Cô gái ấy không thèm đoái hoài đến Diệp Thiều Hoa nữa mà chỉ ngưỡng mộ nhìn theo chị Mạnh mà lúc nãy cô ta đã nhắc đến.
Trong khi tất cả mọi người chú ý đến vị tiểu thư họ Mạnh nọ, Diệp Thiều Hoa dường như đã bị người ta lãng quên. Chỉ có một vài người thỉnh thoảng còn ném cho cô ánh nhìn đầy châm chọc khinh thường .
Cô cũng nhân cơ hội này mà tiếp nhận toàn bộ cốt truyện.
Đây là một thế giới khác biệt, nguyên chủ cũng tên là Diệp Thiều Hoa. Thế giới này không hề có quốc gia nào mà chỉ có liên minh và thế lực. Lúc trước Diệp Thiều Hoa vẫn luôn sống tại một khu vực lạc hậu xa xôi. Người dân ở đó sinh hoạt như ở thời nguyên thủy.
So với quý tộc giàu có bên phía liên minh, quả thật cô không có một chút hiểu biết nào, lại còn cư xử vô lễ, thô tục. Vậy mà không ngờ lại được gả cho người thừa kế duy nhất của dòng họ hành nghề y danh tiếng - Khâu Tử Phàm. Chuyện này khiến cho các quý tộc của liên minh đều vô cùng kinh ngạc.
Thực ra, Khâu Tử Phàm đồng ý cưới Diệp Thiều Hoa là vì trong tay ông nội Diệp có một gốc dược liệu mà nhà họ Khâu bọn họ đang cực kỳ muốn có được. Trước khi mất, tâm nguyện của ông nội Diệp là hy vọng Diệp Thiều Hoa có một nơi để che mưa chắn gió. Ông cũng cảm thấy nhà họ Khâu là dòng họ hành nghề y danh tiếng, người thừa kế rất đáng tin cậy để phó thác cả đời.
Nhà họ Khâu chẳng thèm chuẩn bị hôn lễ gì mà chỉ tuyên bố với bên ngoài Khâu Tử Phàm đã kết hôn. Dù sao nhà họ Khâu cũng là gia tộc hiển hách, không hề vừa ý với nguyên chủ.
Khâu Tử Phàm cũng không có đủ kiên nhẫn với người vợ cái gì cũng không biết này. Sau khi nhà họ Khâu tuyên bố hai người đã kết hôn, anh ta chưa từng ở lại chỗ mà Diệp Thiều Hoa. Người hầu của nhà họ Khâu bởi vậy mà cực kỳ không ưa nguyên chủ.
Ngay trong thời điểm xấu hổ ấy, Mạnh Vũ Thần với tài năng xuất chúng đột nhiên xuất hiện. Một Mạnh Vũ Thần xinh đẹp hiểu chuyện, biết chiều lòng người khác, hơn nữa lại cực kỳ có năng lực như vậy, chính là một cơn mưa xuân sa vào trái tim Khâu Tử Phàm.
Sự chênh lệch to lớn này khiến Khâu Tử Phàm vô cùng chán ghét nguyên chủ.
Vốn nguyên chủ cũng rất nỗ lực học tập nghề y để có thể xứng với Khâu Tử Phàm, không ngờ lại xảy ra sự cố. Thấy một người ngã xuống trước mặt mình, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, đạo đức nghề nghiệp của một người làm nghề y thúc giục cô lập tức cứu người, thế nhưng lại suýt nữa hại chết người ta.
May mà Mạnh Vũ Thần đến cứu chữa kịp thời, nếu không liên minh sẽ mất đi một nhân tài.
Sau lần đó Diệp Thiều Hoa bị toàn bộ người của liên minh Z mắng chửi thậm tệ, có người còn bảo cô cút ra khỏi liên minh Z. Vậy mà Mạnh Vũ Thần lại ra mặt nói tốt giúp cô.
