Đại Bát Hầu

Chương 215: Làm sao bây giờ?




Dịch: Thiên Tình



Biên: †Ares†



Bước ra cửa cung, tiếng thét chói tai của Ngao tứ công chúa nhanh chóng đưa tới toàn bộ thủ vệ Long cung. Trên mặt đất là tầng tầng lớp lớp lính tôm tướng tép, giữa không trung lơ lửng các loại yêu tinh kỳ dị từ biển sâu, thoáng cái đã chặn cửa cung từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới chật như nêm cối.



Ngẩng đầu nhìn lên, có ba con cá voi yêu khổng lồ từ đỉnh đầu chậm rãi lướt qua.



- Ngươi nói, bọn hắn có chắn được ta hay không? Áp trại phu nhân.



Khỉ Đá mỉm cười, ánh mắt chậm rãi liếc Ngao Thính Tâm đang bị khiêng trên vai.



Nhìn chằm chằm Khỉ Đá, Ngao Thính Tâm nhíu chặt lông mày, cắn môi suy nghĩ hồi lâu, thẳng đến nghẹn đỏ mặt, mới thấp giọng nói:



- Tránh ra.



- Tránh ra?



Một con cua tướng quân ngăn ở phía trước trợn tròn mắt.



Những tiểu binh khác cũng đưa mắt nhìn nhau, không rõ nguyên do.



- Có nghe hay không! Kêu các ngươi tránh ra đấy!



Giác Xà thừa cơ vội vàng chạy ra thể hiện.



Bất quá gã rất nhanh teo lại, bởi vì các binh tướng kia chẳng những không định tránh ra, vì bị bức bách mà còn tiến lên hai bước, vòng vây dần thu hẹp.



Thấy thế, gã cùng với cá mập tinh vội vàng rụt về.



- Đại vương, bọn họ không nhường đường, làm sao bây giờ?



Khỉ Đá khinh bỉ liếc gã một cái.



Tên này tuy cao to, nhưng lại là một tên hèn. Khó trách sẽ bị thiên quân đuổi theo khắp thế giới.



Cua tướng quân đưa tay triệu hồi một đám binh tướng, bản thân hắn hóa cánh tay trái thành cái kìm cực lớn, đi phía trước một bước, giọng cao hỏi:



- Tứ công chúa, hạ thần không rõ.



Ngao Thính Tâm chớp đôi mắt sáng rỡ, cúi thấp đầu vô lực thở dài:



- Hắn có thể đánh ngang tay với Dương Tiễn, các ngươi ngăn không được. Tránh ra đi, thương vong vô nghĩa.



Lời này vừa nói ra, các binh tướng nhất thời ồ lên.



- Hắn... có thể đánh ngang tay với Dương Tiễn?



Cua tướng quân không tự chủ lùi về một bước.



- Có nghe hay không!



Giác Xà lại phình lá gan, giơ Tam Xoa kích thét to:



- Các ngươi ngăn không được. Cho dù đại vương chúng ta khiêng công chúa các ngươi, một tay cầm côn, các ngươi cũng ngăn không được!



Dương Tiễn là nhân vật nào?



Đối với những người khác, Dương Tiễn có lẽ chỉ là một cái tên vang dội.



Nhưng ở Long cung thì không chỉ có vậy.



Lúc trước vì chuyện của Tây Hải tam công chúa, Tây Hải Long Vương đã xuất binh vài lần. Thân là huynh đệ, Long Vương tam hải còn lại tự nhiên không thể không quan tâm. Tuy nói cuối cùng chưa đánh thật, nhưng thường xuyên qua lại, Dương Tiễn thực lực thế nào, các lính tôm tướng tép tự nhiên hiểu rõ...



Thoáng đứng vững gót chân, cua tướng quân lại lặng lẽ đi lên phía trước, bất quá lần này không kiên định như vừa rồi nữa.





- Nhưng mà, tứ công chúa, hạ thần cũng không thể để hắn mang người đi như vậy.



