Linh Đan nói với theo: “Tổng giám đốc nhớ nói phòng hành chính chấm công tăng ca cho tôi đó nha, theo luật tăng ca một tiếng bằng một tiếng rưỡi đó."
“Tôi sẽ nói phòng hành chính chấm luôn cho cô hai tiếng luôn” Victor Nguyễn nở nụ cười bí hiểm.
Linh Đan mỉm cười: “cảm ơn tổng giám đốc”.
Nhưng hai tiếng tăng ca vẫn chưa đủ để mua đôi giày dior mới ra kia. Đương nhiên vế sau Linh Đan không dám phát ra thành tiếng.
Trong căng tin, khu vực dành cho lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Victory, chỉ còn ba người Victor Nguyễn ngồi ăn đối diện với Nguyên Vũ và Anh Tài.
Ba người họ rất ít khi ăn trong căng tin nhưng hôm nay tan họp muộn, đầu giờ chiều lại có cuộc họp nên họ không đủ thời gian ra ngoài ăn.
Lúc ăn Victor Nguyễn ăn từ tốn vương giả, anh không nói chuyện nên suốt thời gian ăn chỉ có Anh Tài độc thoại, thỉnh thoảng Nguyên Vũ xen vào vài câu.
“Tớ thấy cậu với cô nhân viên mới phòng thư ký Linh Đan kia có gì đó là lạ nha?” Anh Tài gõ gõ chiếc nĩa vào đĩa Victor Nguyễn đang xắt thịt bò bít tết.
Victor Nguyễn không lên tiếng, Anh Tài xiên một miếng thịt bò anh ta vừa xät đưa lên miệng vừa nhai vừa nói: “Hồi sáng ép người ta chuẩn bị tài liệu trong thời gian ngắn không nói. Bây giờ chỉ trong vòng một tiếng bắt cô ấy chuẩn bị tài liệu từ cuộc họp vừa kết thúc. Tớ nghĩ nhân viên kì cựu như Thanh Hòa chắc gì đã hoàn thành huống hồ cô ấy là nhân viên mới. Cậu không định cho cô ấy thời gian ăn cơm à?”
Victor Nguyễn đẩy cả dĩa thịt bò sang chỗ Anh Tài nét mặt ghét bỏ. Anh có thói quen ăn uống rất sạch, không muốn ai chạm vào đồ ăn của anh. Anh Tài đụng vào đồ ăn của anh thì anh cũng không ăn nữa. Anh lấy khăn giấy lau miệng rồi bưng ly nước lên uống. Sau khi đặt ly nước xuống anh nhàn nhã hất căm sang phòng ăn dành cho nhân viên: “Có vẻ cậu lo läng cho người ta thừa rồi thì phải".
Anh Tài nhìn theo ánh mắt của Victor Nguyễn “phụt", ngụm nước coca anh ta vừa uống phun thẳng vào người Victor Nguyễn. Chiếc áo sơ mi trảng trên người Victor Nguyễn hiện giờ không khác gì bị người ta hắt ly cafe vào.
Trong khu vực dành cho nhân viên, mọi người đã ăn xong chỉ còn một mình Linh Đan. Trước mặt cô là khay đồ ăn còn vài cái đùi gà. Trên tay cô đang cầm chiếc đùi gà khác gặm cần.
Anh Tài giơ hai tay lên đầu hàng: “Tớ không cố ý, lát cậu lấy áo vest khoác lên là không ai thấy gì đâu”, Anh Tài chỉ vào chiếc áo vest vắt sau lưng Victor Nguyễn.
Victor Nguyễn lấy giấy lau qua vết coca: “ Không phải cậu đang trả thù mình đó chứ?”
Anh Tài lắc đầu lãng qua chuyện khác: “Một tháng 50 ngàn đô la, hai giờ hơn 12 triệu đồng. Tớ đang lo lắng cho túi tiền của cậu".
“Cậu nghĩ lấy tiền của tớ dễ lắm hay sao?” Anh Tài cười läc đầu: “Không dễ". Nguyên Vũ nảy giờ im lặng nhàn nhã lên tiếng: “Lâu lắm rồi tụi mình chưa đi chơi golf các cậu muốn cược một trận không? ai thua sẽ phải bao sân”.
