Đại Bát Hầu

Chương 11




Thời khắc thạch hầu đứng trên Linh Đài Phương Thốn sơn, mặt hắn đã đầy bùn đất, mang theo một trái tim chồng chất vết thương.



So với mười năm trước, hắn đã cao lớn hơn rất nhiều, cao tới tầm một thước sáu. Nếu như đem so sánh theo tiêu chuẩn của một con người, kích thước như thế không tính là gì, nhưng nếu là một con khỉ, thì quả thật đúng là dị loại.



Không có lời nào dư thừa, ngọn núi cao cao, thềm đá thật dài, thạch hầu ba vái chín khấu, từng bước từng bước đi lên.



Cho đến khi tới đỉnh núi, thấy được đạo quan xây trong huyệt động.



- Đông Thắng Thần Châu Hoa Quả Sơn thạch hầu, cầu kiến Tu Bồ Đề tổ sư! Nguyện bái nhập môn hạ, cầu học tiên thuật!



Hắn cao giọng hô to, sau đó dập đầu ba cái.



Hồi lâu sau, thạch hầu lặng lẽ ngẩng đầu.



Bốn phía chim chóc đua tiếng, côn trùng reo vui, nhưng không thấy có chút động tĩnh nào, cửa lớn cao cao màu đỏ thắm vẫn đang đóng chặt.



- Đông Thắng Thần Châu Hoa Quả Sơn thạch hầu, cầu kiến Tu Bồ Đề tổ sư! Nguyện bái nhập môn hạ, cầu học tiên thuật!



Hắn lại hô lên lần nữa, sau đó dập đầu, máu trên trán vương trên mặt đá thô ráp, giống như một đóa hoa mai giữa tuyết trắng.



Vẫn không có động tĩnh.



- Chẳng lẽ không nghe thấy?



Thạch hầu nghĩ, trong mơ hồ cảm thấy hơi lo lắng.



Trong đạo quan, một đạo đồng cầm phất trần trong tay, chạy nhanh trên sơn đạo thật dài sau đó đi vào huyệt động, thoắt một cái vào trong tĩnh thất.



- Sư tôn, có một con khỉ...



- Vi sư đã biết, ngươi lui ra đi.



Lão nhân tóc trắng ngồi trên bồ đoàn nhắm mắt tu hành, chỉ đáp một câu, sau đó không nói gì thêm.



Đạo đồng hậm hực đi ra ngoài.



Mặt trời chói chang nhô cao, một con chim sẻ nhảy đến trên mặt đất, mổ mổ ngọn cỏ sinh ra từ khe đá, ngẩng đầu nhìn thoáng qua thạch hầu, sau đó nhanh chóng bay đi.



- Rốt cuộc là thế nào?



Thạch hầu lấy tay lau mồ hôi trên mặt:



- Chẳng lẽ là do ta đến sớm?



Máu trên trán đã khô rồi, nhưng cánh cửa cao lớn vẫn không có nửa điểm động tĩnh.



- Chẳng lẽ khảo nghiệm đã bắt đầu?



Thạch hầu nghĩ.



Một nam tử mặc áo vải từ dưới chân núi leo lên, quỳ gối bên cạnh hắn:



- Kẻ hèn Lý Thanh, Tây Ngưu Hạ Châu Lạc Quỳnh nhân sĩ, vì cầu đại đạo mà tới nơi này, mong được bái nhập Tu Bồ Đề tổ sư môn hạ, cam tâm làm một đạo nô, ngày ngày tụng kinh!



Hắn ngay cả dập đầu cũng không làm.



Không lâu sau, một nữ đồng áo xám mặt tròn xoe, diện mục thanh tú đẩy cửa từ trong đạo quan đi ra ngoài, chắp tay nói với nam tử kia:



- Sư tôn cho mời.



- Làm phiền đạo trưởng dẫn đường.



Nam tử đứng dậy chắp tay hành lễ.



