Ninh Châu đang định phản bác, Diệp Thiều Hoa lại lắc đầu với anh ta.
Lời đại sư nói đều đúng cả. Nghĩ vậy, anh ta liền an tâm im lặng chờ đợi.
Diệp Thiều Hoa quan sát cái người gọi là đại sư Khổ kia một lúc lâu, thấy ông ta niệm xong câu chú thì đốt lá bùa đi, cô bèn nhìn kĩ một chút, nhanh chóng phát hiện lá bùa kia căn bản không phải bùa chú gì cả, chỉ là một tờ giấy vẽ bừa.
Trong chớp mắt, cô cảm thấy: “…”
Đại sư Khổ còn đang lải nhải gì đó, nhưng ông nội Ninh vẫn không hề tỉnh lại. Cuối cùng, ông ta thở dài một hơi: “Ông Ninh, lệ quỷ trên người của ông cụ quá mạnh, tôi thấy…”
“Cầu đại sư cứu mạng, tôi sẽ gửi ông thêm ba mươi vạn tệ.” Nghe thấy được thêm ba mươi vạn tệ, hai mắt đại sư Khổ lập tức tỏa sáng.
Có điều ông ta cũng không nói gì thêm. Ông ta biết Ninh Châu cũng mời một vị đại sư khác tới, khi nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi của Diệp Thiều Hoa liền khinh thường không để ý tới cô nữa.
Trong lòng lại nghĩ thầm, đầu năm nay kẻ lừa đảo còn chẳng thèm mặc quần áo giống cao nhân để giả vờ, lại còn là một người trẻ tuổi như vậy, ngay cả quần áo ra dáng một chút cũng không bỏ công chuẩn bị, có quỷ mới tin cô.
Vậy mà vẫn có người tin cô.
Đương nhiên, ông ta cũng không tin tưởng Diệp Thiều Hoa thật sự có tài thật học.
Thấy cha cứ bảo thư kí đưa tiền tặng cho tên lừa đảo này, Ninh Châu nói thẳng: “Cha, nếu ông ta đã không làm được thì hãy để đại sư Diệp thử một chút xem sao.”
Cha Ninh mẹ Ninh cảm thấy Ninh Châu càng ngày càng trở nên hồ đồ.
Đại sư Khổ vô cùng rộng lượng để cho Diệp Thiều Hoa thử một lần. Ông ta không tin là Diệp Thiều Hoa thật sự có thể làm ra được chuyện gì.
Trong phòng có hương án do đại sư Khổ bày sẵn, nhưng Diệp Thiều Hoa cũng không nhìn tới dù chỉ một chút. Cô chăm chú quan sát bố cục sắp xếp của cả căn phòng.
Ở trong mắt cô, căn phòng này có sát khí tụ lại rất nhiều, hiển nhiên sát khí trên người Ninh Châu cũng là bị nhiễm từ nơi này.
Diệp Thiều Hoa móc từ trong túi ra một cái la bàn mới mua được từ chợ đồ, loay hoay một hồi. Trông thấy dáng vẻ mù mờ dường như không biết dùng la bàn của cô, đại sư Khổ nói thẳng: “Không phải đây là lần đầu tiên cô dùng la bàn đấy chứ?”
Diệp Thiều Hoa: “…” Ông mau ngậm miệng lại đi!
Sau một câu nói như vậy, cha Ninh mẹ Ninh lại càng không tin tưởng Diệp Thiều Hoa.
Nhưng chỉ một giây sau, khí thế trên người Diệp Thiều Hoa đột nhiên thay đổi. Cô nhìn lướt qua bức tượng Phật được đặt trong góc phòng: “Tượng Phật này được bày ở đây từ khi nào?”
“Cha tôi thích những thứ thế này. Đây là món quà của một người bạn cũ tặng cho ông ấy.” Cha Ninh thẳng thắn nói ra không chút giấu diếm.
Diệp Thiều Hoa gật đầu, không nói gì thêm nữa, mà chỉ đi quanh phòng ngủ hai vòng, dường như đang dùng chân để thăm dò cái gì đó.
Dáng vẻ này của cô cũng còn có mấy phần giống cao nhân.
Sau đó cô đi thẳng ra ngoài, bước tới cửa chính của biệt thự.
Đại sư Khổ và cha Ninh mẹ Ninh tò mò muốn xem cô đang làm trò hề gì, cũng theo chân cô xuống lầu.
Dường như Diệp Thiều Hoa đang đo đạc cái gì đó. Cuối cùng, cô dừng lại tại một chỗ trước cửa chính, chỉ vào phần đất ngay dưới chân mình, ung dung nói: “Đào chỗ đất này lên.”
Đây không phải một chuyện rất khó để làm, trong lúc đại sư Khổ còn đang dùng ánh mắt “Cô còn bao nhiêu trò hề nữa” để nhìn Diệp Thiều Hoa, cha Ninh đã tìm người tới đào chỗ đất đó lên. Đến khi người giúp việc đào được một cái hộp bằng gỗ, tất cả mọi người nhà họ Ninh đều biến sắc.
Cha Ninh cầm lấy hộp gỗ lên, cảm thấy một luồng khí lạnh lạ thường bao quanh nó. Ông chậm rãi mở cái hộp ra, đột nhiên phát hiện bên trong có bốn cây đinh đen nhánh chuyên dùng để đóng quan tài.
Cho dù đang đứng dưới ánh mặt trời, bọn họ cũng cảm nhận được một luồng khí lạnh ập tới.
