Khi hắn vừa chứng kiến bầy khỉ, tiếng gào thét huyên náo khắp rừng cây cũng dừng lại. Vô số thân ảnh nhỏ bé đen thui leo lên tàng cây bất động, dùng một đôi mắt tròn xoe quan sát hắn.
- Hầu vương ở đâu?
Thạch hầu hét lớn một tiếng. Thật ra hắn vốn muốn về bầy đàn kiếm mấy trái cây ăn tạm, chuyện khiêu chiến Hầu vương sau này mới nói, nhưng vừa rồi hơi ảo tưởng về bản thân, lòng tự tin đột nhiên tăng mạnh, vì vậy mới hung hăng lao ra như thế.
Sau khi nói xong, hắn hơi hối hận. Chưa ăn gì, lấy đâu ra sức mà đấu với Hầu vương. Nhưng lời đã ra khỏi miệng, làm sao có thể lui bước?
Cho nên hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng hiên ngang lầm lẫm.
Một con khỉ lớn màu xám bắt lấy dây leo, đung đưa trên đỉnh đầu thạch hầu:
- Ngươi tìm Hầu vương có việc gì?
- Ta muốn khiêu chiến hắn.
Thạch hầu lớn tiếng nói.
- Nhưng chỗ của chúng ta không có Hầu vương.
Hầu tử gãi đầu nói.
Nhất thời không gian hoàn toàn yên tĩnh.
- Không có Hầu vương, ngươi còn hỏi ta tìm Hầu vương làm gì? Ngươi trêu chọc ta đúng không!
Thạch hầu cúi đầu, tìm một tảng đá dùng toàn lực ném hầu tử kia, lại bị đối phương dễ dàng né tránh.
Hầu tử đu đưa mấy cái liền về tới chạc cây, cao hứng nhảy lên hô:
- Chúng ta không có Hầu vương, cạc cạc cạc két…
Nhất thời, cả bầy khỉ cũng nghiêng ngả theo:
- Chúng ta không có Hầu vương, không có Hầu vương. Cạc cạc cạc két …
Toàn bộ hầu tử cùng đứng trên tàng cây sôi nổi, ríu rít hô hào, điên điên khùng khùng.
Lúc này nét mặt thạch hầu xám ngoét, hắn thật sự không rõ đám hầu tử này hào hứng điều gì, chẳng lẽ đang cười nhạo mình? Trời ạ, khó trách mười vạn hầu tử hầu tôn của Tôn Ngộ Không không có một ai có thể kế thừa y bát của hắn, suy nghĩ nửa ngày, trừ mình ra những con khỉ khác đều còn ngu dại chưa khai linh trí.
- Câm mồm! Tất cả an tĩnh cho ta ——!
Thạch hầu tức giận lớn tiếng la, lại phát hiện không ai để ý đến mình.
- Tất cả an tĩnh cho ta ——! An tĩnh cho ta! An tĩnh!
Hắn không ngừng gầm thét, cho đến khi thanh âm cũng khàn khàn, ho khan kịch liệt, đám hầu tử kia mới dần an tĩnh lại.
- Không có Hầu vương! Vậy thì chọn ra một cái!
Thạch hầu thở hồng hộc nói, trong lòng suy nghĩ ngu dại cũng tốt, dễ dàng lừa gạt, nói không chừng chỉ lát nữa mình sẽ lên làm Hầu vương.
Lên làm Hầu vương, đến lúc đó chắc không cần lo đói nữa?
- Hầu vương là để làm gì?
Có hầu tử hỏi.
- Không biết.
Đám hầu tử còn lại lắc đầu.
Cho nên cả đám hầu tử lại lao nhao hô lên:
- Không biết, không biết. Cạc cạc cạc két…
Thạch hầu cảm thấy mình như muốn phát điên lên, đám khỉ này cuối cùng không thể nói chuyện tử tế được, cho dù chúng biết nói tiếng người cũng không thể làm cho chúng hiểu mình. Nhưng không thể nói chuyện cũng phải nói! Ai bảo bản thân còn cần có phiếu ăn trường kỳ?
Hắn thử giải thích:
- Hầu vương chính là vua của bầy khỉ, vua ra lệnh thì bên dưới phải nghe, không thể cãi lời.
Lúc này lại có hầu tử nhô ra nói:
- Vậy Hầu vương không cần tự mình đi hái trái cây phải không?
- Phải!
Thạch hầu hướng về phía nó giơ lên ngón tay cái, đây chính là thứ mà thạch hầu muốn.
- Vậy có phải mỗi ngày đều có hầu tử bắt rận cho hắn?
- Không sai!
- Vậy có phải muốn con khỉ cái nào, thì sẽ có con khỉ cái đó đúng chứ?
- Chuyện này...