Thạch hầu cũng muốn đứng lên, lại nghe nữ đồng lạnh lùng nói:



- Sư tôn không mời ngươi.



- Ách?




Thạch hầu ngây người ra, chỉ đành đứng nhìn hai người nhập môn, cánh cửa kia ầm ầm đóng lại, sau đó không thấy nam tử kia đi ra.



Ước chừng ba ngày, thạch hầu cảm giác hai mắt đã mông lung, sắp đói đến hoa mắt, lúc này cánh cửa mới chậm rãi mở ra một khe nhỏ.



Lại là nữ đồng mặt tròn kia, nàng từ bên trong lén lén lút lút đi ra:



- Ta là Tu Bồ Đề tổ sư tọa hạ đồng tử.



- Chào sư tỷ!



Thạch hầu nhớ tới hành lễ, nhưng mới đứng lên đã ngã quỵ xuống.



Ba ngày, chân của hắn đã sớm mất đi cảm giác.



Trên con đường này, mười năm qua, hắn chưa có một đêm nào yên giấc, cho nên hắn nghĩ lên núi có lẽ sẽ được nghỉ ngơi vài ngày, không ngờ cơn ác mộng còn chưa kết thúc...



Nữ đồng đi tới bên cạnh thạch hầu, cúi người xuống thấp giọng nói vào tai thạch hầu:



- Sư tôn hỏi, đói không?



- Đói.



Thạch hầu nói.



- Đói thì về đi.



- Về... về đâu?



Thạch hầu há hốc mồm.



- Từ đâu tới đây, thì trở về chỗ đó.



- Ta... Ta từ Đông Thắng Thần Châu Hoa Quả Sơn...




- Vậy thì trở về Đông Thắng Thần Châu Hoa Quả Sơn.



Nữ đồng dứt lời liền quay mặt rời đi, không hề có chút tình cảm nào.



Miệng của thạch hầu co quắp lại.



- Tu Bồ Đề tổ sư... Có lầm hay không! Ngươi lão bất tử kia không có một chút cảm thông nào à! Ta từ Hoa Quả Sơn vượt qua vạn dặm tới đây! Mẹ kiếp! Ngươi ngay cả gặp mặt cũng không có đã bắt ta trở về? Ngươi biết vạn dặm đường này ta đi thế nào không?



Hắn ở trong lòng mắng chửi.



Nữ đồng đang muốn từ khe cửa đi vào chợt ngẩng mặt lên, liên tục gật đầu đồng ý.



Thạch hầu thấy vậy vô cùng sửng sốt.



- Chẳng lẽ đằng sau cánh cửa kia còn có người nào đang đứng?



Nữ đồng xoay người đi tới trước mặt thạch hầu, sau đó ngồi xổm xuống, trong ánh mắt mang theo giễu cợt:



- Sư tôn nói, thánh nhân vô đạo, tu thành tiên, liền không có cảm thông, cho nên ngươi trở về đi.



- Gì? Hắn có thể nhìn thấu tâm tư của ta?



- Chỉ là đọc tâm thuật, với sư tôn thì có gì là khó.



Nữ đồng vẻ mặt kiêu ngạo, dứt lời lại muốn xoay người.



Thạch hầu vội vàng vươn tay, nắm lấy cổ chân của nữ đồng.



- Sư tỷ, sư tỷ, đừng.



- Ngươi làm gì? Buông ra! Sư tôn có nói thu nhận ngươi đâu, ai cho phép ngươi gọi sư tỷ?



Nữ đồng kia vung phất trần lên gõ vào đầu thạch hầu, nhấc chân đạp tay của thạch hầu, sau đó vô tình bước đi.




Dù sao cũng là người tu đạo, một cước đạp xuống so với người trưởng thành còn mạnh hơn nhiều.



Nhưng bất luận nàng dùng sức như thế nào, thạch hầu vẫn không từ bỏ, cắn răng chịu đựng không thốt lên một tiếng.



