Đại Bát Hầu

Chương 144: Chấp niệm




Dịch: Hoangtruc



Biên: Spring_Bird



- Thái độ sư phụ không rõ ràng sao?



Khỉ Đá nhàn nhạt hỏi.



U Tuyền Tử nhếch môi, không nói tiếp.



Khỉ Đá cúi đầu, chăm chú nhìn vào thẻ tre trong tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng miết lấy sợi dây buộc chặt bên trên đến nhập thần.



Hồi lâu, hắn hấp háy con ngươi, ngẩng đầu lên hít một hơi thật dài, rồi nhìn lên tầng mây bay trên bầu trời qua kẽ hở mớ lá trúc trên đỉnh đầu, thấp giọng nói ra:



- Sư huynh a, nghe nói trong các sư huynh thì huynh sở trường nhất là thuật Âm Dương. Có chuyện muốn thỉnh giáo huynh, không biết được không?



- Nói đi. Nếu là điều ta biết, nhất định sẽ ra sức.



- Ta có vị bằng hữu, là một con chim hoàng yến, còn chưa có hóa hình.



Khỉ Đá khẽ ngừng, thần sắc bình thản, chậm rãi nói:



- Nàng chết rồi, ta muốn phục sinh nàng. Thi cốt không còn để phục sinh, thì nên làm thế nào? Còn nữa... Không rõ hồn phách của nàng ở đâu, có cách nào tìm được nàng không?



U Tuyền Tử chống đầu gối thở dài một tiếng, chậm rãi đứng lên hỏi:



- Chim hoàng yến đó tên là Tước Nhi đúng không?



- Phải.



Khỉ Đá cúi đầu xuống, tiếp tục đùa nghịch thẻ tre trong tay.



- Chuyện này ta cũng có nghe qua một chút từ Lăng Vân sư đệ. Đệ ấy muốn ta khuyên nhủ đệ. Thế nhưng ta biết rõ, khuyên chỉ là vô dụng. Trong lòng mỗi người đều có một loại kiên trì. Đó là kiên trì của đệ, trừ đệ ra không ai dao động được. Vì vậy, lúc trước ta mới đưa cho đệ cuốn "Các vị ti chức âm tào địa phủ" kia, để cho đệ đỡ phải đi một đoạn không công.



U Tuyền Tử phẩy phẩy ống tay áo, chậm rãi mở rộng bước chân rời đi hai bước rồi xoay người hỏi:



- Có điều ta vẫn muốn nhắc nhở đệ. Việc này liên quan đến rất rộng, sợ không phải một sớm một chiều là thành được. Đệ suy nghĩ kỹ chưa?



Con ngươi Khỉ Đá chớp chớp, thản nhiên nói:



- Nghĩ kỹ rồi.



- Nếu vì vậy, phải đoạt mệnh với trời?



Khỉ Đá nắm chặt thẻ tre trong tay, cắn răng nói:



- Vậy thì đoạt.





- Nếu là... cửu tử nhất sinh thì sao?



Hắn ngẩng đầu lên, gió nhẹ lướt qua gương mặt, lay khẽ mớ lông tơ. Trên mặt kia hiện lên dáng tươi cười ôn hòa. Hắn mở to hai mắt, nhìn về phía mặt hồ đang lăn tăn gợn sóng lấp lánh, thản nhiên nói:



- Dù phải chết muôn lần... Không lùi nửa bước!



Lúc nói lời này, hắn lại nhớ đến chuyến phiêu lưu trên biển, nàng bảo:



- Ta không đi!



Nhớ tới lúc bị đàn sói vây trên cây khô kia, nàng nói:



- Không phải ngươi nói muốn tu tiên, tu thành rồi sẽ lấy ta sao? Định đổi ý? Lão nương mổ chết ngươi!



Nhớ tới cái đêm rét lạnh ấy, nàng nói:




- Khỉ này, nếu như ngươi tu thành, nhớ kỹ đưa ta về Hoa Quả Sơn. Ta không muốn cách ngươi quá xa.



Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, chỉ thoáng chốc qua đã khiến mắt của hắn thấy cay cay.



Hít lấy hai hơi dài, hắn cúi đầu xuống, bụm mặt, thì thầm lẩm bẩm:



- Ta đã nói muốn kết hôn với nàng. Phải phục sinh nàng. Nàng dùng mạng mình đánh đổi cho ta. Coi như phải lấy mạng ta đổi cho nàng trở lại, ta cũng sẽ đổi.



