"Cha, mẹ, com có việc, con đi ra ngoài một chuyến." Diệp Thiều Hoa thấp giọng nói.
Vừa gửi tin nhắn hỏi Barney đến chỗ nào rồi.
Diệp Thành biết rõ hiện tại Diệp Thiều Hoa rất bận bịu, không hỏi nhiều gì, "Muốn cha đưa đi hay không?"
"Không cần, con tự đi." Diệp Thiều Hoa khoát tay áo.
Sau khi Diệp Thiều Hoa đi, có một người phức tạp mở miệng, "Chú Diệp, chú thật tốt số."
Có một người con gái xinh đẹp và tài giỏi như vậy.
Chưa nói đến chuyện khác, bây giờ có tiền rồi, con mua nhà cho bố mẹ, còn đứng tên bố mẹ, đừng nói con gái, thậm chí con trai cũng hiếm.
Diệp Thành chất phác cười.
Lúc trước thời điểm Diệp Thiều Hoa ở trong nhà, hắn và Đỗ Mạn ra ngoài bày hàng, những người này không biểu hiện như vậy.
Nhưng Diệp Thành cũng không để ý, ngược lại, lòng hư vinh của hắn cũng được thỏa mãn nhiều.
Là người sao lại không có lòng hư vinh được chứ?
Hắn bây giờ hận không thể ngay lập tức xem dự án của Diệp Thiều Hoa trên TV.
"Thiều Hoa còn hỏi chúng tôi có thích biệt thự hay không?" Diệp Thành cười tủm tỉm, "Tôi cùng với mẹ của con bé đều không quen ở biệt thự lớn, nói với con bé không cần, chắc con bé sợ chúng tôi không thích ở trung tâm thành phố, nhất định phải chuẩn bị cho chúng tôi một cái biệt thự khác ở trên núi, để cho chúng tôi có thể trồng hoa hay làm bất cứ thứ gì, con bé cũng không cho chúng tôi bày sạp hàng. Con bé nói chúng tôi già rồi, phải cho chúng tôi sống hạnh phúc."
Mọi người trong tòa nhà đều đáp lại bằng khuôn mặt tươi cười, trong lòng lại cảm giác khó chịu.
Con gái vừa về đã tìm biệt thự trên núi, ít nhất cũng phải 50 triệu, nghe nói còn có căn đắt hơn, những người này trong lòng càng cảm giác khó chịu.
Mọi người sợ bị so sánh, trước đây họ còn không thèm để gia đình của Diệp Thiều Hoa vào mắt.
Có ít người trước đó còn lấy con gái của chính mình để so với sự lười biếng không muốn phát triển của Diệp Thiều Hoa, hiện tại trước mặt Diệp Thiều Hoa, con trai, con gái của họ căn bản không đáng chú ý.
**
Diệp Thiều Hoa lúc này đã đến bệnh viện.
Đội ngũ bệnh viện và những người lính đã bắt đầu chuẩn bị.
Có một máy bay phản lực tư nhân nhỏ đậu trên tầng cao nhất.
Ngoài ra còn có một nhóm máy bay chiến đấu chờ sẵn trong khu vực quân sự để đi cùng máy bay phản lực tư nhân.
"Thiều Hoa." Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, Vân phu nhân thở dài một hơi, "Hiện tại nhất định phải đến nước M, Huyền Mặc nói, trừ phi là Barney, cũng chỉ có thể đến nước M, nhưng mà nước M cũng không nhất định có thể biết nguyên nhân thằng bé phát bệnh, đáng tiếc, lão gia nhà họ Vân cũng không liên lạc được với Barney."
"Trước đó dì không nói thân phận A Nặc với cháu, thân phận của nó có chút phức tạp. Nhưng bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, A Nặc có thể gặp nguy hiểm tính mạng, đi đến nước M cũng không biết lúc nào có thể trở về, trên đường đi kẻ thù của nó nhất định sẽ ngăn cản, con là một người bình thường không thể đi cùng A Nặc, sẽ có nguy hiểm."
Diệp Thiều Hoa gật đầu, "Cháu không đi."
Cô không suy nghĩ, chỉ gật đầu, làm cho Vân phu nhân ít nhiều có chút ngoài ý muốn.
Bà Vân biết hoàn cảnh của con trai ở nhà từ trước.
Nhưng nhìn bộ dạng này của Diệp Thiều Hoa . . .
Trên mặt đối phương không có một chút mệt mỏi, chắc hẳn khi về nhà căn bản cũng không có lo lắng cho Vân Nặc.
Cái này khiến Vân phu nhân có chút khó mà tiếp nhận.