Hành động này lại càng tăng thêm sự phản cảm của liên minh với Diệp Thiều Hoa, ai nấy đều cảm thấy cô quá ác độc. Cuối cùng tin tức cô là hậu nhân của dòng tộc tướng quân nhà họ Diệp còn bị người ta cố ý tung lên mạng. Rất nhiều người không hiểu tại sao nhà họ Diệp danh tiếng tốt đẹp lại có thể sinh ra được hạng người như thế.
Thiếu tướng nhà họ Diệp chính là người được Mạnh Vũ Thần cứu. Nhà họ Diệp không muốn thừa nhận Diệp Thiều Hoa, cảm thấy cô là người cản trở hạnh phúc của Mạnh Vũ Thần, cuối cùng nhất trí lưu đày Diệp Thiều Hoa ra ngoài khu bảo hộ. Thật không ngờ khi đó ngoài khu bảo hộ đang có một tên y sư quái dị phát điên giết người đến đỏ cả mắt. Cô cứ như vậy bị vạ lây, cuối cùng còn chết không toàn thây.
Đáng tiếc người của nhà họ Diệp và nhà họ Khâu đều không thèm quan tâm đến cô, cũng không ai đi nhận di vật. Cho nên di vật của cô đều bị người người phụ trách quản lý khu bên ngoài của liên minh trực tiếp đưa đến địa điểm đốt rác để xử lý.
Nguyên chủ cũng không biết mình đã làm sai điều gì. Ông nội vừa mất cô đã ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì liền bị gả cho Khâu Tử Phàm.
Đến khi dần thích ứng được với thân phận của mình lại phải nỗ lực trở thành một người mà nhà họ Khâu vừa ý. Thế nhưng chưa kịp làm gì cả đã bị chụp mũ là ác độc, cuối cùng ngay cả cái chết cũng mơ hồ không minh bạch.
Thật không khéo, Diệp Thiều Hoa xuyên đến đúng lúc Mạnh Vũ Thần vừa mới cứu sống người mà nguyên chủ suýt nữa hại chết. Ngay sau đó chính là viễn cảnh cô bị mọi người vứt bỏ. [Nguyên chủ có hai tâm nguyện, một là cảm thấy mình đã phụ sự chờ mong của ông nội, không thể trở thành người kế thừa duy nhất của ông làm rạng danh tổ tông, khiến ông phải hổ thẹn. Nguyên chủ hy vọng Diệp Thiều Hoa có thể làm được; thứ hai là cô ấy không muốn chết không minh bạch như vậy.]
Diệp Thiều Hoa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Thế giới này có vẻ rất kỳ quái, nhiệm vụ thứ hai lại càng kỳ quái hơn, rất mơ hồ. Rốt cuộc phải như thế nào mới gọi là không muốn chết không minh bạch như vậy?
Cô vừa nghĩ, vừa đi theo đám người Mạnh Vũ Thần ra khỏi bệnh viện.
Ngoài cổng bệnh viện có một chiếc xe ô tô màu trắng trông có vẻ đơn giản nhưng lại đem đến cho người ta một cảm giác sang trọng đã đợi sẵn. Ngoài cửa xe có một chàng trai tuấn tú đang dựa lưng vào. Anh ta mặc một bộ vest trắng tinh, vẻ đẹp xuất chúng hết sức nổi bật trong đám người.
“Xin lỗi Tử Phàm, lại giành mất việc của anh rồi.” Mạnh Vũ Thần chớp mắt nghịch ngơm với chàng trai kia.
Cô ta đã thay quần áo chuyên dụng của y sư ra, mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt. Cả người cô ta toát ra khí chất thanh cao nhưng vẫn không mất đi sự trong sáng của thiếu nữ, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Mà Diệp Thiều Hoa đang đi bên cạnh cô ta chỉ mặc một bộ quần áo dài màu đen nghiêm túc quá mức, trông rất cứng nhắc. Đã vậy còn đeo cặp kính đen to đùng che gần nửa khuôn mặt, không còn sót lại một chút cảm giác thiếu nữ nào, khiến người khác nhìn vào đều ngán ngẩm.
