Đại Bát Hầu

Chương 184: Thời đại mới khai đoan




Dịch: gautruc01



Biên: †Ares†



Vừa sơ sơ như vậy đã khiến Ngọc Đỉnh hoảng sợ. Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.



Khỉ Đá dùng Hành Vân côn chỉ vào hình vẽ dưới mặt đất, nói tiếp:



- Nơi này còn cần một trận pháp có thể tích tụ linh lực, một khi tích tụ đủ một lượng linh lực nhất định thì mới có thể sử dụng được, căn cứ vào tình huống thực tế thì trận pháp này bắt buộc phải di động được.



- Cứ như vậy, cần cảnh giới Nạp Thần trở lên mới có thể sử dụng rồi. Nếu tích tụ một lượng lớn linh lực, tu sĩ cảnh giới Nạp Thần một kích có thể giết chết được tu sĩ cảnh giới Luyện Thần cũng không phải việc không thể làm.



Hai mắt Ngọc Đỉnh chân nhân sáng ngời.



Khỉ Đá vẫn tiếp tục thuyết giảng:



- Nếu như thí nghiệm thành công, chúng ta còn có thể cải tiến tiếp. Ví dụ chúng ta có thể khắc trận pháp tích tụ linh lực lên những thứ muốn phóng ra. Như vậy, chỉ cần làm những lá bùa có trận pháp thì có thể liên tục phóng ra uy lực lớn...



- Thêm nữa, sức chịu đựng của huyền thiết có hạn, nên uy lực của pháp khí khẳng định cũng có hạn. Như vậy, phóng ra cái gì cũng cần tính toán. Ví dụ chúng ta có thể khiến khi mà thứ phóng ra một khi xảy ra va chạm thì sẽ khiến linh lực bắt đầu hỗn loạn, dẫn đến việc nổ tung, thì sẽ gây ra lực phá hoại cực kì lớn đối với chu vi xung quanh.



- Cùng nguyên lý như vậy, chúng ta có thể vận dụng vào không chiến. Chiến hạm của Thiên Đình ở trên không quả thực là khó đối phó, nhưng không ảnh hưởng tới việc chúng ta phóng đại mấy thứ này lên rồi bay lên cao thả xuống đầu mấy chiếc chiến hạm đó.



- Với chiến hạm của chúng ta, có thể thu nhỏ thân chiến hạm, chế tạo các chiến hạm cỡ nhỏ, thậm chí giảm bớt những không gian sinh hoạt và chứa đồ ở chiến hạm cho thiên quân ban đầu, để không gian trống để mang theo số lượng lớn vũ khí nóng này, thay đổi động cơ hoạt động. Làm như vậy, tính cơ động càng được bảo đảm...



- Dù rằng như thế có thể sẽ rất hao phí linh lực. Chẳng qua lúc trước khi bắt đầu chiến tranh thì việc dự trữ linh lực cũng không phải vấn đề quá khó...



- Vận dụng pháp trận để cánh quạt chuyển động khiến chiến hạm lơ lửng hẳn sẽ không cơ động, thậm chí hoàn toàn kém với chiến hạm Thiên Đình. Thế nhưng lại tiết kiệm rất nhiều nguyên liệu. Bởi vì không cần tốc độ cao, nên chiến hạm có thể làm bằng gỗ, cũng có thể chế tạo số lượng lớn. Hơn nữa, nếu có vũ khí nóng đủ mạnh, thì sắt hay gỗ cũng chẳng chênh lệch nhiều...



- Chiếm hạm bình thường cũng còn có thể sử dụng, thích hợp cho việc ngụy trang. Chỉ dùng để vận chuyển vật tư hậu cần, không vận dụng khi chiến đấu...



- Mấy thứ này sẽ trở nên vô dụng khi tác chiến với thiên tướng có tu vi cao. Nhưng nếu so sánh với pháp khí hiện tại thì chế tạo đơn giản hơn, cần là sẽ có... Kỳ thực ngẫm kĩ lại mà xem, nếu chúng ta bắt đầu phân tách quy trình chế tạo thành các khâu, sau đó dùng pháp khí để hoàn thành các khâu đó. Ta nói sản xuất "pháp khí" thông qua cách này, thì việc chế tạo sẽ đơn giản hơn nhiều lắm...