Bà vốn cho là Diệp Thiều Hoa hoặc nhiều hoặc ít đối với Vân Nặc cũng có chút tình cảm, dù sao bà cảm thấy con trai rất đẹp trai, chỉ dựa vào gương mặt kia, hơn phân nửa người muốn vào nhà họ Vân, chớ nói chi là thân phận Vân Nặc.
Nhưng không ngờ Diệp Thiều Hoa lại có thái độ thờ ơ như vậy.
Nụ cười hòa nhã trên khuôn mặt bà vụt tắt ngay lập tức.
Hóa ra là con trai mình đơn phương người ta, thật là . . . Một chút cũng không đáng.
Một bên Vân thủ trưởng đang an bài kế hoạch rút lui cho Vân Nặc, nghe lời nói của Diệp Thiều Hoa, cũng nhíu mày.
Sau đó nghĩ đến chuyện Vân Nặc khẳng định không có nói với Diệp Thiều Hoa thân phận của mình, như thế cũng tốt, có thể thấy rõ bộ mặt Diệp Thiều Hoa.
Diệp Thiều Hoa không nhìn biểu lộ của hai người, chỉ cầm điện thoại nhìn tin nhắn Barney gửi tới ——
[ Đang đến bệnh viện. ]
Diệp Thiều Hoa lập tức đem vị trí Vân Nặc gửi cho Barney.
Cô không xuống dưới đón Barney, Vân Nặc là sẽ từ lầu chót đi xuống, nếu như cô đi xuống, khả năng ở thời điểm này Vân Nặc sẽ bị đám người thủ trưởng Vân mang đi.
Lúc này đám người Bạch Huyền Mặc và thủ trưởng Vân nhìn tình huống tầng cao nhất.
Mà vệ sĩ của Vân phu nhân và thủ trưởng Vân chuẩn bị cùng viện trưởng đưa Vân Nặc chuyển lên trên lầu.
Diệp Thiều Hoa ngay vào thời điểm này thấy được tình huống của Vân Nặc, sắc mặt vẫn như cũ hồng nhuận phơn phớt, nhìn có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng.
Cô nghĩ tới đây, trực tiếp ngăn cản đám người này đi thang máy.
"Thiều Hoa, cháu làm gì vậy?" Thời điểm nhìn thấy Diệp Thiều Hoa cản bọn họ lại, Vân phu nhân biến sắc, lập tức liền bảo vệ xe của Vân Nặc ở phía sau.
Đám người viện trưởng hết sức cẩn thận.
"Tôi biết cô tâm thuật bất chính mà!" Viện trưởng cơ hồ đồng thời hô.
Diệp Thiều Hoa áy náy nhìn Vân phu nhân, "Dì, nếu như dì tin cháu, thì để hắn ở lại, bạn của cháu . . ."
"Ở lại, cô muốn để cho A Nặc chết sao?" Vân phu nhân căn bản không nghe Diệp Thiều Hoa nói tiếp, cảnh giác nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, "Thiều Hoa, cô tránh ra thì tôi coi như chuyện này chưa xảy ra.”
Diệp Thiều Hoa không buông tha.
Mà lúc này đây, bởi vì Vân Nặc không xuất hiện ở tầng cao nhất theo thời gian đã đề ra, đám người thủ trưởng Vân và Bạch Huyền Mặc này đều đi xuống.
Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa ngăn xe lại, hắn kinh hãi mở miệng, "Cô làm cái gì đấy?"
Bạch Huyền Mặc cũng cực kỳ kinh ngạc.
Diệp Thiều Hoa trấn định nhìn về phía thủ trưởng Vân, "Chú Vân, xin chú tin tưởng cháu, anh ấy nhất định sẽ không có việc gì, bạn của cháu lập tức đến."
"Tin tưởng cô, tôi làm sao tin tưởng cô? Cô cho rằng cô là ai? ! Cô có thể có biện pháp nào?" Thủ trưởng Vân nổi đầy gân xanh.
Bình thường hắn cực kỳ ổn trọng.
Nhưng bây giờ gặp được loại tình huống này, ai sẽ ổn định được.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, người mà con trai thích lại là đối thủ của họ.
Thật đúng là . . . Mắt bị mù!
Chỉ là hiện tại, hối hận cũng vô dụng.
Lúc này, viện trưởng sắc mặt cũng có chút trắng bệch, "Thủ trưởng, không thể đợi thêm nữa, đội trưởng Vân không thể ở bên ngoài không khí quá lâu, lại bị cảm nhiễm lần thứ hai, cậu ấy . . ."
Chính là lúc này, thang máy bỗng nhiên "Đinh" một tiếng vang lên.
Một thanh niên mặc áo sơ mi trắng từ trong thang máy đi ra, thấy cảnh này, thần sắc tự nhiên, "Tiểu Y. Hình như, tôi không có tới trễ nhỉ?"