Khỉ Đá lặng lẽ nhìn Ngao Thính Tâm, lạnh lùng nói:



- Kiên nhẫn của ta có hạn, giải quyết nhanh lên.



Bất đắc dĩ, Ngao Thính Tâm ngẩng đầu quát:



- Ta lệnh cho các ngươi, tránh ra!



Vòng vây kín kẽ lúc này mới không tình nguyện xé ra một lỗ hổng.



Khiêng Ngao Thính Tâm, Khỉ Đá chậm rãi dọc theo chỗ hổng đi ra ngoài.



Binh tướng bốn phía không dám nhúc nhích.



Dọc theo đường đi, hai tên yêu quái đi theo Khỉ Đá nói kháy không ngừng, Ngao Thính Tâm thì im lặng không nói. Ở phía sau, cấm vệ quân Long cung nghiêm chỉnh theo sát, không bao lâu đã đến khu rừng rong biển cất giấu Định Hải Thần Châm.



Rơi xuống trước mặt cây trụ kình thiên khổng lồ mà mình ngày nhớ đêm mong, Khỉ Đá thả Ngao Thính Tâm đã sớm ngừng giãy giụa xuống, hưng phấn nhìn Định Hải Thần Châm.



- Cuối cùng tới tay!




Hắn không khỏi cười ha hả.



Không đợi Ngao Thính Tâm phản ứng, Giác Xà và cá mập tinh phía sau đã lấy tay giữ chặt nàng.



- Buông ta ra, ta không có chạy.



Nàng nói.



Khỉ Đá không quay đầu lại phất tay, Giác Xà và cá mập tinh mới buông ra Ngao Thính Tâm.



Oán hận trừng con khỉ đang nhìn không chuyển mắt Định Hải Thần Châm kia, Ngao Thính Tâm cúi đầu xoa cổ tay đau nhức, vẻ mặt giận dữ. Việc đã đến nước này, cũng đã bất lực, chỉ có thể yên lặng theo dõi thôi.



Cấm vệ quân đuổi theo phía sau nhanh chóng bao vây cả khu rừng, nhưng không dám gần thêm chút nữa. Bọn họ chậm rãi nhường ra một con đường, cuối con đường, là Đông Hải Long Vương.



Lão Long Vương dẫn theo Quy thừa tướng từ từ xuyên qua con đường, trực tiếp rơi xuống trước mặt Khỉ Đá.



- Mỹ Hầu Vương, ngươi có ý gì?



Lão run run cầm giấy nợ, chất vấn.



- Trước khi nói chuyện này, ta tâm sự chuyện khác trước đi. Nghe nói ngươi đi lên trời, sao bỗng nhiên trở lại rồi?



Không đợi lão Long Vương phản ứng, Khỉ Đá đã túm lấy râu rồng của lão, khiến lão Long Vương thân cao hai trượng bị kéo xuống cùng độ cao với mình. Khỉ Đá mở to hai mắt, răng nanh lộ ra, hung tợn quát:



- Ngươi đùa giỡn ta phải không?



Lão Long Vương chợt run lên, đôi mắt già nua chớp liên hồi.



- Nói! Ngươi đùa giỡn ta phải không!



Khỉ Đá cầm gậy chống lấy cằm lão Long Vương.



- Hầu Vương... Hầu gia, lão Long không dám.



- Không dám? Ta thấy ngươi dám lắm đấy. Rất không nể mặt, ta có lòng qua đây thăm hỏi, ngươi lại một cái tát đánh vào mặt ta. Đau quá, thật sự đau quá. Chậc chậc chậc. Răng của ta sắp đau đến rớt ra ngươi biết không?



