Daddy, Mami Lại Bỏ Chạy Rồi

Chương 13




“Mommy, mẹ còn đi làm ở công ty của chú đó không?”

Nhắc tới điểm này, sắc mặt Diệp Như Hề có chút mất tự nhiên, tìm một cái cớ:

“Mommy đã tìm được công việc khác, cho nên không đi đến công ty chú đó làm nữa.”

Nhạc Nhạc có chút thất vọng, “Như vậy à…vậy sau này còn không được nhìn thấy chú đó nữa rồi.”

“Con rất thích chú đó hả?”

“Đúng ạ! Chú đẹp trai đúng là rất soái nha! Còn giúp đỡ mommy!”

Diệp Như Hề sờ sờ đầu cô, không có nói tiếp.

Tạ Trì Thành là tổng giám đốc của Long Đằng, người như vậy thì sau này không có khả năng giao du được, Nhạc Nhạc vẫn nên quên người này đi thì tốt hơn.

“Ngoan đi, con cứ đợi ở chỗ này, mommy sẽ đi lấy nước cho con uống.”

Dứt lời, Diệp Như Hề cầm ly nước đi ra khỏi phòng bệnh.

......

Lúc này, bên kia.

Quản gia Chung Thúc đã mang theo Tạ An vội vàng đi tới bệnh viện.

Tiểu thiếu gia đột nhiên kêu đau bụng , mà bác sĩ gia đình của nhà họ Tạ lại không có cách nào chạy tới.

Chung Thúc liền trực tiếp mang theo Tạ An tới khám bệnh, cũng gọi điện thoại cho Tạ Trì Thành.

Loading...
Tuy rằng Tạ Trì Thành còn chưa kịp chạy tới, nhưng sớm đã để người thông báo với bên phía bệnh viện.

Long Đằng cũng có cổ phần ở bệnh viện tư nhân này, cho nên khi Tạ An được tiếp nhận đã sớm có bác sĩ trực sẵn.

Bởi vì Tạ Trì Thành cũng không đồng ý để hình ảnh của Tạ An bại lộ trước công chúng, cho nên đã sắp xếp người dàn thành hai hàng chặn trước.

Lúc Diệp Như Hề ra ngoài lấy nước liền thấy một loạt bác sĩ đang nơm nớp lo sợ chờ cửa, dáng vẻ như sắp gặp phải kẻ thù mạnh nào vậy.

Vệ sĩ trùng hợp lại cản đường đi của Diệp Như Hề .

Bất đắc dĩ, cô đành phải đứng ở nơi đó nhìn xung quanh một chút, liền thấy một cậu bé bị người ta đưa tới, một dàn lớn bác sĩ lập tức lao tới chào đón.

Ở giữa khe hở của đám người, cô thấy cậu bé kia có chút quen mắt.

Nhưng không đợi cô nhận ra là ai thì cậu bé đã được người ta đưa vào trong rồi.

Cô cố đè nén nghi hoặc, chờ sau khi được cho phép, mới đi rót một ly nước ấm.

Trên đường trở về, Diệp Như Hề ngay lúc đi qua chỗ ngoặt thì bất ngờ bị người mạnh mẽ đụng phải.

Ly nước ấm trong tay lập tức bị đánh nghiêng, rơi trên mu bàn tay cô.

Đau đến cô phải kêu một tiếng, mu bàn tay đều đỏ thành một mảnh.

“Là cô?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diệp Như Hề chịu đựng cơn đau rồi ngẩng đầu, phát hiện người đàn ông trước mặt chính là Tạ Trì Thành lạnh lùng khủng bố.

Tạ Trì Thành nhíu mày, Tiểu An mới vừa bị đưa đến bệnh viện, người phụ nữ này liền xuất hiện ở chỗ đây, tâm địa khó dò!

Diệp Như Hề vốn dĩ còn có chút sợ hãi anh, nhưng nghĩ đến bản thân đã rời khỏi Long Đằng, cũng không cần việc gì phải cầu xin người ta nữa.

Hơn nữa mu bàn tay cô vô cùng đau đớn, cô nhịn không được nói: “Anh không biết xin lỗi hay soa?”

Tạ Trì Thành nhịn xuống sự chán ghét, nói: “Hãy từ bỏ mấy suy nghĩ dơ bẩn của cô đi.”

“Anh đang nói cái gì thế?”

“Rời khỏi nơi này đi.”

Diệp Như Hề cảm thấy người đàn ông này đúng là không thể hiểu được, cũng không muốn anh ta phải xin lỗi nữa.

“Tôi không biết anh đang nói cái gì, nhưng tôi không có khả năng rời khỏi nơi này.”

Nhạc Nhạc vẫn còn ở nơi này chữa bệnh, sao cô có thể rời đi được chứ!

Tạ Trì Thành phẫn nộ vì thấy cô không biết điều, nhưng hiện tại anh cũng không rảnh để đôi co với cô mà trực tiếp đi đến phòng cấp cứu. Diệp Như Hề thấy Tạ Trì Thành xuất hiện ở chỗ này, như vậy thì cậu bé vừa được bế vào chính là cậu bé mà cô nhìn thấy ở văn phòng tổng giám đốc, con trai của Tạ Trì Thành.