Lúc này hầu tử đã phát điên rồi, không phải trong sách nói có một con khỉ già nhảy ra nói ai nhảy xuống thác nước thì sẽ làm Hầu vương? Làm sao cuối cùng phải để mình tốn nửa ngày đứng ra giải thích cho bọn chúng Hầu vương là gì?
- Ngô Thừa Ân đúng là kẻ lừa gạt!
Thạch hầu hung tợn thóa mạ.
Có một con khỉ nhảy lên, trèo lên vị trí cao hơn hẳn bầy khỉ nói:
- Ta muốn làm Hầu vương!
- Ta cũng muốn!
- Vậy mọi người cùng nhau làm Hầu vương!
- Vậy ai bắt rận, ai hái trái cây?
Một con khỉ già chần chờ hỏi.
- Hắn!
Toàn bộ bầy khỉ đều đưa tay chỉ về phía thạch hầu.
- Câm mồm!
Thạch hầu hô lớn:
- Chọn Hầu vương cần phải đánh nhau, Hầu vương chỉ có thể chọn một người, người nào đánh thắng sẽ được làm!
- Tại sao cần phải đánh nhau.
Một con khỉ không hiểu hỏi.
- Bởi vì người mạnh là vua!
Thạch hầu nói nghiêm túc, nhưng bầy khỉ kia không ai để tâm đến hắn, cả đám đều điên điên khùng khùng.
- Ta nghĩ có thể có rất nhiều Hầu vương!
Có hầu tử lớn tiếng la.
Nhất thời, cả bầy khỉ đều hoan hô reo hò, tựa như bọn chúng rất thích thú với ý tưởng có nhiều Hầu vương.
Thạch hầu cảm giác không thể chịu nổi nữa rồi.
Sau một phen ông nói gà bà nói vịt, thạch hầu quyết đoán quay đầu rời đi:
- Đây căn bản là trò hề! Trò hề!
Ban đêm, hắn ôm bụng đói lê bước tới gần đầm nước, nằm xuống thở hổn hển.
Tiện tay cầm đuôi của mình, cảm giác này thật sự kỳ diệu, trước kia chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có đuôi...
Nghe tiếng thác nước đổ xuống, hắn nhìn lên thiên không, vẻ mặt mờ mịt.
Sau một hồi lâu, hắn lại ngồi dậy, đưa mắt ngắm nhìn thác nước trước mắt.
- Thật sự có thể nhảy xuống thác nước này sao?
Thạch hầu không khỏi nhớ lại cảnh trong phim Tây Du Ký, thật là khốn nạn!
Vách núi gần thác nước nhất, cũng cách hơn hai mươi thước, làm sao nhảy xuống đây?
Đến đây, hắn vốn nên cảm thán cuộc sống này, đáng tiếc cái bụng sôi lên không để cho hắn được như ý. Nhưng cho dù cảm thán thì có thể làm gì?
Hắn run rẩy đứng lên, cả người như nhũn ra, cảm giác mình nên ngủ một giấc, biết đâu có thể quên đi cơn đói. Nhưng trên thực tế hắn không tài nào ngủ được.
Cầm mộc côn trong tay, hắn vẽ một đường trên mặt đất, dụng toàn lực nhảy qua, sau đó quay đầu lại đo đạc cự ly.
- Thân thể hầu tử này có vẻ tốt hơn thân thể của ta trước đây, nhưng cũng chỉ là thân thể bình thường. Cách hai mươi thước khoảng cách quá xa. Dùng sào nhảy thì sao nhỉ? Nhưng ngay cả một cây trúc ta cũng không có.
Hắn thất vọng ngồi xuống, khom người ngắm nhìn mặt nước.
- Cho dù có thể nhảy qua thì đã sao? Hiện tại bọn chúng đều là Hầu vương.
Hắn lại nghĩ tới bầy khỉ hoang đường kia, bọn chúng thật sự chính là bầy khỉ trong Tây Du Ký?
Đủ loại dấu hiệu chứng minh cho hắn thấy khả năng này không lớn.
Nhưng thạch hầu không muốn tin tưởng, hoặc có thể nói là hắn cố chấp kiên trì. Có lẽ tin tưởng mình xuyên việt trở thành Tôn Ngộ Không mà không phải một con thạch hầu bình thường đã trở thành tia ý chí cuối cùng chống đỡ cho hắn.
Nếu như ngay cả hi vọng đối với tương lai cũng không còn, sợ rằng thạch hầu sẽ không sống nổi.
Thái dương hạ sơn.
Hắn trầm mặc, bụng càng đói hơn. Quay đầu quan sát chung quanh, chỉ có lá cây là có thể ăn, nhưng hắn lại không phải ngựa.
Bỗng nhiên hắn nghĩ, nếu xuyên việt biến thành ngựa có phải đỡ hơn thạch hầu nhiều rồi không? Tối thiểu cũng không phải lo đến cái ăn, không phải sao?