Cảnh ban đêm đã lặng yên phủ xuống, lá trúc trong gió sàn sạt kêu vang, ánh sao mờ ảo lấp lánh trên những gợn sóng mặt ao, không khí se lạnh.



Khỉ Đá bụm mặt, cả người khòm khòm, lẳng lặng ngồi đó.



U Tuyền Tử hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, thấp giọng hỏi:



- Thế nhưng, nàng còn chưa hóa hình, đệ vẫn muốn kết hôn với nàng... Là thật sự yêu sao?



- Ta mặc kệ, lúc ta tệ hại nhất, nàng đã đưa hết mọi thứ của nàng cho ta. Mà ta chỉ có thể cho nàng lại một lời hứa hư vô mờ mịt, một danh phận hư vô mờ mịt, một tấm bia mộ sứt mẻ.



Đôi mắt ẩn giấu sau bàn tay dần ươn ướt. Hắn nghẹn ngào nói nhỏ, hai vai co quắp:



- Vì vậy, ta phải thực hiện lời hứa này. Dù bao lâu nữa, dù đau khổ thế nào, mệt mỏi ra sao, dù khó đến đâu chăng nữa, có cửu tử nhất sinh, ta đều phải vượt qua. Dù là kẻ nào, có là Ngọc Đế hay Thái Thượng Lão Quân, thậm chí là sư phụ, bất kỳ người nào ngăn cản ta, ta đều sẽ dốc sức liều mạng với kẻ đó.



Đây là phần bí mật được cất giấu sâu trong tim hắn, chưa từng mở ra cho người nào thấy. Một nguyện vọng nhỏ bé không đáng kể nhưng vĩnh viễn đâm sâu trong tim, cũng là một bộ phận mềm yếu nhất của cái trái tim vô cùng bướng bỉnh kia, vừa chạm vào đã tổn thương.



Gió nhẹ lướt qua, thổi tung hai bờ tóc mai trắng. Vào lúc này, U Tuyền Tử nhàn nhạt cất tiếng cười, dần dần vang vọng cả khu rừng trúc.



Khỉ đá ngẩng đầu lên, hỏi:



- Huynh không tin sao?




- Không.



Trên mặt U Tuyền Tử lộ ra nụ cười hòa ái.



- Ta tin. Ta nghe được tâm đệ lúc đệ đang nói, đó đều là lời thật. Ta chỉ là đang cười thần phật đầy trời kia. Nếu thần phật không có trái tim thì làm sao hiểu rõ được sự kiên trì của một sinh linh nho nhỏ kia chứ, làm sao hiểu được cái ý nghĩa của nguyện vọng nhỏ bé không đáng kể này. Ta chỉ là đang nghĩ, khi bọn họ biết có kẻ đâm thủng trời chỉ nhằm yêu cầu bọn họ một linh hồn của con chim hoàng yến không có gì kỳ lạ thì chẳng biết sẽ có vẻ mặt thế nào? Có phải bọn họ đầy ảo não bởi những khổ sở mà mình đã tạo ra cho chúng sinh đấy không? Ha ha ha ha.



U Tuyền Tử ngưng cười, thở dài một hơi thật dài, cúi đầu xuống nói khẽ:



- Cuối cùng ta cũng đã biết, sư phụ sao phải thu đệ làm đồ đệ rồi.



- Vì sao?



U Tuyền Tử chỉ nhàn nhạt cười, thò tay vỗ vai Khỉ Đá nói:



- Hiện tại có nói với đệ cũng e là không nói rõ được. Đệ chỉ cần biết rõ, kết quả mà sư phụ muốn không phải là thứ đệ muốn. Cái mà sư phụ cho, cũng chưa hẳn là thứ đệ thật sự cần. Có điều sư phụ tuyệt đối sẽ không hại đệ.



Dứt lời, ông hít một hơi dài, cất bước chậm rãi tiến về phương xa. Rừng trúc đột nhiên nổi lên một cơn gió lốc gào thét.



Ông ta cười vang:



- Cứ an tâm ở lại U Tuyền cốc. Có rảnh trở về thăm sư phụ lão nhân gia người. Lão đầu tử mạnh miệng nhưng mềm lòng. Cho nên, đến nay sư phụ mới không thành được "Thiên đạo".



