Thẩm Y Y bị bắt ngay tại chỗ. Tội danh cố ý giết người được thêm vào bên những tội danh ban đầu. Đời này cô ta không thể ra khỏi tù.
Những việc này đều là do Giang Sâm nói lại với tôi sau khi tôi tỉnh lại. Bây giờ anh đang hết lòng hết dạ hầu hạ người trên giường bệnh tôi đây. “Nào, canh mới nấu xong, ít nhiều gì em cũng uống một ít…”
Tôi mới há miệng đã thấy buồn nôn, không nhịn được “Ụaaa…”
Giang Sâm thuần thục mở túi đựng rác, đợi tôi nôn xong thì khóa miệng túi lại, ném vào thùng rác. Quay lại tiếp tục dỗ dành tôi ăn. Tôi lắc đầu, khó chịu không muốn mở miệng.
Giang Sâm nhíu mày, rầu rĩ nhìn bụng tôi, “Nhưng mà em không ăn gì thì lớn - nhỏ đều không chịu nổi.”
Đúng.
Tôi mang thai, 7 tuần. Lúc đó ngất xỉu bên đường cũng vì giai đoạn đầu thai kỳ.
Nghe cô y tá lúc truyền dịch cho tôi nói, Giang Sâm ôm tôi vọt vào phòng cấp cứu đầy căng thẳng mồ hôi đầm đìa. Gào hét “mau cứu vợ tôi”, y như cảnh sinh ly tử biệt.
Mà đến khi kiểm tra ra biết tôi mang thai thì anh hóa đá tại chỗ. Bác sĩ giục đi đóng tạm ứng viện phí ba lần anh mới định thần lại, sau đó… Túm lấy tay bác sĩ: “Tôi sắp làm cha, có thật không? Bác sĩ, anh không lừa tôi chứ? Haha, tôi có con, tôi sắp làm cha…”
Tôi cố gắng hình dung bộ dạng ngốc nghếch của Giang Sâm, nhìn lại dáng vẻ trầm tĩnh của Giang Sâm hiện giờ…
Haizz đàn ông. Anh đúng là biết diễn!
Tôi nheo mắt vuốt ve phần bụng còn bằng phẳng của mình, thầm dặn dò đứa bé trong bụng: “Đừng bắt chước kiểu nói một đằng làm một nẻo như ba con, sau này không tìm được bạn đời đâu!”
…
Cũng vì tôi mang thai nên đám cưới tổ chức sớm một tuần. May mà ba mẹ chồng đã từ nước ngoài về, ba mẹ tôi cũng từ tỉnh khác vội vã chạy đến. Có bốn người lớn phụ trách, mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
Đêm đó khi tiệc rượu sắp tàn. Giang Sâm đang ở một mình với tôi ở phía sau để tôi tẩy trang thì một vị khách không mời xông vào.
“Giang Sâm, sao anh lại đối xử với em như vậy!”
Một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn đi vào, nước mắt lưng tròng, “Em với anh mới là thanh mai trúc mã, quen nhau từ nhỏ đến lớn, chúng ta thân thiết từ bé… Bây giờ anh cưới người khác, còn nhớ lời hứa hẹn năm đó không/’
Giang Sâm ngẩn người, sau đó cau mày, “Mạnh Khả Phi, sao em lại đến đây?”
“Nếu em không đến thì làm sao biết anh phản bội tình cảm của chúng ta…” Mạnh Khả Phi nghẹn ngào, chỉ vào tôi: “Rốt cuộc thì chị ta có gì tốt!”
Tôi mím môi: “Giang Sâm, đây là ai, sao em chưa từng gặp?”
“Ngay cả tôi mà còn không biết, xem ra trong lòng Giang Sâm cô không hề quan trọng.” Mạnh Kha Phi lộ vẻ đắc ý.
Tôi thất vọng nhìn Giang Sâm.
“Bà xã, đừng nghe nó nói bậy bạ.” Giang Sâm hốt hoảng, “Nó là em gái anh!”
Mạnh Khả Phi điên cuồng: “Em nuôi, không có quan hệ huyết thống.”
“Mạnh Khả Phi, em câm miệng cho anh!” Giang Sâm gầm lên, quay đầu hạ giọng, “Bà xã, tuy em chưa gặp nhưng lần đầu tiên lúc xem mắt, chẳng phải anh đã nói với em…”
“À, em nhớ ra rồi, hình như anh có nhắc tới.” Tôi cười tỉm tỉm nhìn về Giang Sâm, lặp lại: “Lần đầu tiên xem mắt. Hóa ra anh vẫn nhớ rõ.”
Giang Sâm: “…”
Mạnh Khả Phi phì cười, giơ ngón tay cái lên với tôi: “Chị dâu ngầu quá!”
Giang Sâm đen mặt tống cổ người ra ngoài, khóa cửa lại.
Bộppppp…
Giang Sâm lại quỳ phịch xuống: “Vợ ơi, anh sai rồi!”
Tôi cười lạnh lùng. Đàn ông chó. Cho anh lại vờ vịt!