Nơi xa bầy khỉ vẫn ríu rít không ngừng, tựa như vẫn đang vì đề tài “Hầu vương” mà hưng phấn không thôi, hắn nghe được càng cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Thở dài một hơi, thạch hầu quyết định nghĩ tới chuyện khác để quên đi cơn đói.
- Tuần sau sẽ bình bầu chức danh... Con mẹ nó! Ta còn nghĩ đến mấy chuyện khỉ gió này làm gì? Bầu bầu cái con khỉ.
Thạch hầu chưa bao giờ cảm thấy bình bầu khen thưởng lại đẹp đẽ đến thế:
- Hay thử nghĩ tới vấn đề trước mắc, ta xuyên việt tới đây làm gì? Quên đi, vấn đề này bỏ qua, xuyên việt chưa từng nghe qua có lý do.
Ba định luật lớn của xuyên việt: một, trước khi xuyên việt sẽ không giải thích; hai, sau khi xuyên việt sẽ không phụ trách; ba, xuyên việt không có đường về.
- Ta nên nghĩ xem kế tiếp sẽ làm thế nào. Đúng rồi, không làm được Hầu vương, ta có thể tìm cách tu tiên, giống như Tôn Ngộ Không học được thất thập nhị biến. Bồ Đề lão tổ cũng sẽ không cần ta có thân phận Hầu vương mới nhận. Nhưng Bồ Đề lão tổ ở nơi nào? Tôn Ngộ Không trùng hợp gặp được, liệu ta có thể gặp được không? Liệu nơi này thật sự có Bồ Đề lão tổ?
Nghĩ đến đây, thạch hầu chợt hất đầu, cố gắng gạt loại ý nghĩ khiến mình mất lòng tin này ra khỏi đầu:
- Có lẽ ngày mai ta sẽ lên đường.
- Đến thế giới nhân loại... Ta ngay cả nơi đây còn không sống nổi, một con khỉ nếu đi ra ngoài không khéo sẽ thành đồ nhắm cho người ta mất.
Thạch hầu lại lắc đầu, không nghĩ tới vấn đề phiền não này nữa. Hắn quyết định nghĩ tới những chuyện vui vẻ hơn.
- Nhất định phải đi Địa phủ, nhất định phải xé sổ sinh tử, bằng không sẽ chết. Long Cung cũng phải xông vào, nếu không lấy đâu ra Kim Cô bổng. Nhưng Thiên Cung... Thiên Cung tốt nhất đừng nên làm loạn, ta phải thật ẩn nhẫn mới được. Dù sao vô luận thế nào, Như Lai Phật Tổ cũng sẽ đánh cuộc với ta, nhưng ta nhất định không mắc mưu hắn.
Thạch hầu nằm trên mặt đất, nhìn sao trời khắp nơi mơ màng suy tính tương lai. Hắn bỗng nhiên mở miệng ngáp một cái, ngồi dậy tìm kiếm mọi nơi, sau đó lại thất vọng nằm xuống.
- Nếu có điếu thuốc để hút thì tốt quá, ta quyết định sau này học được thất thập nhị biến, trước tiên sẽ biến ra điếu thuốc để hút. Phải nhẹ nhàng, đúng... nhẹ nhàng mới có thể nổi bật thân phận Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không, ta có thể làm một cường hào ở vùng này.
Một con chim hoàng yến bay qua đầu thạch hầu đáp xuống chạc cây cách đó không xa, tự nhủ:
- Con khỉ này rất đặc biệt, ta cảm giác nó cùng hầu tử khác cực kỳ khác biệt.
- Phải, ta cũng cảm thấy thế. Mông của hắn không hồng như đám kia.
- Một con quạ lặng lẽ bay tới gần đáp lời.
- Cút! Ta đang nói hắn ngủ trên mặt đất, ngươi đã thấy khỉ ngủ trên đất bao giờ chưa? Ngươi đúng là quạ đen chết tiệt không có văn hóa. Mau mau cút ra càng xa càng tốt, đứng gần ngươi ta cũng bị đen theo!
Cách đó không xa thạch hầu trằn trọc trở mình nói mê một câu:
- Tử Hà, ta tới.
- Tử Hà? Là cái gì vậy?
Chim hoàng yến nghĩ.
Khi bầu trời sáng lên, thạch hầu đã tỉnh lại, đói quá mà tỉnh giấc. Vừa mở mắt, hắn đã nhìn thấy mười mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Các ngươi làm gì vậy?
Chuyện này quá đột nhiên, hắn sợ hãi lui về đằng sau mấy bước, lại đột nhiên phát hiện mình bị cả đám hầu tử vây quanh.
- Hầu vương.
Một con khỉ gãi gãi đầu nói.
- Các ngươi muốn tôn ta làm vương?
Thạch hầu đột nhiên cảm giác đầu óc mình càng lúc càng mơ hồ.