Đại Ác Ma Mất Trí Nhớ

Chương 8




Đêm đó vô cùng hỗn loạn.

Trong tiếng gầm giận dữ “ĐM, Lâm Hàm, chia tay, ông đây không hầu nữa” cùng với má phải Lâm Hàm bị tát đỏ bừng, tấm màn che rơi xuống.

Khi rời đi, tôi còn thấy Thẩm Y Y và Lâm Hàm đang giằng co, những sợi tóc bị túm giật rụng rơi xoay tròn trong không khí. Chị em tốt trở mặt thành thù, xé rách vở tuồng trong một giây.

Đến khi về đến nhà, tôi mới mơ hồ nhận ra một việc. Quay người chắn Giang Sâm ở bên trong cửa, hỏi: “Có phải anh cố ý không?” Cố ý vạch trần những tâm tư xấu xa của Lâm Hàm trước mặt Thẩm Y Y, để cho hai người “chó cắn chó”.

Giang Sâm có những thói quen nhỏ. Khi anh suy tư tính kế thì sẽ vô thức chạm vào ngón út của mình. Ban nãy ở trong phòng tiệc, tôi chú ý đến động tác này của anh.

Giang Sâm chậc lưỡi, anh không đáp nhưng vẻ mặt đã thể hiện rõ.

Còn về phần Triệu Kỳ xui xẻo…



Giang Sâm giang tay ra: “Lúc trước anh ám chỉ với Triệu Kỳ, cậu ta không tin, ảnh chụp với wechat đều thu hồi về, cũng không lưu lại bằng chứng nào.”

Ầm ĩ cả đêm, người tôi ra đầy mồ hôi, đi tắm trước rồi mệt mỏi vùi người vào ổ chăn.

Nửa đêm thức giấc, cảm giác có người nằm bên cạnh, hơi thở quen thuộc làm người an tâm…

Ừm?

Không đúng?!

Tôi mở bừng mắt ra, nhìn thấy Giang Sâm thân trên để trần, thản nhiên nằm phía bên kia giường. Ánh mắt tôi cố gắng dời khỏi cơ bụng 6 múi của anh. Kiềm chế nhịp tim đập thình thịch, sau đó… nhấc chân đá người xuống.

Ầm…

Giang Sâm mặt mày ngơ ngác lồm cồm từ đất đứng dậy.

Tôi mỉm cười nói với anh: “Phòng cho khách, phòng khách, sàn nhà đều được, nhưng không cho ngủ trên giường.”

Tôi chưa quên tội của gã cờ hó này gọi tôi là “chị hộ lý”. Phải để anh nhớ lâu một chút.

Giang Sâm ngẩn người một lát, sau đó nổi giận.



“Đây là nhà anh mua!”

Thế là tôi cười tủm tỉm trêu anh: “Nhưng hiện giờ của em.” Một năm trước Giang Sâm đã sang tên căn hộ này cho tôi.

Nửa đêm coi lại giấy tờ chứng nhận sở hữu nhà đất. Giang Sâm emo*.

Quay lưng ngồi ở mép giường, cái đuôi vô hình cụp xuống đất.

Tôi cố nén cười tiếp tục trêu: “Có muốn chỗ ngủ ngon không?”

Giang Sâm liếc tôi, vẻ tủi thân uất ức. “Hơn nửa đêm còn đuổi anh ra ngoài, em còn là vợ anh à?”

Tôi nhướng mày, trả lại nguyên văn lời anh nói: “Không phải anh không thích mẫu người như em sao?”

Giang Sâm sững người. Tự vả mặt rồi. Anh không nói lời nào, phồng má lên tức giận, ấm ức vô cùng.

Gã đàn ông chóa này. Đối phó với anh không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.

Lòng sảng khoái rồi, tôi trải một tấm nệm cao su trên sàn, lại cho tấm chăn, để cho Giang Sâm ngủ tạm ở đó. Xét tình chứng mất trí nhớ của anh, tạm hoãn việc xử tội lại.

Nửa đêm ngủ mơ mơ màng màng, tôi cảm giác có người ôm mình, hôn lên má tôi. Còn có tiếng nói thì thầm, “Bà xã…”

Hơi thở quen thuộc bao quanh, tôi tưởng mình ngủ mê, quay người, nhắm mắt chui vào nơi ấm áp theo thói quen.

Sáng sớm thức dậy, nhìn gương mặt tuấn tú to đùng bên cạnh…

Tôi!!!

Tên này leo lên giường từ lúc nào vậy!!!

Hít sâu một hơi. Lại nhấc chân đá một cú nữa!

Bốp…

Giang Sâm lại lăn xuống sàn nhà lần nữa, cũng hoàn toàn bị ngã đến tỉnh.

Sau giây phút ngơ ngác. Anh phẫn nộ ôm phần eo bị thương, nhắc lại lần nữa: “Hung dữ như vậy, chắc chắn em không phải vợ anh!”