- Nói tới nói lui đây chỉ là lý thuyết. Trong chiến đấu, có thể thông qua pháp khí để biến kẻ yếu trở nên mạnh mẽ, thì việc sản xuất cũng có thể dùng pháp khí khiến tu sĩ chưa biết gì có được kỹ năng chế tạo. Chỉ cần chúng ta gán những phần phức tạp để pháp khí thực hiện... (Nôm na là sản xuất theo dây chuyền công nghiệp thời hiện đại)



- Kể từ đó, một khi chúng ta có đầy đủ vũ khí nóng, như vậy tu sĩ cảnh giới Nạp Thần chỉ cần được trang bị sẽ có chiến lực vượt qua cảnh giới Luyện Thần cũng không phải là không có khả năng...



- Những ý tưởng này cần phải tuần tự tiến hành. Trước hết chúng ta phải hoàn toàn thiết kế và chế tạo thủ công đã, sau khi định hình mới bắt đầu sản xuất hàng loạt...





Từng cầu từng chữ từ miệng của Khỉ Đá khiến Ngọc Đỉnh nghe đến ngây người.



Trong cái hình vẽ đơn giản dưới đất, mỗi một hạng mục đều có thể dễ dàng thực hiện. Ngọc Đình dường như đã nhìn thấy một thời đại mới, kỹ thuật là cũ, nhưng lý luận hoàn toàn mới mẻ.



Nói đến cuối cùng, Khỉ Đá chậm rãi buông Hành Vân côn, nhìn chăm chú vào Ngọc Đỉnh:



- Ý tưởng tương đồng còn nhiều lắm, toàn bộ kế hoạch sẽ có quy mô rất lớn. Mấy thứ này so với cách chế tạo pháp khí hiện tại rất khác biệt, bởi vì bản chất của nó là lợi dụng uy lực nổ tung của linh lực khi bị hỗn loạn. Tuy rằng không cần tài liệu quí hiếm gì, nhưng lại có yêu cầu cực cao về tính khống chế đối với pháp trận. Ngộ Không ngẫm nghĩ, có thể thiết kế ra loại pháp trận này, còn tinh thông phương diện chế tạo thì chỉ có Ngọc Đỉnh huynh mà thôi. Cho nên, kính xin Ngọc Đỉnh huynh giúp tại hạ đại ân này, Ngộ Không xin bái tạ tại đây.



Dứt lời, Khỉ Đá dứng lên cúi người chắp tay với Ngọc Đỉnh còn đang ngơ ngác.



Hồi lâu sau, Ngọc Đỉnh vẫn im lặng, còn đang chìm đắm trong các tư tưởng mà hình vẽ nằm trên đất kia mang tới.




Ở thế giới này, đây là lối suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi.



Đối với yêu tu mà nói, tu tiên là đánh nhau, là đi tu Hành giả đạo, đánh không thắng là chết, đã chết thì chẳng còn gì nữa. Trên thực tế, tới giờ bọn chúng cũng chỉ dựa vào một thân man lực. Nhưng mà một thân man lực thì đã sao, trước mặt chiến hạm của Thiên Đình và pháp bảo của thần tiên thì man lực đó chẳng là cái gì cả.



Còn với nhân tu thì sao?



Với nhân tu, tu tiên là chọn Ngộ giả đạo, là cầu trường sinh, là tìm lợi tránh hại, là luyện đan cắn dược. Có Thiên Đình không ngừng khống chế trật tự thế giới, hao phí đại lượng tinh lực cho chiến đấu là vô nghĩa.



Ngàn vạn năm tới nay, cách thức chiến đấu chỉ có chém giết. Tuy trong tay một vài đại năng cũng có vài món chí bảo độc đáo, thiên quân cũng được phân phối một chút pháp khí đặc biệt, nhưng dù sao cũng chỉ là số ít. Nói đến cùng, chủ yếu vẫn là xông lên chém giết lẫn nhau.



Mà lối suy nghĩ này thì lại hoàn toàn khác biệt...