Không nghĩ tới anh đã kết hôn, con trai lại lớn lên rất giống với Nhạc Nhạc.

Nghĩ đến cậu bé tuổi còn nhỏ kia, trong lòng Diệp Như Hề liền có chút kỳ quái.

Như là đau lòng, nhịn không được muốn đi qua hỏi thăm cậu bé, thấy Tạ Trì Thành có vẻ sốt ruột như vậy, hẳn là đã gặp phải vấn đề lớn rồi ư?

Diệp Như Hề khống chế không được bước chân của chính mình, cô đi theo qua rồi nhìn xem.

“Giám đốc Tạ, là viêm dạ dày cấp tính, nhưng mà tiểu thiếu gia không phối hợp trị liệu, chúng tôi không dám mạnh mẽ áp chế.”

Sắc mặt Tạ Trì Thành lập tức trầm xuống.

Đẩy cửa phòng ra, liền thấy Tạ An đang cuộn tròn thành một đoàn, trên mặt đất và kim tiêm và thuốc viên lăn lóc.

Bác sĩ cùng y tá đều không thể làm gì mà đứng ở một bên, ai cũng không dám làm gì mạnh bạo với vị tiểu thiếu gia nhà họ Tạ này.

“Tạ An, con đang làm gì thế.”

Bả vai Tạ An run lên, cho dù đang có chút sợ hãi, nhưng cậu bé vẫn quật cường không chịu nói chuyện.

Tạ Trì Thành nhanh chóng tiến lên, nhìn cậu bé từ trên cao xuống, “Con giở cái thói gì ra vậy?”

“Daddy, con không muốn uống thuốc, cha mau bảo bọn họ đi ra ngoài đi.”

Giọng nói Tạ An thều thào không còn sức lực, có thể thấy được là do quá đau đớn.

Sức nhẫn nại của cậu bé quá lớn, cho dù có đau đớn đến đâu cũng không khóc không làm nũng, cho dù bị viêm dạ dày đau đớn đến mức này cũng không muốn để ai chạm vào.

Tạ Trì Thành chỉ cho rằng cậu bé đang cố tỏ ra bướng bỉnh, tức giận bùng phát khiến khuôn mặt trở nên đáng sợ.

Anh đã mặc kệ bỏ qua cả một cuộc giao dịch cả trăm triệu tệ, không phải vì để nhìn thấy cậu con trai của mình không quan tâm đến thân thể mà tức giận lung tung.

Thời điểm Diệp Như Hề tới nơi, liền thấy Tạ Trì Thành cau mày, sắc mặt khiến người nhìn không rét mà run, dáng vẻ như đang muốn nổi nóng với cậu bé vậy.

Diệp Như Hề theo bản năng vọt đi vào.Đầu óc căn bản còn chưa kịp phản ứng, cô chỉ lao vào đó theo bản năng mà thôi.

Nhưng mà sau khi xông vào trong thì cô liền hối hận, đây là việc nhà của người ta, căn bản không có liên quan đến chuyện của cô.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Như Hề đành phải căng da đầu, nói: “Giám đốc Tạ, anh không thể đối xử hung hăng với trẻ con như vậy được, sẽ dọa đến thằng bé đấy.”

Cả bác sĩ và y tá đều ngây ngốc, người phụ nữ điên này từ nơi nào chạy đến vậy, lá gan lại còn lớn như thế , còn dám nói chuyện như vậy với giám đốc Tạ nữa chứ?

Tạ An cũng ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch kia đổ đầy mồ hôi, hiển nhiên là đau đến mức khó chịu nổi.

Đôi mắt to tròn có chút mờ mịt nhìn Diệp Như Hề, khiến Diệp Như Hề đau lòng muốn chết.

Sắc mặt Tạ Trì Thành càng lạnh hơn, anh nói: “Cô tới nơi này làm cái gì.”

Lá gan của người phụ nữ này cũng lớn thật, muốn dùng biện pháp này để làm anh chú ý ư?!

“Chị ơi......”

Tạ An yếu ớt gọi một tiếng.

Giống như cậu bé tìm được đồng minh vậy, chậm rãi dịch tới chỗ Diệp Như Hề , duỗi tay ôm lấy cô.

Diệp Như Hề bị cậu bé gọi một tiếng chị mà hoàn hồn, mềm lòng không thôi, nhịn không được xoay tay lại ôm lấy cậu, cô nói: “Đau ở chỗ nào thế?”

“Bụng...... Rất đau......”

“Cháu ăn phải đồ gì lạ à? Sao lại đau như thế?”

“Kem......”

Mọi người lại sợ ngây người một chút. Tiểu thiếu gia từ khi tiến vào bệnh viện bắt đầu cũng không hề mở miệng nói một từ, ai tới hỏi cậu bé cũng không hé răng, cứ cố chịu đau như thế, còn khiến những người muốn tiếp cận phải rời đi.

Kết quả, tiểu thiếu gia lại thân cận với một người phụ nữ khó hiểu như vậy ư?

Còn có, giọng điệu này không phải đang làm nũng đó sao?