Đại Bát Hầu

Chương 212: Có thể hay không đánh phiếu nợ?




Dịch: Thiên Tình



Biên: †Ares†



Cuối cùng hắn cũng hiểu lời Na Tra nói lúc nãy có ý gì. Nếu để Khỉ Đá thăm dò từng pháp bảo, nắm bắt được bí quyết đối phó, đến lúc đó Na Tra có tu vi thấp hơn khẳng định sẽ không được chỗ tốt, nhưng nếu lấy hết pháp bảo ra...



Nhớ tới Hỏa Tiêm thương, Càn Khôn quyển, Hỗn Thiên lăng trước đó, Khỉ Đá liền rùng mình.



Tên Na Tra này cũng thật mặt dày. Rõ ràng là Hành giả đạo quyết đấu với nhau, pháp bảo lấy ra còn nhiều hơn cả Ngộ giả đạo. Là tới khoe của sao?



Cúi đầu nhìn thoáng qua Hành Vân côn chắp chắp vá vá trong tay, Khỉ Đá chưa bao giờ cảm thấy mình nghèo đói như lúc này.



- Sao thế? Đánh, hay nhận thua?



Na Tra chậm rãi ngẩng đầu, cầm Hỏa Tiêm thương chỉ hướng Khỉ Đá.



Ánh mắt hàm chứa chế nhạo, ngọn lửa quanh thân nương theo cơn lốc, gào thét tàn sát bừa bãi.



Nhiệt lượng cuồn cuộn ập vào mặt, Khỉ Đá nhìn Na Tra từ trên xuống dưới, mắt hơi nheo lại, hỏi:



- Trên người ngươi, chắc sẽ không còn có đấy chứ?



Na Tra nhíu mày, khinh miệt cười:



- Đối phó ngươi, thế này đủ rồi.



- Xem ra đã không còn, tốt lắm.



Hít một hơi thật dài, Khỉ Đá nắm Hành Vân côn, vận linh lực, cắn chặt răng, từng tiếng gầm nhẹ truyền ra.



Khắp cơ thể lập tức như có thứ gì đó ngọ nguậy từ trong, tia chớp trên nhung mao càng nhảy nhót kịch liệt.



Một tia sét từ đám mây vạch xuống, nổ vang, chiếu sáng diện mạo dữ tợn của hắn, tiếng gầm như dã thú.



Tất cả mở to hai mắt, nhìn chăm chú vào hắn.



Dưới vô số ánh nhìn, tay và mặt hắn điên cuồng rung động, sau một khắc, thân thể quay cuồng, nhanh như gió xoáy.



Tia chớp trong mây được dẫn dắt, rơi xuống trên người hắn, tụ thành một quả cầu điện cực lớn. Xuyên qua ánh sáng chói mắt kia có thể nhìn thấy cái đầu đang ngẩng cao, cánh tay chậm rãi duỗi ra.



Tia chớp tan hết. Cũng là ba đầu sáu tay!



Tầng mây bị luồng linh lực dâng trào lôi kéo, tụ thành vòng xoáy.



- Đây là toàn trạng thái của Hành giả đạo Thái Ất Kim Tiên đỉnh phong sao?



Na Tra hơi mở to mắt.



Quả nhiên không thể khinh thường.



Na Tra không tham gia trận chiến với Dương Tiễn ở Quán Giang Khẩu, chưa thấy Hành giả đạo đạt tới trạng thái Thái Ất Kim Tiên đỉnh phong dùng toàn lực bao giờ.



Hiện tại cảm nhận được nguồn linh lực này, Na Tra hơi sửng sốt.



Khác với chính mình dựa vào pháp bảo mà tích tụ chiến lực, đây là lực lượng thuần túy.



Dưới mặt đất, bất kể là bọn yêu quái hay Dương Thiền, tất cả đều ngây dại, ai cũng không nói nên lời.



Mấy năm nay, mọi người đều biết thực lực của Khỉ Đá không ngừng tăng lên, càng về sau, mặc dù xuất hiện yêu quái mạnh đến đâu, hắn đều dễ dàng giải quyết. Thế cho nên mọi người chỉ biết hắn rất rất mạnh, nhưng không biết cụ thể hắn mạnh bao nhiêu.



