Lúc Diệp Thiều Hoa ra cửa, Diệp Minh đã ngồi ở trong xe.
"Chị, chúng ta rời khỏi thủ đô đi." Cậu ta nhìn Diệp Thiều Hoa, còn tưởng là có thể che giấu Diệp Thiều Hoa những lo nghĩ trong đáy mắt mình.
Nhưng Diệp Thiều Hoa là ai cơ chứ, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra, nhưng cũng không cố tình nói ra, chỉ bình tĩnh hỏi một câu:" Vì sao?"
"Chỉ là em không quen ở đây." Diệp Minh nở nụ cười: "Em đã hỏi giáo sư rồi, nếu là trao đổi sinh viên đến đại học S vẫn được, không phải chị cũng đang học ở đó sao? Đã lâu chị không đến trường học rồi."
Diệp Thiều Hoa híp mắt nhìn Diệp Minh, thấy vậy Diệp Minh có chút hoài nghi, sợ cô đã nhìn ra gì đó.
Nhưng Diệp Thiều Hoa đã nhanh chón dời ánh mắt đi: "Ninh Châu nói đại học S có chuyện xảy ra, chị cũng muốn trở về một chuyến."
Diệp Minh nhìn Diệp Thiều Hoa khởi động xe, thở phào một hơi.
Đi được nửa đường, Diệp Thiều Hoa gọi một cuộc điện thoại cho Phó Tấn Vân, lại là Phó Hằng tiếp. Đối phương vừa kêu lên, Diệp Thiều Hoa đã trực tiếp cúp điện thoại.
" Chị làm gì thế?" Diệp Minh thấy Diệp Thiều Hoa đặt một tờ giấy ố vàng ở đầu xe, cố gắng chuyển chủ đề.
Lần này Diệp Thiều Hoa còn trả lời lạnh nhạt hơn rất nhiều: "Không có gì!"
Chuyện cũ vẫn chưa tra xong, lúc đầu Diệp Thiều Hoa không nghĩ sẽ về thành phố S sớm như vậy. Nhưng mà lần này không chỉ có Ninh Châu gọi điện thoại đến, cả thị trưởng thành phố S cũng tìm cô.
Nếu như không phải là việc rất nghiêm trọng, chắc chắn những người kia sẽ không cầu đến mình.
Khi Diệp Thiều Hoa đến sân bay, thị trưởng đã sớm phái người đi đón cô.
Cô và Diệp Minh đến khách sạn ngay gần đại học S, đám người trợ lý Vương đều ở đó đợi sẵn.
Đây là khách sạn quốc tế của đại học S, những người có thể đi vào đều là thương gia giàu có hoặc những người quyền cao chức trọng. Xe vừa dừng lại liền có người giúp bọn họ mang xe đến bãi đậu xe.
"Diệp Thiều Hoa?" Diệp Thiều Hoa vừa xuống xe, lập tức ngoài ý muốn nghe được một giọng nói.
Một người đàn ông có hình dáng cùng tướng mạo tuấn tú kéo theo một cô gái xinh đẹp, từ đầu tới chân hai người đều là một thân trang phục lộng lẫy.
Chính là Thôi Hoạ và Lâm Vi Vi đã lâu không gặp.
Tâm trạng của Diệp Thiều Hoa không tốt, cô chỉ lạnh nhạt liếc hai người một cái, sắc mặt cũng không hề biến hóa.
Nhưng mà Thôi Hạo lại sửng sốt vô cùng. Không ngờ chỉ có mấy tháng không gặp mà Diệp Thiều Hoa giống như đã biến thành người khác, mặc dù khuôn mặt vẫn vậy, nhưng khí chất toàn thân lại không giống trước đây, trông cô giống như một đóa hoa thanh cao lạnh lùng mà người khác không thể chạm tới.
Thôi Hạo cảm thấy hoài nghi, không biết đây rốt cuộc có phải là Diệp Thiều Hoa không?
Lâm Vi Vi nhìn Diệp Thiều Hoa, thấy trên người đối phương vẫn là quần áo cực kỳ bình thường liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt: "Thôi Hạo, đi thôi."
Thị trưởng đang đợi cô ở quán ăn cách đại học S chờ Diệp Thiều Hoa. Bởi chuyện này khá gấp gáp, trông thấy cô còn chưa đi tới đã tự mình đi đến chỗ cô: "Không ngờ Đại sư Diệp lại trở về sớm như vậy."
Ông ta vừa động một cái, người đi theo lập tức mở miệng: "Đại sư Diệp, cảm ơn ngài đã trở về vào lúc này."
"Lần đầu tiên gặp Đại sư Diệp, không ngờ cô còn trẻ như vậy."
Rất nhiều người biết sự tồn tại của Diệp Thiều Hoa, nhưng không phải ai cũng có thể gặp được cô.
Dù sao Diệp Thiều Hoa cũng không phải là nguyên chủ.Cho dù lúc trước cô không làm thầy phong thủy, nhưng dáng vẻ thành thục ổn trọng của cô lại không thua kém bất cứ người nào.
