Đại Bát Hầu

Chương 203: Quấn quýt




Dịch & Biên: †Ares†



Khỉ Đá cuối cùng quyết định ở lại U Tuyền cốc.



Ngay lúc hắn báo tin này cho Đoản Chủy và Lữ Lục Quải, lập tức nhận lại phản đối cực lực. Hai gã yêu quái dưới một người trên vạn người ở Hoa Quả Sơn này cùng rít gào lên qua ngọc giản.



Kỳ thật, phản ứng của hai gã này cũng bình thường. Ai cũng biết Lý Tịnh sẽ nhanh chóng thu được tin Quảng Mục Thiên Vương bại trận bị bắt, đến lúc đó bất kể là tự mình dẫn đại quân xông tới, hay phái người xông tới thì đều cần Khỉ Đá ở đây.



Trong thời khắc nguy cấp này, chủ tướng rời khỏi Hoa Quả Sơn là tối kỵ.



Nhưng Khỉ Đá có thể vì vậy mà bỏ lại Dương Thiền sao? Hắn không làm được. Cho nên, đành trông mong Lý Tịnh không hành động nhanh như vậy.



Vào đêm, dùng xong bữa tối, Khỉ Đá để Tú Vân đi nghỉ, một mình trông nom trong phòng Dương Thiền.



Xuyên qua song cửa sổ đơn điệu, hắn trông thấy ánh trăng trải dài trong viện. Không khí lạnh buốt trong núi ngưng tụ trên cành lá những giọt sương đêm, giờ tỏa ánh sáng nhàn nhạt dưới trăng, thi thoảng lại có vài giọt rơi xuống.



Lăng Vân Tử và U Tuyền Tử ngồi ở lương đình trong sân, đang nghiên cứu thảo luận cái gì đó, tựa như sinh tranh luận, cuối cùng còn đánh cược.



Khỉ Đá không nghe rõ nội dung đánh cược, nhưng xem chừng Lăng Vân Tử thua.



Nghe nói Lăng Vân Tử có tư chất tốt nhất trong Linh Đài Cửu Tử, nhưng nói cho cùng thì tu vi vẫn kém vị nhị sư huynh này không chỉ một chút.



Khẽ thở dài, Khỉ Đá gãi gãi đầu, nhìn về phía Dương Thiền đang ngủ say.



Giờ phút này, mặt nàng đã hồng hào hơn, nhìn không khác gì lúc bình thường. Thế nhưng chân mày kia hơi nhíu, hẳn đang mơ một giấc mơ không tốt.



Mồ hôi như những hạt ngọc chảy ra trên trán nàng. Khỉ Đá mơ hồ thấy tim đập nhanh.



Hắn chỉ tay vẽ bùa trên không trung, nhưng chỉ vẽ một nửa đã ngừng lại.



Nên vào hay không?



Tiến vào giấc mơ của người khác cũng là một phép trong bảy mươi hai biến, hiện giờ Khỉ Đá có thể làm được dễ dàng. Nhưng nên đi vào thật sao?



Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định dừng lại, chỉ ngơ ngác nhìn.



Một lúc lâu sau, hắn với lấy chiếc khăn mặt bên cạnh, giặt nước trong chậu gỗ, vắt khô, lại chấm mồ hôi giúp Dương Thiền, lặp lại như thế vài lần.



"Tề Thiên Đại Thánh chiến thiên đấu địa ngày sau lại đi làm chuyện này, chẳng lẽ ta không có truy cầu gì thật sao?"



Nghĩ nghĩ, hắn không khỏi nở nụ cười, tay vẫn không dừng động tác.



- Ngộ Không sư đệ à.



Tiếng của Lăng Vân Tử vang lên từ sau cửa. Khỉ Đá giật mình, vội vàng rụt tay về.



- Ngộ Không sư đệ làm gì thế?



Lăng Vân Tử thò đầu vào, nhìn Khỉ Đá vẫn còn trong cơn hoảng hốt.



Khỉ Đá chớp mắt trả lời:



- Không có gì, có chuyện gì vậy?



- À. Ta tiến vào xem nàng thế nào. Nói gì thì nói, nàng vẫn là đồ đệ của ta.



Lăng Vân Tử tùy tiện ngồi lên ghế, vừa bóc một quả quýt trên bàn vừa nói.



Bóc vỏ xong, Lăng Vân Tử chìa nửa quả quýt tới trước mặt Khỉ Đá.



Hơi do dự, cuối cùng Khỉ Đá vẫn nhận lấy nửa quả quýt kia, rồi bỏ từng múi vào miệng.



- Có chuyển biến tốt, nhưng còn chưa tỉnh lại.



Thấy Khỉ Đá ăn nửa quả quýt, Lăng Vân Tử như buông bỏ được tảng đá lớn đè trên ngực.



- Nghe nói đệ chạy về Hoa Quả Sơn à?



- Vâng, đã trở về.



- Ở đó hiện giờ thế nào? Ổn cả chứ? Ta thấy tu vi của đệ đã rất cao rồi.