Khi thấy máu tươi từ tay thạch hầu rỉ ra, nữ đồng cả kinh, vội vàng thu chân lại.



- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?



Nữ đồng nước mắt sắp trào ra rồi, dù sao cũng vẫn chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, còn chưa từng nhìn thấy máu bao giờ.



- Sư tôn, vì sao lại không thu nhận ta?



Thạch hầu nén đau hỏi.



- Sư tôn không thu nhận ngươi, làm sao ta biết? Ngươi đi về đi, cũng bớt phiền toái cho ta!



- Đi về nơi nào?



Thạch hầu ánh mắt mờ mịt, khẽ buông lỏng tay.



Nữ đồng vội vàng mượn cơ hội rút chân ra, chạy mấy bước mới quay đầu lại nói:



- Từ đâu tới đây thì về nơi đó!



- Từ đâu tới đây thì về nơi đó? Từ đâu tới đây thì về nơi đó?



Thạch hầu cười cười thấp giọng lẩm bẩm, lấy tay lau mặt, sau đó cười đến điên cuồng.



Máu đen nhuộm đầy khuôn mặt, bộ dáng dữ tợn khiến nữ đồng sợ đến run run:



- Chẳng lẽ hầu tử này điên rồi?



Dứt lời nàng quay đầu bỏ chạy, cánh cửa màu đỏ lại đóng chặt.



- Không thể quay về được, không thể quay về được.



Thạch hầu nằm mơ cũng không ngờ mình cách con đường thành tiên chỉ một bước ngắn, cuối cùng lại không rõ nguyên do phải dừng lại.



- Trở về? Hừ. Làm sao về đây? Cứ như thế trở về, ta lấy cái gì để đón Tước nhi...



Không thể từ bỏ, vô luận như thế nào cũng không từ bỏ, bởi vì hắn đã không có đường về.



Không thể thành tiên, hắn vĩnh viễn là một con khỉ, một con khỉ tầm thường chốn sơn dã.



Khó nhọc lắm mới có thể xoay người, quỳ xuống, hắn cúi đầu trầm mặc.



Mặt trời mọc, mặt trời lặn, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.



Nghe nói người có thể nhịn đói mười ngày, nhưng chỉ có thể nhịn khát bảy ngày. Thạch hầu bị ánh nắng chói chan thiêu đốt, đã bảy ngày bảy đêm không có uống một ngụm nước, hắn không biết mình có thể kiên trì thêm bao lâu.



Mười năm tôi luyện, hắn đã sớm không còn là thạch hầu lúc mới ra biển, có thể chịu đựng được lâu hơn. Chẳng qua lần này còn may mắn như lần trước ư?



- Tại sao không thu nhận ta? Không phải muốn khảo nghiệm ta ư? Chẳng lẽ đây cũng là khảo nghiệm? Vậy sao người khác có thể trực tiếp đi vào, ta lại không thể? Bởi vì ta đến sớm? Hay là thần tiên cũng ghét bỏ con khỉ như ta?



- Có lẽ, có lẽ chỉ cần ta hôn mê, hắn sẽ mở cửa cứu. Đến khi ta...tỉnh lại, liền được vào môn phái.



Chợt nhớ tới mười năm trước trong ánh trăng mờ trên biển nhìn thấy con cá chép màu vàng, thạch hầu giương mắt, dùng ánh mắt đã hơi đỏ hồng nhìn cánh cửa to lớn.



Cách biệt một cánh cửa, lại là khác biệt một trời một vực.



Nghĩ tới đây, thạch hầu không khỏi cười khổ, chính mình lại ti tiện đến mức này, phải quỳ lạy trước cửa dùng tính mạng đánh đổi một con đường.



Nhưng mười năm qua không phải hắn vẫn luôn như vậy sao?



- Không có gì có thể cản trở ta! Không gì có thể!