“Cậu nói thừa, sân golf 36 lỗ của Victory tụi mình ai chẳng có thẻ thành viên?” Anh Tài phản đối.
“Thôi điều kiện nói sau đi có ai muốn cược với tớ không?” Nguyên Vũ kiên quyết.
Victor Nguyễn cầm áo khoác đứng dậy rồi đưa tay nhìn đồng hồ đã mười hai giờ rưỡi: “Nếu ăn xong rồi thì về chuẩn bị cho cuộc họp thôi, cũng sắp tới giờ rồi".
“Cậu còn chưa nói cược gì?" Anh Tài sốt sắng. “Cược cô ấy có hoàn thành công việc chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp đầu giờ chiều nay không?” Nguyên Vũ hất cắm về phía Linh Đan.
Anh Tài nhanh miệng: “Bất kỳ điều kiện cược của cậu là gì tớ cũng muốn tham gia. Tớ cược cô ấy không hoàn thành”, Anh Tài đi tới phủi phủi vết coca trên áo Victor Nguyễn: “ Tớ cũng đang tò mò xem hình phạt cậu dành cho cô ấy sắp tới là gì đó Anh Tuấn”.
Victor Nguyễn không trả lời Anh Tài mà xoay người đi ra khỏi nhà ăn.
“Anh Tuấn, cậu muốn tham gia cược không? Cho cậu ra điều kiện", Nguyên Vũ và Anh Tài đi theo sau Victor Nguyễn.
Victor Nguyễn quay lại hờ hững đáp: “Liên quan tới cô ta tớ không có bất kỳ hứng thú nào, còn nữa tớ thông báo cho các cậu nảy giờ cô ta chưa hỏi mình đề xuất phần trăm góp. vốn để đưa vào tài liệu”.
Theo ý của Victor Nguyễn sẽ góp ít nhất 51% vốn đầu tư để chiếm thế thượng phong nhưng trong cuộc gặp gỡ với tập đoàn Thiên Long tuần trước, anh và Hoàng Long đã đi đến thống nhất mỗi bên góp 50%. Vì anh và Hoàng Long là bạn thân nên không ai so đo thiệt hơn trong kinh doanh.
Trước đó, Linh Đan đến căng tin để ăn trưa, chỉ còn lại Thanh Hòa và Nhung một cô gái trẻ làm cùng phòng thư ký đang ăn cơm.
“Linh Đan sao giờ em mới đi ăn?” Thanh Hòa vẫy vẫy tay với Linh Đan.
Linh Đan đi tới bàn hai người đang ngồi: “Chị Thanh Hòa, Nhung sao hai người cũng ăn cơm muộn vậy? Em giờ mới tan họp." Linh Đan chỉ chỉ sang khu vực dành cho lãnh đạo cao cấp trong tập đoàn.
Thanh Hòa và Nhung nhìn sang thấy giám đốc các bộ phận đang đi vào phòng ăn.
“Trời, tổng giám đốc và hai phó tổng giám đốc đẹp trai hôm nay cũng tới căng tin ăn kìa!" Nhung ngạc nhiên chỉ vào ba người cuối cùng đang đi vào nhà ăn.
“Xem ra bữa trưa này của các giám đốc cũng không dễ nuốt”, Thanh Hòa cảm thán.
“Có chuyện đó thật hả?” Linh Đan không tin vào lời Thanh Hòa và Nhung mới nói.
Đi làm được một tuần, ăn cơm ở đây Linh Đan thấy các món ăn cũng ngon. Mặc dù so với món ở nhà hàng của mẹ cô hay món cô nấu đều không ngon bằng nhưng như thế cũng đã rất ngon vì đầu bếp làm việc ở đây tương đương đầu bếp ở nhà hàng khách sạn năm sao. Nếu chê đồ ăn ở đây mà ít tới ăn thì ba vị kia phải kén ăn tới mức nào?
Còn chuyện có mặt tổng giám đốc các vị giám đốc ăn không ngon miệng thì Linh Đan nghĩ có khả năng vì trong cuộc họp hồi sáng cô đã được thấy tận mắt.