- Thái Ất Kim Tiên rồi.



Khỉ Đá thản nhiên đáp.



Lăng Vân Tử bật cười, bỏ múi quýt cuối cùng vào trong miệng, nhai nuốt, thở dài:



- Đúng là không so được với Hành giả đạo. Ta tu Ngộ giả đạo nhiều năm như vậy, cũng mới chỉ là Thái Ất Tán Tiên. Còn đệ mới vài năm đã là Thái Ất Kim Tiên rồi... Mà có khi còn Thái Ất Kim Tiên đỉnh phong nữa ấy chứ hả?



Khỉ Đá gật gật đầu:



- Đều từ trả giá thật nhiều.



- Chuyện gì cũng phải trả giá thật nhiều, không chỉ là tu tiên. Có được tất có mất, có mất tất có được thôi.



- Cũng đúng.




Khỉ Đá cười khổ.



- Đúng rồi, Dương Thiền sống với đệ ở Hoa Quả Sơn, Dương Tiễn không hỏi đến sao?



- Lúc trước cũng đã tới.



- Dương Tiễn tới Hoa Quả Sơn sao?



Lăng Vân Tử mở to mắt nhìn Khỉ Đá.



- Ừm. Đã đánh một trận với đệ.



Khỉ Đá gật gật đầu.



- Có nói gì không?



- Không, nói không rõ, cũng không cách nào nói.



Khỉ Đá nhìn ra cửa sổ, hỏi:



- U Tuyền sư huynh đang một mình làm gì vậy?



- U Tuyền sư huynh á? Nhị sư huynh nói muốn nghe âm thanh của gió đêm. Đừng để ý đến huynh ấy, huynh ấy lúc nào chẳng kỳ quái như vậy. Có điều nhị sư huynh quả thật cũng lợi hại. Tà Nguyệt Tam Tinh động chúng ta, ngoại trừ sư phụ và đại sư huynh thì tu vi của nhị sư huynh cao nhất.



Nói xong, Lăng Vân Tử lại cười:



- Có được có mất, quả nhiên là có được có mất. Bởi vì không nhìn thấy, hóa ra tâm không tạp niệm, tu hành tinh tiến, làm ít công to. Ta còn nghĩ không biết có nên tự chọc mù mắt nữa không, ha ha ha ha.



Ngoài phòng, trong lương đình, U Tuyền Tử đang khẽ vuốt đàn tranh, không gảy lên, chỉ vuốt dây đàn, cảm thụ khí tức của gió.



Tiên nhân, hẳn nên giống như U Tuyền Tử.



Ẩn cư núi rừng, không tranh sự đời, không dính phàm trần.



Cuộc sống như thế xem chừng rất vui vẻ. Chỉ tiếc mình đã bước lên một con đường hoàn toàn khác thường, không đi không được.



Cẩn thận ngẫm lại, đoạn đường này cho tới giờ là siêu thoát thiên đạo, nhưng lại không hề có bình yên.



Khỉ Đá hít một hơi thật sâu, lặng lẽ không lên tiếng.



- Đúng rồi, nói cho đệ một chuyện.



- Chuyện gì?




Lăng Vân Tử thu dọn vỏ quýt trên bàn, nói:



- Phong Linh đã rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh động rồi.



- Cái gì?



Khỉ Đá lập tức trợn tròn mắt:



- Phong Linh đi đâu?



- Nó đi Hoa Quả Sơn tìm đệ.



Khỉ Đá vội hỏi:



- Đi lúc nào?



- Đại khái khoảng nửa năm rồi.



- Vì sao không ai nói cho đệ biết.



Khỉ Đá đứng bật dậy:



- Mọi người cứ thế mặc Phong Linh một mình sao?



Lăng Vân Tử ngước nhìn Khỉ Đá:



- Là ý của sư phụ. Vốn ta định theo sau, nhưng sư phụ không cho phép. Người nói... Phong Linh rất an toàn, không cần chúng ta quan tâm.



- Đến cùng là thế nào? Huynh nói rõ cho ta!



Khỉ Đá nắm áo Lăng Vân Tử, mặt khẩn trương.



- Đừng đừng đừng! Cũng không phải do ta, đệ nắm ta cũng vô dụng!



Lăng Vân Tử hô lên, vất vả lắm mới thoát khỏi tay Khỉ Đá, sau đó vừa thở vừa nói:



- Tất cả đều là ý của sư phụ, sao lại trách ta chứ?



- Sao lại biết ta ở Hoa Quả Sơn? Không phải đã nói đừng cho Phong Linh biết?



- Đã giấu bao lâu rồi chứ? Phong Linh đã tới cảnh giới Luyện Thần, sớm muộn cũng sẽ lộ. Đệ cứ yên tâm, lão đầu tử nói Phong Linh an toàn thì nhất định an toàn. Không có nắm chắc, lão đầu tử sẽ không nói lung tung.




Khỉ Đá hít sâu, ngồi trở lại ghế, nhất thời tâm loạn lên.