“Đại… đại sư Diệp.” Cha Ninh cầm những cây đinh đóng quan tài đó lên, giọng nói run run: “Đây là…”
“Chắc hẳn là có liên quan đến bệnh đau đầu từ một tháng trước của ông cụ Ninh. Ông thử nghĩ lại xem có làm mất lòng người nào không. Đối phương đã trả giá rất lớn để bày ra thế cục phong thủy như thế này ở nhà ông, nhất định là muốn biến nhà ông thành chỗ chết.” Diệp Thiều Hoa vừa nói vừa chỉ vào mấy chỗ khác.
Cha Ninh đi tìm theo những hướng mà cô chỉ, quả nhiên lại tìm được ba hộp đinh đóng quan tài ở những chỗ khác nhau.
“Đinh đóng quan tài là vật cực âm. Cho dù không bày biện theo bố cục, nhưng chỉ cần được đặt ở đây, người sinh hoạt lâu dài ở nơi này đều sẽ bị ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần. Tôi nghĩ gần đây hẳn là các vị đều gặp xui xẻo.” Diệp Thiều Hoa suy nghĩ một lát, lấy từ trong túi ra mấy lá bùa: “Mang những lá bùa này đặt vào những vị trí mà ông vừa tìm thấy đinh đóng quan tài, âm khí trong phòng sẽ nhanh chóng tản đi. Đúng rồi, tượng Phật đặt trong phòng ông cụ cũng nên mau chóng dọn đi. Thứ đó được lấy ra từ dưới mộ, còn chưa được khai quang, đặt trong phòng ngủ sẽ tụ tập âm khí, cứ như vậy mà rót trực tiếp vào đỉnh đầu của ông cụ, muốn ông ấy tỉnh lại cũng rất khó.”
Kỳ lạ thay, tượng Phật vừa được dọn đi, ông cụ Ninh liền mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Điều này khiến người nhà họ Ninh đều đổi giọng, ai nấy cung kính gọi Diệp Thiều Hoa một tiếng đại sư Diệp. Còn vị đại sư Khổ kia không biết đã chuồn đi mất từ lúc nào.
“Đại sư Diệp, để tôi bảo Ninh Châu đưa cô về.” Cha Ninh tặng cho Diệp Thiều Hoa một phong bao lì xì thật lớn, Diệp Thiều Hoa cũng không khách khí trực tiếp đưa tay nhận lấy.
Trên đường đi, Ninh Châu hưng phấn rất muốn nói chuyện với Diệp Thiều Hoa. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Diệp Thiều Hoa, anh ta chỉ có thể nuốt lại những lời định nói vào trong lòng.
Xe đi tới dưới nhà Diệp Thiều Hoa, cô mở cửa xuống xe.
Cách đó không xa, Lâm Vi Vi cũng vừa trở về.
“Chờ đã, là Maserati*!” Một người bạn của Lâm Vi Vi điên cuồng lắc lắc cánh tay cô ta, ngạc nhiên thốt lên.
*Maserati là một nhà sản xuất xe hạng sang của Ý. Được thành lập vào ngày 1 tháng 12 năm 1914, tại Bologna, Ý, trụ sở của công ty hiện đang ở Modena và biểu tượng của nó là một cây đinh ba. Công ty đã được sở hữu bởi FIAT Chrysler Automenses và người tiền nhiệm Ý của FCA FIAT S.p.A. kể từ năm 1993.
Thị lực của Lâm Vi Vi rất tốt, cô ta đương nhiên nhận ra người ngồi trên ghế lái. Ngay sau đó, vẻ mặt của cô ta trở nên vô cùng u ám.
Diệp Thiều Hoa đang làm gì?
Diệp Thiều Hoa không biết Lâm Vi Vi đã nhìn thấy cô, mà cho dù có biết thì cô cũng không thèm để ý. Cô dừng trước cửa nhà mình, cảm giác được rất rõ ràng trong nhà mình còn có người khác.
Mà… không chỉ có một người.
Diệp Thiều Hoa lấy chìa khóa ra, mở cửa.
Trông thấy trong phòng đang có mấy người ngồi, trên mặt lại không hề có chút bất ngờ nào.
“Cô Diệp, nghiêm túc mà nói, tôi là trưởng bối của cô.” Người đàn ông trung niên hiển nhiên là người có địa vị cao, vô cùng có khí thế. Ông ta nhìn Diệp Thiều Hoa một lát, nói trắng ra là đang nhìn chằm chằm miếng ngọc bội nằm trên cổ Diệp Thiều Hoa: “Hôm nay chúng tôi tới đưa cô trở về gia tộc.”
“Con gái của đại sư thiên tài năm đó chỉ là một người bình thường, nói vậy ai sẽ tin chứ?” Thiếu nữ ngồi trên ghế sofa nhìn thoáng qua cô đang đứng ở phòng khách, thẳng thừng nói: “Chú Diệp à, cứ trực tiếp đưa cô ta trở về là được rồi. Những người được gia chủ bảo đưa về cũng không chỉ có một mình cô ta, phí lời với cô ta làm gì.”
Thái độ mỉa mai không chút e dè này… Trên mặt Diệp Thiều Hoa vẫn dửng dưng chẳng có sự biến hóa nào.
Người đàn ông trung niên đồng tình nhìn Diệp Thiều Hoa rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ một câu: “Cô Diệp, trở về cùng chúng tôi đi, sau này không cần sống cuộc sống như thế này nữa.”