Nó vận dụng phương thức của Ngộ giả đạo đến cùng cực, chủ yếu là lấy phá hoại, sát thương làm mục đích cuối cùng, mặc kệ sử dụng thủ đoạn tồi tệ nào.



Ngọc Đỉnh thậm chí đã có thể mường tượng ra được cảnh tượng khi những thứ vũ khí nóng này được sử dụng đại quy mô.



Yêu quái được trang bị đến tận răng tập kết thành trận, từ xa xa sẽ bắt đầu sử dụng các loại vũ khí nóng không thể tưởng tượng nổi này bắt đầu công kích. Mà thiên quân sẽ không có lực để đánh trả, chỉ có thể kiên trì tiến lên, đợi đến khi xông lên tới trước mặt bầy yêu thì có lẽ đã không còn bao nhiêu quân số, sĩ khí cũng hầu như không còn, quân trận sụp đổ, mặc cho bầy yêu chém giết.



Dùng phương thức của Ngộ giả đạo, lại lấy giết chóc làm mục đích, việc này thật sự....



Nửa ngày sau, Ngọc Đỉnh mới thở một hơi thật dài, lắc đầu cười bất đắc dĩ rồi nói:



- Thật không ngờ, Ngọc Đỉnh ta từ trước đến nay ưa thích làm việc không đàng hoàng, các sư huynh đều không thèm để ý đến ta, cuối cùng là lại được ngươi nhìn trúng. Đây không đơn giản chỉ là việc thiết kế chế tạo pháp khí nữa. Ngộ Không, ngươi đây là muốn... là muốn thay đổi toàn bộ hình thức tác chiến, mở ra một thời đại mới! Toàn bộ thế gian sẽ bị ngươi quấy cho trời long đất lở đấy! Chỉ cần có được những binh khí này trong tay, kẻ yếu cũng sẽ chiến thắng cường giả. Chống lại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần chắc không được, nhưng dẫu vậy cũng đã đủ rồi. Tới lúc đó... Ha ha ha ha, thú vị! Thú vị! Nếu là lúc trước đồ nhi Dương Tiễn kia của ta có tầm nhìn xa như ngươi, từ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, thì trăm vạn đại quân Thiên Đình chỉ sợ đã... Khoan khoan khoan! Ngươi... ngươi... ngươi muốn khai chiến với Thiên Đình?




Ngọc Đỉnh trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn chăm chú Khỉ Đá. Vừa rồi chỉ chú ý tới pháp khí, lúc này Ngọc Đỉnh mới giật mình nhớ tới ra, trong quá trình thuyết giảng Khỉ Đá luôn ví Thiên Đình như quân địch.



- Đúng vậy.



Khỉ Đá điềm đạm trả lời:



- Ta bây giờ là Hoa Quả Sơn Mỹ Hầu Vương, chuẩn xác một yêu vương. Mà Thiên Đình là tử địch của ta.



Ngọc Đỉnh sửng sốt nhìn Khỉ Đá, thừ người ra.



Từ trong ánh mắt của Khỉ Đá, Ngọc Đỉnh nhìn thấy được sự kiên định và khát khao đối với sức mạnh. Rất giống với Dương Tiễn... Không, so với Dương Tiễn, con khỉ này càng thêm triệt để, càng thêm thuần túy. Từ ánh mắt đó Ngọc Đỉnh hiểu, con khỉ trước mặt này đối với Thiên Đình không ôm ảo tưởng gì, cũng không hề muốn thỏa hiệp.



Hồi lâu sau, Ngọc Đỉnh thờ dài:



- Ngươi là đệ tử nhập thất của Tu Bồ Đề, không phải là nhân vật bình thường, sao phải khổ như thế chứ?



- Không có biện pháp, sinh ra là yêu, một đời làm yêu, huống chi giữa ta và một nhân vật trên Thiên Đình có một số việc vĩnh viễn không thể thỏa hiệp. Nếu đã không thể thỏa hiệp thì sẽ đến một lúc nào đó, vấn đề của hai người đàn ông chỉ có thể dùng nấm đấm để nói chuyện. Lúc đó ta cần sự giúp đỡ của huynh.



- Một nhân vật? Ai? Ngọc Đế ư?