"Dẫn tôi đi hiện trường xem một chút." Cô lạnh lùng mở miệng.
Thôi Hạo đứng ở một bên cùng Lâm Vi Vi, hai người đều không hẹn mà cùng mở to hai mắt kinh ngạc. Nhất là Lâm Vi Vi lúc trước còn không đem Diệp Thiều Hoa để ở trong mắt, thấy cảnh này, khuôn mặt hoàn mỹ của cô ta không khỏi có chút vặn vẹo.
Nhưng không biết Lâm Vi Vi lại nghĩ tới cái gì, khóe miệng đột nhiên cong lên.
Còn Thôi Hạo, trong trí nhớ của anh ta Diệp Thiều Hoa luôn là một kẻ điên, anh ta chưa từng thực sự chú ý đến giá trị nhan sắc của Diệp Thiều Hoa .
Hôm nay nhìn lại, có lẽ toàn bộ giới giải trí cũng khó tìm được một người có giá trị nhan sắc có thể sánh được với cô.
Đây thực sự là Diệp Thiều Hoa sao? Là Diệp Thiều Hoa mà anh ta biết ư?
Anh ta rất muốn hỏi tất cả những điều đó, nhưng không có tư cách đi lên hỏi. Bởi người bên cạnh Diệp Thiều Hoa ai cũng có địa vị rất cao.
Ngẫu nhiên có thể nghe được những từ như "Thầy phong thủy", "Đại sư Diệp" như vậy.
Những từ này không phải là Thôi Hạo chưa từng nghe đến, nhưng trong khoảng thời gian anh ta yêu đương với Diệp Thiều Hoa cũng không thấy cô nói mình là thầy phong thủy, cho nên...... Những chuyện ma quỷ trước kia cô từng nói không phải là giả cũng không phải là do bệnh thần kinh, mà là...... thật sao?
Nghĩ tới đây, sau lưng Thôi Hạo đột nhiên cảm thấy một trận lạnh toát.
Anh ta nhớ tới đêm hôm đó ở bên hồ, Diệp Thiều Hoa chỉ vào phía sau lưng của anh ta nói: "Đừng quay đầu, sau lưng anh có một khuôn mặt."
"Thôi Hạo, anh sao thế?" Lâm Vi Vi nhíu mày, “Chết tiệt, không biết từ lúc nào cô ta lại có quen biết với thị trưởng, xem ra khối ngọc của cô ta khó mà lấy được......”
Nhưng mà Thôi Hạo lại ngó lơ cô ta, chỉ vội vội vàng vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Thiều Hoa tiếp nhận tư liệu mà hiệu trưởng đưa cho cô, nhíu mày lật xem.
Bầu không khí trên xe rất nặng nề ngột ngạt.
Chuyện này liên quan đến hồ tình nhân của đại học ở S , nguyên chủ nhìn thấy phía sau Thôi Hạo có quỷ cũng chính là ở cái hồ này.
Nhưng mà cái hồ này đã bị niêm phong từ khi Diệp Thiều Hoa nhập học, nguyên nhân là do ở đây xảy ra nhiều án mạng, lại còn là cùng một chỗ.
Án mạng đầu tiên là vào nửa năm trước, một sinh viên ban đêm hẹn hò cùng người yêu không cẩn thận trượt chân rơi xuống đây. Nhưng điều kỳ quái chính là, bạn trai cô ta nói sau khi hai người tách ra rõ ràng đã thấy cô ta đã đi về ký túc xá. Người phụ trách ký túc xá cũng nói sau khi cô ta trở về thì không đi ra nữa. Vậy mà đến ngày thứ hai lại tìm được thi thể của cô ta ở trong hồ.
Ngoại trừ án mạng đầu tiên này, còn có bảy án mạng khác đều là bị chết đuối trong hồ.
Người bị chết đuối đều là nữ sinh. Ban đầu bọn họ cũng mời đến không ít thầy phong thủy, nhưng cảnh sát lại tra được một điểm giống nhau, đó là mỗi nữ sinh gặp nạn khi còn sống đều ở những chỗ khác nhau, có người ở thư viện đọc sách, không có chứng cứ đi ra, cuối cùng lại bị phát hiện thi thể ở trong hồ.
Có người được nghỉ về nhà, cha mẹ đều làm chứng, vốn nên ở trên đường trở về trường, không biết vì sao lại chết ở trong hồ của trường học.
......
Tất cả những điều này đều quá quỷ dị, người tra án nhận thấy đây không phải chuyện bọn họ có thể nhúng tay, cuối cùng mới quyết định mới đại sư đến.
Trường học giấu rất kỹ, nhưng một trường đại học lớn như vậy, không thể không lý do mà bắt toàn bộ sinh viên nghỉ học được.
Diệp Thiều Hoa gấp lại văn kiện, ngẩng đầu, còn chưa kịp mở miệng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.