Mà tuy rằng ngày đó Khỉ Đá so chiêu với Dương Tiễn, nhưng hai bên không dùng toàn lực. Đừng nói là Dương Tiễn có tu vi cao hơn Khỉ Đá, chỉ cần có hai kẻ thực lực tương đương Khỉ Đá không kiêng dè ở tòa thành dưới đất quyết đấu, hơi chút sơ sẩy là có thể làm toàn bộ tòa thành sụp đổ.



- Thế nào? Không phải chỉ mình ngươi biết "ém hàng".



Khỉ Đá nhìn Na Tra, trêu chọc cười.





Kinh ngạc trong giây lát, Na Tra nhanh chóng lộ vẻ khinh thường:



- Không có pháp bảo, không có binh khí, chỉ ba đầu sáu tay thì có ích lợi gì?



Chỉ thấy Khỉ Đá nhếch môi cười.



Sau đó, ngay trước mắt Na Tra, bốn cánh tay trống trơn của Khỉ Đá chậm rãi vuốt ra, hai cây trường côn tản ra ánh huỳnh quang rơi vào trong tay.



Ba đầu sáu tay. Một thật hai giả, ba cây Hành Vân côn!



Sáu con mắt đồng loạt trừng Na Tra.



Yêu quái dưới mặt đất hoan hô.



Na Tra hơi híp mắt, há miệng, lát sau gần như lẩm bẩm tự hỏi:



- Linh lực mô phỏng binh khí? Ngươi là Ngộ giả đạo?



Thở dốc một hồi, Khỉ Đá nhếch môi cười dữ tợn:



- Đồ vật được mô phỏng bằng linh lực của Hành giả đạo hiển nhiên kém chất lượng, bất quá ngươi không phải Dương Tiễn, đối phó ngươi, đủ dùng rồi!



Giờ phút này cơ thể hắn gần như phình ra gấp đôi bình thường, nhung mao dựng thẳng, loáng thoáng có thể nhìn thấy gân xanh chằng chịt như rễ cây.



Từng cái đập nhịp nhàng, kích thích thần kinh mọi người.



Hồi lâu, Na Tra cười to:



- Thực cuồng vọng. Ngươi cho là chiến đấu chỉ dựa vào tu vi thôi sao? Có đủ dùng hay không, đánh rồi mới biết được!



Dứt lời, ngọn lửa trên người đốt càng thêm hung mãnh, Na Tra chậm rãi bày tư thế tấn công, cắn chặt răng, chỉ chờ ra sức một kích.



- Hai người các ngươi, dừng tay cho ta!



Đứng dưới dất, Dương Thiền hét lên:



- Muốn đốt sạch Hoa Quả Sơn à?



Âm thanh kia đến phút cuối biến thành một trận ho dữ dội, ho cơ hồ hụt hơi, thân hình lảo đảo muốn ngã.



Dĩ Tố vội vàng đến đỡ.



Quả thật như thế, lực phá hoại của Na Tra thật sự rất lớn. Chỉ mới chốc lát, toàn bộ đỉnh Hoa Quả Sơn cũng đã bị cháy đen, ngay cả căn phòng nhỏ nơi Dương Thiền cư trú cũng đang nổi lên đốm lửa.



Còn đám yêu quái xung quanh, nếu không phải những kẻ bị kêu đến đây ít nhất đã đạt cảnh giới Luyện Thần, nói không chừng sẽ ra án mạng.



Cảm nhận được Dương Thiền phẫn nộ, hai người đứng trên không kia đành phải thu thế. Một người lạnh lùng nhìn đối phương, một người tan thuật pháp đáp xuống bên cạnh Dương Thiền.



- Thiền tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?



Thấy Dương Thiền ho khó chịu như thế, Na Tra kéo lấy ống tay áo của nàng, lại bị hất ra.



- Ai bảo đệ cho ta thêm phiền.



Dương Thiền thật vất vả hòa hoãn lại, nhăn mày nhẹ nhàng gõ vào trán Na Tra.



Na Tra bĩu môi, che trán khiếu nại:



- Hắn ngược đãi Quảng Mục, đệ cũng đâu thể không làm cái gì mà đi được?



- Ngược đãi thì sợ gì? Hồn phách không mất là được rồi.



Khỉ Đá ung dung xen vào một câu:




- Ngươi không phải cũng bị mất cốt nhục, chỉ còn một luồng hồn phách vẫn hồi sinh thành người củ sen đó thôi?



- Ngươi còn muốn đánh nhau phải không?



Na Tra hai tay cầm Hỏa Tiêm thương chỉ hướng Khỉ Đá.



