Đại Boss, Anh Không Phải Là Gay!

Chương 13: Đại Boss đang ghen




Cafe từ miệng Victor Nguyễn phun cả lên tập tài liệu trên bàn mà anh đang xem, hai ly cafe kia cũng chung số phận, cả quần áo của Nguyên Vũ và Anh Tài đều nhem nhuốc cafe. Hai người còn mặc áo sơ mi trắng nhìn rất khó coi. Nguyên Vũ lúc đó quay mặt ra cửa nhìn Linh Đan còn đỡ, nhìn Anh Tài mặt dính đầy cafe trông rất buồn cười.

Anh Tài đứng lên la oai oái: “Anh tuấn, chiếc áo VL này mình mới mua, hôm nay mặc để gặp phóng viên báo Angel đấy. Giờ sao tớ đi đây?”

Anh Tuấn là tên thật của Victor Nguyễn.

Victor Nguyễn chỉ tay vào trong phòng nghỉ: “Hai cậu có thể vào trong lấy đồ tớ mặc".

Linh Đan bỗng trợn tròn mắt, cô lấy tay bịt miệng nhìn ba người đàn ông trước mặt ai cũng to cao đẹp trai lại còn mặc chung đồ nữa. Trời ơi họ muốn chị em phụ nữ chết vì ghen hay sao mà cả ba người đẹp trai lại có quan hệ thế kia, quan hệ mà có thể mặc chung đồ.

Cậu thông báo hủy với phóng viên của Angel đi, hôm nay tớ không có hứng”, Anh Tài giận dỗi đứng dậy đi vào. phòng nghỉ.

Nghe tiếng đóng cửa mạnh của Anh Tài, Linh Đan mới hoàn hồn. Cô lo sợ, mặt cô bỗng chốc tái nhợt miệng lắp bắp nói: “Tổng... tổng... giám đốc cafe có vấn đề gì phải không ạ?”

Victor Nguyễn không trả lời câu hỏi của Linh Đan. Nảy giờ anh luôn quan sát cô, anh theo dõi từng cử chỉ và hành động của cô.

Cảm thấy Victor Nguyễn nhìn mình với ánh mắt không mấy thiện cảm, Linh Đan chửi thầm anh thích đàn ông thì mặc anh, ai thèm vạch trần anh mà nhìn người ta bằng ánh mắt hình viên đạn như thế.

Linh Đan lấy lại bình tĩnh. Cô đi lại gần bàn làm việc của anh nói: “Nếu cafe không hợp tôi sẽ đổi ly khác cho tổng giám đốc ạ'".

Victor Nguyễn không trả lời Linh Đan mà lạnh giọng hỏi: “Ai sai cô đem cafe vào đây?”

Giọng nói của Victor Nguyễn lạnh như băng, ánh mắt anh nhìn cô dò xét. Nguyên Vũ thấy vậy khó sử gãi đầu.

Lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Victor Nguyễn, Linh Đan bắt gặp anh cũng đang nhìn cô. Đôi mắt màu đen đẹp đến mê người, tuy vậy cô có cảm giác ánh mắt anh nhìn cô với sự hận thù.

Linh Đan thầm rủa tổng tài ác ma trong truyền thuyết đang hiện nguyên hình đây sao? Không lẽ anh ta nghĩ mình có thể bỏ độc vào ly cafe của anh ta sao? Linh Đan nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi tên Trần Linh Đan vào làm ở phòng thư ký tuần trước ạ”.



Thấy ánh mắt đầy sát khí của Victor Nguyễn vẫn như tia X phóng về phía mình Linh Đan tiếp tục lên tiếng: “Phục vụ tổng giám đốc là nhiệm vụ của phòng thư ký, lúc tổng giám đốc gọi cafe mọi người trong phòng đều đang bận nên tôi mang qua ạ”.

“Tại sao mọi người đều bận còn cô thì rảnh?” giọng của Victor Nguyễn vẫn lạnh như băng. 

Câu hỏi của Victor Nguyễn khiến Linh Đan á khẩu, cái tên này có cần phải tra ngọn ngành như thế không, tôi là người thật thà rảnh thì tôi nói là rảnh, thực sự anh muốn thế. nào?

Linh Đan cũng không dại nói mình đã hoàn thành hết công việc được giao để sau này anh ta có thể không ưa cô mà giao cả núi việc. Linh Đan cười nói:“Dạ chị Thanh Hòa. nói hôm nay tổng giám đốc về sẽ giao việc cụ thể cho tôi ạ”.

Nụ cười để lộ hàm răng trắng và hai má lúm đồng tiền cùng với ánh mắt đen láy ngây thơ trong sáng khiến Linh Đan đẹp đến mê người. Trong phút chốc trái tim Victor Nguyễn đập loạn nhịp, ánh mắt anh nhìn cô có chút mê loạn như lần đầu tiên gặp cô nhưng rất nhanh anh lấy lại vẻ lạnh nhạt vốn có của mình. Anh siết chặt tay thành nắm đấm lên giọng nói: “Dọn hết ra ngoài”.

“Dạ vâng ạ", Linh Đan xụ mặt xuống lấy khăn giấy lau vết cafe trên bàn làm việc của Victor Nguyễn rồi bưng cafe ra ngoài. Cô băn khoăn không biết mình đã làm gì đắc tội với anh hay đây là bản tính vốn có của người đàn ông này. Có lẽ anh chỉ đối xử tốt với hai người tình này của anh ta thôi.

Nhìn nét mặt tội nghiệp của Linh Đan và gương mặt đầy sát ý của Victor Nguyễn, ánh mắt Nguyên Vũ vụt lên tia thương cảm.

Khi Linh Đan quay lưng lại thoát khỏi ánh mắt của Victor Nguyễn miệng cô lầm bẩm như đang chửi thầm Victor Nguyễn, thấy vậy Nguyên Vũ bỗng bật cười nhưng rất nhanh anh lấy tay che miệng: cô gái này cũng thật thú vị.

Sau khi Linh Đan dời đi Nguyên Vũ nhìn Victor Nguyễn läc đầu: “Tớ không biết cậu còn có năng khiếu bät nạt nhân viên mới nữa đó”.

Victor Nguyễn nổi tiếng nghiêm khắc và tàn độc nhưng nổi giận vô cớ với cấp dưới đặc biệt là người mới hơn nữa lại là phụ nữ là lần đầu Nguyên Vũ gặp.

Victor Nguyễn bỏ qua lời nói châm chọc của Nguyên Vũ, anh ấn một dãy số nội bộ trên điện thoại bàn. Điện thoại kết nối, không đợi đầu bên kia nói mà anh lên tiếng trước: “Qua phòng tôi ngay lập tức".

Nói xong anh bấm nút kết thúc. Giọng nói và nét mặt của Victor Nguyễn lúc này rất tức giận.

Anh Tài từ phòng nghỉ của Victor Nguyễn đi ra mặt hớn hở. “Tớ không biết cậu lại mặc đồ cùng size với tớ đấy".

Chiếc quần tây rộng thùng thình, đáy của chiếc quần sa xuống gần giữa đùi anh ta, chiều dài thì bị gót giày giãm lên, áo sơ mi trằng chưa được gài nút để lộ bộ ngực rằn chắc còn đọng những giọt nước từ mái tóc còn ướt chảy xuống.