Lăng Vân Tử liếc nhìn Khỉ Đá, lại liếc nhìn Dương Thiền:



- Sao? Đau lòng?



Khỉ Đá trừng mắt nhìn Lăng Vân Tử, không nói lời nào.



Đây là lần thứ hai, rõ ràng không thể coi là lỗi của Lăng Vân Tử, nhưng vì sao y lại làm người ta chán ghét như vậy chứ?



- Này.



Lăng Vân Tử chọc chọc tay Khỉ Đá, đưa mắt ra hiệu về phía Dương Thiền:



- Đệ lo lắng bên kia, bên này làm sao bây giờ? Sư huynh ta giúp đệ kết một mối nhân duyên tốt, đừng để nó gãy mất đấy.



Khỉ Đá trừng mắt với Lăng Vân Tử lần nữa, chợt nghĩ thật muốn đập tên này một trận.



Thấy Khỉ Đá không đáp lời, Lăng Vân Tử lại nói tiếp:



- Đừng giả bộ, mấy chuyện này ta chỉ bấm tay một lúc là tính ra... Ta chỉ không bằng được sư phụ thôi.



Nói xong, Lăng Vân Tử liếc Khỉ Đá một cái, thấy sắc mặt Khỉ Đá có chút khó coi, bèn vội vàng im miệng.



Hai người im lặng hồi lâu, thấy Khỉ Đá đã hoàn toàn không để ý tới mình, Lăng Vân Tử mới thấy vô vị rời đi.



Đợi Lăng Vân Tử đi rồi, Khỉ Đá mới lấy ra ngọc giản.



- Đoản Chủy, ở nhà vẫn bình thường chứ?



- Ngươi nhanh chóng về đi!



Từ trong ngọc giản vang lên tiếng Đoản Chủy nói to:



- Nếu Lý Tịnh thực sự hành động, chúng ta không chịu nổi đâu! Hiện giờ tin ngươi rời đi còn phong tỏa, nếu để lọt ra thì sĩ khí chắc chắn sụp mất! Coi như ta van ngươi, đừng chơi như vậy mà!



Giọng điệu lúc này của Đoản Chủy cực kỳ giống thời gian ở thành Ác Long. Nhiều năm như vậy rồi, giờ mới lại thất Đoản Chủy sợ hãi đến thế.



Các ngươi không có không chịu nổi một kích như vậy chứ?



Khỉ Đá cười khan hai tiếng.



- Tóm lại ngươi nhanh chóng trở về, ngươi không nhanh thì đợi về nhặt xác cho chúng ta đi!



- Biết rồi, Dương Thiền khá hơn là ta sẽ lập tức trở về.



Hơi dừng một chút, Khỉ Đá nói tiếp:



- Còn có một việc, giúp ta lưu ý, ta có một bằng hữu, có thể sắp đến Hoa Quả Sơn.



- Bằng hữu?



- Đúng vậy, một nữ hài tử, nhân loại. Đại khái... mười lăm mười sáu tuổi, gọi là Phong Linh. Có tu vi cảnh giới Luyện Thần. Mắt màu lam.



- Mắt màu lam?



Đoản Chủy trầm ngâm một lúc:



- Đã biết, ta sẽ phân phó xuống dưới. Ngươi nhanh chóng trở về mới là chính đạo a.



- Biết rồi...



Khỉ Đá uể oải đáp.



Buông ngọc giản, Khỉ Đá lại ngơ ngác nhìn Dương Thiền.



Lúc này hẳn toàn bộ hạch tâm của Hoa Quả Sơn đều hoảng loạn. Không có hắn, lấy thực lực của Hoa Quả Sơn, đừng nói Lý Tịnh, dù là bất cứ ai trong Tứ Đại Thiên Vương tới cũng không chống nổi.



Ôm đầu, Khỉ Đá bất đắc dĩ gục đầu xuống.



...



Tới tận hừng đông, Dương Thiền vẫn không tỉnh lại.



Khỉ Đá có chút thấp thỏm, vội vàng tìm U Tuyền Tử, được cho biết đó là hiện tượng bình thường mới thoáng an tâm.



Chỉ là, cứ vậy thì không biết còn phải ở đây bao lâu.



"Quên đi, đi bước nào tính bước đó." Hắn nghĩ.



Cứ thế liền ngẩn ngơ ở đây ba ngày. Kế hoạch đi Đông Hải Long cung bị gác lại, công việc ở Hoa Quả Sơn cũng không để ý nổi.



Ba ngày sau, một chiến hạm loại nhẹ treo cờ chữ "Nam" và chữ "Lý" đi tới bên ngoài Hoa Quả Sơn. Một vị mặc áo quan văn đi từ chiến hạm xuống, quát thật to:



- Ta là văn lại (quan văn) dưới trướng Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh, Tằng Uân, phụng mệnh Lý Thiên Vương đến đây, đám yêu chúng các ngươi còn không mau mau ra tiếp đón!