Khỉ Đá không trả lời, chỉ im lặng nhìn vào Ngọc Đỉnh.



Một lúc lâu sau, Ngọc Đỉnh thở một hơi thật dài, cầm lấy Hành Vân côn trong tay của Khỉ Đá, vẽ vẽ lên mặt đất, nói nhỏ nhẹ:




- Ngọc Đỉnh ta dầu gì cũng là Xiển Giáo Thập Nhị Kim Tiên. Khắp Thiên Đình đều là môn đồn Xiển Giáo ta. Ngươi tìm ta giúp chế tạo pháp khí, đi đánh đồng môn cua ta, thích hợp sao?



Ngọc Đỉnh chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc nhìn Khỉ Đá rồi nói:



- Hơn nữa, ta là con người, đi giúp yêu tu chế tạo pháp khí để đánh giết nhân tu, thích hợp sao?



Ngộ Không đáp:



- Ta tin tưởng Ngọc Đỉnh huynh sẽ đồng ý.



Ngọc Đỉnh hỏi:




- Dựa vào cái gì?



Ngộ Không trả lời:



- Dựa vào việc Ngọc Đỉnh huynh không ưa Thiên Đình, cũng không thích mấy vị sư huynh kia.



Vẻ tươi cười trên mặt Ngọc Đỉnh dần dần thu lại, nhìn vào hình vẽ trên đất dường như đang cân nhắc.



Khỉ Đá ho khan hai tiếng, nói:



- Ngọc Đỉnh huynh, Ngộ Không cam đoan khi có được mấy thứnày sẽ không lạm khai sát giới. Đối với nhân tu... Ngọc Đỉnh huynh cũng biết đó, Ngộ Không xuất thân từ Tà Nguyệt Tam Tinh động, một thân đạo pháp này đều do nhân tu ban tặng. So với các yêu quái khác, ta thật ra không hề có địch ý với nhân tu. Suy cho cùng, cũng chỉ muốn có được một nơi chốn bình yên mà thôi.



Ngọc Đỉnh ngước mắt lên, hỏi:



- Bản thân ngươi thì ta tin được, thế nhưng dưới trướng của ngươi... thì khó mà nói được. Nói thật ra đối với mấy thứ này của ngươi ta cũng rất hứng thú, nếu mà làm thành công thì đến lúc đó đám sư huynh của ta còn ai dám nói Ngọc Đỉnh ta toàn làm ra mấy thứ vô dụng nữa chứ. Chỉ là...



Ngọc Đỉnh mím môi nhìn thẳng vào Khỉ Đá, nói:



- Ta phải đích thân đến Hoa Quả Sơn của ngươi một chuyến, nhìn xem rồi mới đưa ra quyết định được. Ngươi thấy vậy có được hay không?



- Vậy thì tốt quá.



Khỉ Đá cười hì hì chắp tay.



Đã thống nhất ý kiến, Ngọc Đỉnh liền đi chuẩn bị hành trang đơn giản rồi cùng Khỉ Đá rời khỏi Kim Hà động, hướng về phía ngoài núi Côn Lôn bay đi.



Đường về khác hẳn với đường đi. Khỉ Đá hóa thành đạo đồ theo sát Ngọc Đỉnh, một đường thông suốt, cả yêu bài cũng không cần sử dụng. Những đạo đồ canh gác không ai dám nhiều lời.



Tuy Ngọc Đỉnh chân nhân ít danh tiếng nhất trong Thập Nhị Kim Tiêm, nhưng dù gì cũng là cấp bạc sư thúc tổ ở địa giới Côn Lôn này. Chuyện của Ngọc Đỉnh, đạo đồ bình thường nào dám hỏi đến chứ?



Ngay trong lúc Khỉ Đá và Ngọc Đỉnh rời đi, trong một động phủ nằm trên đỉnh núi xa xa, Thái Thượng Lão Quân đang đứng đón gió, có chút nghi ngờ nhìn về phía hai người họ.



Nhìn được một lúc, tựa như không thấy gì khác lạ,Thái Thượng lắc lắc đầu, cười nhẹ, xoay người hóa thành luồng khói xanh bay về phía Tây.