượt xuống khỏi vai làm động tác cởi áo.
Lúc này bả vai rộng lớn của Victor Nguyễn lộ ra, lại thêm bắp tay cuồn cuộn nhất thời khiến Linh Đan như lạc vào mê cung thêm một lần nữa.
Linh Đan thầm chửi: “Đúng là đồ yêu nghiệt quá sức mê người, hơn hai mươi năm giữ gìn không thể đổ gục trước sắc đẹp của anh ta được. Mình nhớ từ trước tới nay đâu có mê trai như vậy, hơn nữa anh ta còn thích đàn ông, thích đàn ông đấy?
Linh Đan cố trấn tĩnh lùi ra xa Victor Nguyễn: “Tôi tới xin chữ ký của tổng giám đốc”.
Linh Đan xoay mặt đi chỗ khác không dám nhìn Victor Nguyễn. Cô đưa tập tài liệu ra trước mặt anh.
Victor Nguyễn giật tập tài liệu với với thái độ không mấy thiện cảm đi đến bàn làm việc.