- Chả lẽ sợ ngươi?



Khỉ Đá lập tức bày tư thế chiến đấu, trợn trừng mắt.



Dương Thiền giật giật khóe mắt, níu chặt áo hai người, quát:



- Hai người đủ chưa ~!



Lại ầm ĩ hồi lâu, dưới yêu cầu mãnh liệt của Dương Thiền cùng với một đám yêu quái khẩn trương đề phòng bên ngoài phòng, song phương kết thúc võ đấu, bắt đầu đàm phán.



Thái độ của Na Tra rất rõ ràng, giúp Dương Thiền là vì giao tình cũ, không đạo lý nào phải đi giúp Hoa Quả Sơn, giúp Khỉ Đá cả. Vì tỏ rõ lập trường, sau này Na Tra sẽ không cung cấp thêm thông tin liên quan đến thiên quân cho Dương Thiền nữa.



Nhưng nếu trong một trăm quả Bàn đào có một quả cho Dương Thiền thì Na Tra có thể mắt nhắm mắt mở để nó thuận lợi thông qua. Bất quá có một điều kiện, đó là không được tiếp tục ngược đãi Quảng Mục. Nếu không, hiện tại Lý Tịnh đi vắng, toàn bộ quân viễn chinh Nam Thiên Môn, Na Tra lớn nhất, có thể ngay lập tức trở về kéo quân giết qua.



Thái độ của Khỉ Đá cũng rất rõ ràng. Bàn đào, hắn muốn. Nam Thiên Môn muốn đánh, phụng bồi... Về phần Quảng Mục, hắn chỉ cam đoan, Bàn đào tới tay, ba hồn bảy vía không thiếu.



Dưới áp chế của Dương Thiền, hai người quanh co lòng vòng uy hiếp nhau một hồi, kết quả chỉ chứng minh được cả hai đều ăn mềm không ăn cứng.



Hiệp nghị này, tự nhiên không đạt thành.



Đảo mắt trời đã tờ mờ sáng.



Lúc gần đi, Na Tra lặng lẽ hẹn Khỉ Đá hôm sau buổi tối giờ Tý đến mặt biển đấu. Kết quả Dương Thiền vô ý nghe được, thế là Na Tra bị gõ mạnh mấy cú vào đầu mới xám xịt rời đi.



Nhìn một vòng lửa bay về hướng Đông Bắc, Khỉ Đá khó hiểu hỏi:



- Tại sao ta có cảm giác hắn gặp ta thì bình thường, gặp cô liền biến thành con nít?



- Có lẽ là do thói quen.



Dương Thiền khẽ thở dài:



- Lúc trước nó vì chuyện của Đông Hải tam thái tử mà đoạn tuyệt với Lý Tịnh, cắt thịt trả mẹ róc xương trả cha. Sư phụ Thái Ất chân nhân lại hồi sinh nó thành người củ sen, còn cho nó nhiều pháp bảo như vậy. Trong trận Phong Thần, nó võ lực cường hãn, nhưng nhỏ tuổi không hiểu chuyện, tính tình lại táo bạo, cùng chúng tướng không hợp nhau. Kết quả là nó lại thân thiết với đôi huynh muội cũng gặp xa lánh bọn ta.



Nhớ tới chuyện cũ, Dương Thiền mỉm cười:




- Còn nhớ khi đó nó cứ đi theo ta, nói là lớn lên muốn lấy một người vợ tốt giống như ta vậy. Kết quả sau này phát hiện mình là người củ sen không lấy vợ được, liền khóc như mưa...



Trầm mặc hồi lâu, Dương Thiền nhẹ nhàng thở dài:



- Kỳ thật như vậy cũng tốt, sau này nó không cung cấp tình báo của thiên quân nữa, ta cũng không cần áy náy. Nói cho cùng nó vẫn là chiến tướng của Thiên Đình, chuyện của chúng ta không nên kéo nó vào. Còn có, Quảng Mục bên kia ngươi bớt lại chút đi, nói cho cùng bây giờ chúng ta còn thiếu ân tình của Na Tra đấy.



Quay đầu lại, nàng nhìn thấy Khỉ Đá đang cúi đầu nhìn Hành Vân côn ngẩn người.



- Ngươi đang nghĩ gì?



- Ta nghĩ, nếu lúc đó là Như Ý Kim Cô bổng, hắn tiếp chiêu có dễ dàng vậy không.