Tiếng cười kia vang vọng khắp cả khu rừng trúc đầy yên tĩnh. Trong nháy mắt, cả U Tuyền Tử lẫn tòa lương đình, đàn tranh và gian nhà trúc kia cũng nhau biến mất không còn vết tích.



Trước mắt, chỉ còn lại một vùng trống rỗng.



Khỉ Đá ngơ ngác nhìn tràng cảnh trước mặt, vẻ mặt sửng sốt.



Bên ngoài khu rừng trúc truyền đến tiếng tức giận thét to của Dương Thiền.



- Trên người hắn mang theo ngọc giản của ta, chắc chắn đang ở gần đây, không đi đâu xa. Mọi người tìm xem. Con khỉ chết bầm, bị thương còn chưa khỏi, không nói lấy một tiếng đã chạy loạn khắp nơi rồi. Mãnh thú địa phủ nơi đây là giả hả?




Cúi đầu xuống nhìn thoáng qua thẻ tre trong tay, Khỉ Đá nhớ ra cái gì đó, vội vàng cao giọng hô:



- Sư huynh! Chuyện ta hỏi vẫn chưa trả lời ta đấy!



- Cứ ở đây, sau này còn nhiều dịp nói cho ngươi biết. An tâm dưỡng thương đi, không cần vội.



Giữa rừng trúc trống rỗng vang lên tiếng trả lời của U Tuyền Tử, lại không thấy chút bóng dáng.



Khỉ Đá ngơ ngác đứng đấy, hít một hơi thật dài rồi cúi đầu cất thẻ tre vào trong ngực.



- Khỉ Đá ca ca ở kia!



Xa xa truyền đến tiếng hô của tiểu hồ yêu.




Trong nháy mắt, Dương Thiền đã vọt đến trước mặt, vẻ mặt giận dữ:



- Không có chuyện gì mà chạy khắp nơi, ngươi có bệnh à?



- Ha ha, ha ha... Thực xin lỗi, ta chỉ đi dạo tản bộ hít thở không khí.



Khỉ Đá nhếch môi cười ngây ngô.



Xa xa, đại đội nhân mã đã kéo đến, Nguyệt Triêu, Đại Giác, tiểu hồ ly, Lữ Lục Quải, Hắc Tử đều ở trong đó.



Dương Thiền lạnh lùng liếc mắt nhìn quanh, rồi trừng Khỉ Đá một cái nói:



- Nhanh đi về! Ngươi đang bị thương, không nên chạy loạn khắp nơi. Ta sẽ làm cái lồng nhốt ngươi lại. Tay!



Khỉ Đá ngoan ngoãn đưa tay tới, bị Dương Thiền một phát túm lấy, dắt díu hắn từng bước một trở về.



Trên đường đi, Dương Thiền thao thao không ngừng, Khỉ Đá đành phải một đường cười ngây ngô, còn đám yêu tinh cùng theo tới thì im lặng không chút tiếng động.



...



Trong khoang quân hạm thuỷ quân Thiên Hà, Thiên Hành đang chống tay xuống bàn gỗ, đầu cúi xuống tìm tòi trên một tấm bản đồ da dê nho nhỏ.



- Đã tìm khắp nơi?



Thiên tướng bên cạnh khom người chắp tay đáp:



- Phạm vi năm trăm dặm quanh đầm Tử Vân Bích Ba đều đã tìm kỹ, không thu hoạch được gì. Có lẽ, con hầu yêu kia được người nào đó đón đi?



Thiên Hành thò tay chỉ vào một điểm trên bản đồ hỏi:



- Còn nơi đây? Cũng đã tìm?



- Đây là... Đây là U Tuyền cốc.



- U Tuyền cốc?



Thiên Hành ngẩng đầu lên, bóp bóp tấm bao cổ tay mình, ánh mắt híp lại thành một đường nhỏ, chậm rãi nói:



- U Tuyền cốc là địa bàn của Tà Nguyệt Tam Tinh động. Lần này, Tà Nguyệt Tam Tinh động cũng nằm trong danh sách điều tra...



- Thế nhưng, tướng quân... U Tuyền Tử kia là...



Thiên Hành chậm rãi bước đi thong thả vài bước, thò tay chỉ vào thiên tướng kia nói:



- Phái mấy tên đặc sứ qua tìm kiếm xem sao. Nói không chừng, con hầu yêu kia đang ở ngay trong U Tuyền cốc!