Đại Ác Ma Mất Trí Nhớ

Chương 5




Chiều hôm sau Giang Sâm xuất viện.

Không biết ai tiết lộ tin anh mất trí nhớ mà bạn bè sôi nổi điện thoại đến hỏi han. Còn nói đã tụ họp bạn bè lại, Giang Sâm nhất định phải đến.

Lâm Hàm còn cố tình nhắn riêng cho tôi.

“Dư Du, cô không vì Giang Sâm mất trí nhớ quên cô mà lo được lo mất đấy chứ? Làm người thì rộng lượng chút, cứ suốt ngày dính lấy vậy thì đúng là làm mất mặt Giang Sâm.”

Lâm Hàm là người lúc trước rất sâu xa mà nói rằng ‘tôi có phúc’, sau đó bị Giang Sâm mắng cho một trận kia. Nếu không phải cô ta có bạn trai, mà anh bạn trai Triệu Kỳ là anh em tốt với Giang Sâm nhiều năm thì tôi sẽ nghi ngờ cô ta có ý đồ với Giang Sâm.

Linh tính phụ nữ mách bảo với tôi. Bữa tiệc tối nay tuyệt đối không đơn giản.



Đêm.

Tôi trang điểm đẹp đẽ, bước vào phòng riêng khách sạn cùng Giang Sâm.

Thấy tôi xuất hiện, sắc mặt ai đó thay đổi.

“Dư Du, cô cũng dính Giang Sâm quá. Anh em chúng tôi tụ tập cũng phải chen chân vào.” Lâm Hàm mở miệng giọng mỉa mai châm chọc, “Thời đại bây giờ phụ nữ nên tự mình phấn đấu, độc lập.”

Tôi cạn lời rồi. Lúc thì anh em, lúc thì phụ nữ. Tình cảm của ‘ngài’ giống loài biến tính nhỉ!

Có người còn nghe không lọt tai hơn tôi.

“Đi từ xa đã nghe mùi chua, đố kị ghen ghét, nếu có bản lĩnh thì tìm một người bám dính lấy mình đi. Bớt sửa thành giọng điệu kỳ quái đó đi, nghe kinh người.”

Giọng ghét bỏ Giang Sâm vang vọng khắp phòng. Không khí đóng băng ngay tức khắc.

Vẻ mặt Lâm Hàm cứng đờ, “Giang Sâm, tôi thuận miệng một câu… cậu không cần làm căng, thẳng thừng thế.”

Giang Sâm: “Tôi cũng thuận miệng mắng hai câu, cô cũng đừng để trong lòng.”



“…”

Trong phòng yên lặng kỳ dị. Mặt Lâm Hàm đỏ còn hơn gan heo.

Tôi bịt chặt miệng để không bật cười thành tiếng. Sau khi mất trí nhớ tính khí Giang Sâm càng bộc phát, không hề kiêng nể gì.

Anh tìm chỗ rộng rãi để tôi ngồi xuống, cởi áo vest khoác lên vai trần của tôi.

“Đã vào thu mà còn dám lộ này lộ kia, cẩn thận già rồi viêm khớp đó.”

Tôi trừng anh. Đại ca, thời tiết 25 độ C mặc váy hai dây không phạm pháp.

Mọi người nhân đó trò chuyện qua lại, cuối cùng khung cảnh cũng sôi nổi lên.

Tôi vừa hưởng thụ món cua mà Giang Sâm đã bóc vỏ vừa chú ý đến Lâm Hàm thỉnh thoảng nhìn điện thoại. Vẻ bồn chồn như đang đợi điều gì đó.

Ăn được nửa chừng, cô ta bỗng trượt tay, hắt ly nước lên người Giang Sâm. Sau đó làm ra vẻ mà ‘ui chao’ lên một tiếng: “Xin lỗi, tôi uống say nên cầm ly không chắc, Giang Sâm, cậu không sao chứ…”

Giang Sâm mở miệng: “Cách ba chỗ ngồi còn có thể hắt nước lên người tôi, Parkinson thời kỳ cuối đúng không?”

“A Sâm, tôi xin lỗi thay Lâm Hàm, đi, tôi đi xử lý cùng cậu.” Triệu Kỳ không nhìn nổi nữa, tiếp lời, kéo Giang Sâm đi ra ngoài. Không quên nhìn tôi một cái vẻ xin lỗi.

Tôi không quá bận tâm, tiếp tục ăn ăn ăn. 5 phút trôi qua, Giang Sâm chưa quay lại. Tôi để ý thấy Lâm Hàm cầm điện thoại lên âm thầm ra ngoài.

Có trò mèo.

Tôi yên lặng không tiếng động cũng đứng lên đi theo. Nhìn thấy Lâm Hàm đẩy cửa vào một gian phòng nhỏ cuối hành lang. Tôi đến gần, cửa không đóng kín. Xuyên qua kẹt cửa tầm một lóng tay, tôi nhìn thấy được cảnh tượng bên trong thì sững người.

Phòng không lớn, chưa đến mười mét vuông có ba người.

Giang Sâm, Lâm Hàm và… Thẩm Y Y