Khỉ Đá vừa lắc đầu vừa cảm thán, nháy mắt lại lộ vẻ mặt dữ tợn, giận dữ nhìn lão Long Vương mà quát:



- Ngươi làm ta mất mặt trước mặt thủ hạ ngươi biết không? Bây giờ ngươi nói đi, muốn bồi thường ta thế nào đây? Ta ước lượng nha đầu nhà ngươi đáng giá một trăm triệu kim tinh, nàng cũng đồng ý, giấy nợ đã nằm trên tay ngươi rồi. Hiện tại, ngươi nói xem, mặt mũi của lão tử, nên trị giá bao nhiêu? Nói đi, ra giá đi, đừng khách sáo, cứ việc nói nghe thử xem!



Một đại đội trùng trùng điệp điệp, thế nhưng lúc này chỉ biết trơ mắt nhìn Long Vương nhà mình bị đe dọa, yên tĩnh không tiếng động.




Cái đầu màu đỏ của lão Long Vương đều phải trắng bệch, lão muốn rụt về, nhưng tu vi của lão chỉ là Kim Tiên cảnh giới Hóa Thần, khí lực không bằng Khỉ Đá, râu rồng bị túm chặt không thể động đậy.



Giờ khắc này lão hối hận muốn chết.



Lúc trước, không nên để Thính Tâm đi trước gặp con khỉ này, lão nghĩ.



- Thế nào? Ngươi không ra giá, ta liền ra à nha.



Khỉ Đá nhếch miệng cười, gác Hành Vân côn lên vai, một tay khác móc móc lỗ tai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:



- Thứ này vốn dĩ không bán, bất quá nếu ngươi đã cầm mất, nhìn ngươi còn rất thành khẩn, một tỷ kim tinh đi.



- Một... tỷ...



Tất cả mọi người bị con số thiên văn này kinh sợ, nghẹn họng nhìn trân trối.



Lão Long Vương chớp chớp mắt, lại muốn rụt đầu về, nào biết Khỉ Đá lại dùng sức kéo một cái. Cả người lão nằm úp sấp xuống đất không thể động đậy.



Mặt Ngao Thính Tâm xanh mét. Nàng phẫn nộ, cắn chặt răng nhìn chằm chằm Khỉ Đá, nhưng cũng bất lực.



Con khỉ này căn bản không đi theo kế hoạch, kế sách gì thả ra cũng phí công.



Lính tôm tướng tép vây quanh bọn họ la ó một hồi, nhưng không dám đi về phía trước.



- Thế nào? Chê đắt à?



Khỉ Đá một tay đè lấy sừng của lão Long Vương, một tay vỗ đầu lão, ung dung nói:



- Vậy lúc ngươi đánh mặt ta, sao không biết hỏi trước giá cả? Ngươi nói làm sao bây giờ? Mặt đã bị ngươi đánh rồi, Đông Hải Long cung của ngươi có trị giá một tỷ kim tinh không?



Lão Long Vương không biết nói cái gì cho phải.



Chuyện này dạy cho lão, đừng đùa với Khỉ Đá, coi chừng chính mình mới là trò đùa.



- Định Hải Thần Châm, Định Hải Thần Châm hai tay dâng tặng!



Lão vội vàng thở hổn hển hô lớn.



Cảm giác như sắp khóc.



- Thứ này không cần ngươi dâng, nha đầu nhà ngươi vừa đồng ý đưa ta. Sao hả? Hay là muốn thu về? Lần trước không phải ngươi nói với ta Đông Hải Long cung các ngươi đưa đồ ra ngoài không có đạo lý thu về sao? Nói có vẻ của cải giàu có lắm mà, không lẽ cũng là đùa giỡn ta sao?



- Không dám! Không dám! Lão Long không dám a đại vương!




- Không dám là ý gì?



Khỉ Đá nghiêng đầu, thản nhiên liếc Ngao Thính Tâm đang đỏ rần khuôn mặt, lại tiếp tục nhìn lão Long Vương không tha, thở dài:



- Được rồi, đừng nói ta không kính già yêu trẻ. Gợi ý một tý, đưa Định Hải Thần Châm cho ta rồi kế tiếp thế nào?