Nói xong, Khỉ Đá làm động tác huơ gậy:



- Lực đạo tăng gấp đôi, Hỏa Tiêm thương của hắn không tiếp được mới phải.



- Như Ý Kim Cô bổng?



- Chính là Định Hải Thần Châm.



Khỉ Đá nhún vai nói, quay đầu ngồi xuống băng ghế, tự mình rót trà.




- Ngươi vừa ý thứ kia?



Dương Thiền được Dĩ Tố dìu trở lại giường, cởi giầy ngồi xuống:



- Ta nhớ thứ kia hình như rất nặng.



- Ừ, quả thật rất nặng.



Khỉ Đá uống một hơi cạn sạch chén trà:



- Lấy ra làm binh khí vừa lúc, đặc biệt thích hợp người dùng côn.



- Nói thế nào?



- Côn pháp được phân thành "sinh môn", "tử môn". Có thể tùy ý biến hóa độ dài lớn nhỏ, nghĩa là không có "sinh môn" chỉ có "tử môn". Khó lòng phòng bị.



- Ồ?



Dương Thiền không khỏi mở to hai mắt.



Điểm này, Khỉ Đá cũng nhìn xong côn pháp do Tu Bồ Đề đưa cho mới hiểu được.



Trong thế gian này, binh khí tốt nhiều vô kể. Luận trọng lượng, Kim Cô bổng không bằng Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao nặng hai vạn năm nghìn hai trăm cân. Luận sát thương, Kim Cô bổng không bằng Hỏa Tiêm thương ẩn chứa hỏa diễm thiêu đốt bừa bãi.



Nhưng nếu luận đấu một chọi một, phối hợp với côn pháp tinh vi, Kim Cô bổng cũng tuyệt đối là nhất đẳng. Đây cũng là lý do vì sao quanh đi quẩn lại Khỉ Đá vẫn nhìn chằm chằm Kim Cô bổng không bỏ.



- Vậy, ngươi định gặp Đông Hải Long Vương đòi Định Hải Thần Châm?



Khỉ Đá hít một hơi thật dài, ngẩng đầu, vừa lúc ngó thấy một cái lỗ bị đốt thủng trên nóc nhà, suy nghĩ hồi lâu, từ từ nói:



- Đang suy nghĩ đòi sao cho hợp tình hợp lý. Nếu có thể cướp thì tốt rồi, nhanh gọn. Đáng tiếc, Hoa Quả Sơn ta nghèo có tiếng, cho dù lão Long Vương chịu, ta cũng mua không nổi.



Dương Thiền che miệng cười:



- Lần đầu thấy ngươi vì tiền sầu muộn nha.



Khỉ Đá nhíu mày thành chữ bát (八):



- Còn không phải sao. Thật không muốn công nhận kim tinh của Thiên Đình, dựa vào cái gì ta phải nhận cái thứ do Thiên Đình phát hành chứ. Nhưng mỗi lần muốn trao đổi, lại thật sự không có cái gì cầm ra được.



Dĩ Tố khẽ than thở một câu:



- Kỳ thật, chúng ta có kim tinh.



- Có kim tinh? Chúng ta từ đâu mà có kim tinh?



- Lần trước nghe tiên sinh nói, kiếm được chút ít trong trận chiến với Quảng Mục Thiên Vương. Đại khái... có mấy vạn, bây giờ đang chất trong rương chứa đồ.



- Mấy vạn!



Khỉ Đá sáng mắt lên.



Dương Thiền phì cười:



- Ngươi nghĩ nhiều. Một thanh binh khí cấp bậc cỡ này, không có mấy trăm vạn kim tinh là lấy không được. Dù lão Long Vương không xem trọng Định Hải Thần Châm, cũng sẽ không để ngươi dùng mấy vạn kim tinh mang đi. Đông Hải Long cung giàu nhất thiên hạ, lão ta không thiếu bấy nhiêu đó.



Nhất thời, Khỉ Đá ỉu xìu xuống, suy nghĩ nửa ngày, lẩm bẩm:



- Dù sao không thể đợi, Đông Hải Long cung phải đi, đến lúc đó tùy cơ ứng biến. Thật sự không được... ta viết giấy nợ được không? Này, cô nói lão Long Vương có thu giấy nợ không? Nợ một khoản, chắc lão không để ý đâu nhỉ?



Hai người kia lập tức khinh bỉ hắn một phen.