- Kiên quyết, kiên quyết không thượng tấu Thiên Đình!



- Thật à?



- Thật! Ngao Quảng ta thề với trời, nếu thượng tấu Thiên Đình, nhất định gặp ngũ lôi oanh đỉnh!



- Mẹ nó!



Khỉ Đá vỗ một tát vào ót Lão Long Vương:



- Ngươi trốn xuống biển, ngũ lôi mẹ nó oanh được đỉnh đầu ngươi sao?



Lão Long Vương run rẩy, gấp gáp sửa lời:




- Ta, Ngao Quảng thề với trời, nếu thượng tấu Thiên Đình, sẽ chịu vạn kiếm xuyên tâm mà chết! Hơn nữa rơi vào Địa Phủ vĩnh viễn không siêu sinh, mỗi ngày lên núi đao xuống chảo dầu!



- Cái này khá độc đấy. Bất quá lão tử vẫn không tin ngươi, ngươi nói sao đây?



Lão Long sốt ruột muốn khóc:



- Đại vương ơi, ngươi cứ nói ngươi muốn thế nào đi.



- Được, nếu như ngươi muốn ta nói, ta cũng không tiện không nói. Thế này đi, ta mang nha đầu nhà ngươi về làm quân sư vài chục năm, giúp Hoa Quả Sơn ta bày mưu tính kế, thuận tiện làm nhân chứng. Ngày sau nếu Thiên Đình chất vấn, Đông Hải Long cung cũng có cái mà thoái thác. Ngươi thấy thế nào?



- Không được không được không được!



Lão Long Vương lắc đầu như trống bỏi.



- Không được à?



- Không được!



- Ta đây đành phải sửa miệng gọi ngươi nhạc phụ rồi. Hay là ngươi không chịu gả nữ nhi cho ta, xem thường lão tử phải không?



Khỉ Đá lại giở giọng lưu manh vô lại.



Tròng mắt Lão Long Vương như muốn rớt ra ngoài.



Thổ phỉ, điệu bộ này, tuyệt đối là trùm thổ phỉ!



- Đến, nhạc phụ đại nhân xin đứng lên, người nằm sấp như vậy, tiểu tế tổn thọ mất.



Khỉ Đá đưa tay đi đỡ, lão Long Vương có chết cũng không dám lên. Hai người đẩy qua đẩy lại giằng co cả buổi, đội quân đứng bên cạnh loáng thoáng có người bật cười.



Ngao Thính Tâm tiến lên một bước, căm tức nhìn Khỉ Đá nói:



- Phụ vương ta đã có tuổi, ngươi giày vò người như vậy có gì hay?



Khỉ Đá chậm rãi đứng thẳng nhìn Ngao Thính Tâm, ngẩng đầu, bĩu môi nói:



- Vậy ngươi nói đi, nên giải quyết thế nào.



- Định Hải Thần Châm đã đáp ứng cho ngươi, mặt khác, ta đi với ngươi cũng được.



Lời vừa nói ra, Khỉ Đá mừng rỡ, mặt lão Long Vương nháy mắt đã chật ních nếp nhăn.



- Nữ nhi! Con không thể đáp ứng hắn!



- Không sao, phụ vương.



Ngao Thính Tâm thản nhiên cười:



- Hắn không dám làm gì con.



- Đấy là... đấy là tên yêu hầu! Hắn có gì...



- Ngươi nói cái gì?



Khỉ Đá cắn răng trừng mắt, một cái tát sắp sửa rơi xuống.



- Dừng tay!



Ngao Thính Tâm vội quát.



Khỉ Đá mới chậm rãi thả tay xuống, lại trừng lão Long Vương một cái, làm lão sợ tới mức rụt đầu không dám nói tiếp.



- Vậy thì mời tứ công chúa chờ một chút, chờ ta nhổ Định Hải Thần Châm xong, ta lại cùng nhau đi Hoa Quả Sơn nhá.