Khi đứng cạnh Mạnh Vũ Thần, căn bản không có ai thèm chú ý đến cô.
Khâu Tử Phàm cũng không lập tức nhận ra sự có mặt của Diệp Thiều Hoa. Anh ta nhìn Mạnh Vũ Thần cười tủm tỉm, “Nào dám, đại tiểu thư có thể chia sẻ ưu phiền giúp anh giải quyết vấn đề nan giải như vậy, anh mừng còn không kịp.”
Trước mặt người khác, anh ta luôn tỏ ra nghiêm túc chín chắn, chỉ khi nói chuyện với Mạnh Vũ Thần mới có thể lộ ra tính cách vui vẻ hoạt bát như vậy.
“Đi thôi, dì Khâu đã chờ lâu lắm rồi.” Mạnh Vũ Thần cười lên trông vô cùng đáng yêu. Cô ta chợt nhớ tới Diệp Thiều Hoa, “Đúng rồi, lần trước lúc em đến nhà họ Khâu vẫn chưa nhìn thấy Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư cô có đi cùng chúng tôi luôn không?”
Thực ra, người nhà họ Khâu vẫn luôn không cho phép Diệp Thiều Hoa đến nhà chính của gia tộc.
Nghe vậy, nụ cười trên gương mặt Khâu Tử Phàm và Khâu Tử Đình lập tức cứng đờ rồi biến mất không còn một mảnh. Khâu Tử Đình hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, “Người đàn bà này đương nhiên phải đi về với chúng ta. Cô ta gây ra tai họa lớn như thế, nếu không có chị thì nhà họ Khâu bọn em đã bị cô ta liên lụy rồi. Trưởng bối nhà họ Khâu đều đang đợi cô ta trở về!”
Mạnh Vũ Thần nghe vậy vỗ vai Khâu Tử Đình khuyên nhủ, “Tử Đình em đừng nói Diệp tiểu thư như thế. Chẳng qua Diệp tiểu thư chưa được học thôi, tuy cô ấy có sai nhưng vẫn có thể khắc phục.”
“Chị Mạnh, chị cần gì phải nói thay cho hạng người này!” Khâu Tử Đình trực tiếp mời Mạnh Vũ Thần lên ghế phụ.
Sau đó anh ta mạnh mẽ lôi kéo Diệp Thiều Hoa ra ghế sau ngồi.
Khâu Tử Phàm thấy vậy cũng không nói gì thêm. Từ đầu đến cuối anh ta đều không thèm nhìn Diệp Thiều Hoa lấy một lần, chứ đừng nói là nói chuyện với cô.
Diệp Thiều Hoa giấu đi vẻ lười nhát trong đôi mắt sau cặp kính đen dày. Cô cầm điện thoại di động xem thử, phát hiện trong danh bạ chỉ có duy nhất một người là Khâu Tử Phàm, không có lịch sử trò chuyện.
Chỉ có tin nhắn mà nguyên chủ gửi cho Khâu Tử Phàm, mấy lời chào buổi sáng chúc ngủ ngon và các vấn đề khó trong việc hành nghề y.
Cô ấy đang cố gắng học theo sở thích của Khâu Tử Phàm.
Đáng tiếc Khâu Tử Phàm chưa từng đáp lại một câu.
Đếm tới đếm lui, cô ấy đã gửi trên trăm cái tin nhắn mà Khâu Tử Phàm vẫn không thèm đáp lại dù chỉ một lần.
Diệp Thiều Hoa thầm than một tiếng rồi tắt điện thoại.
Không đến ba mươi phút sau, xe đã dừng lại trước trang viên nhà họ Khâu.
Xe ngừng ở cổng trang viên. Quản gia nhìn thấy Mạnh Vũ Thần ngồi ở ghế phụ cũng không hề ngạc nhiên, còn cười tủm tỉm gọi một tiếng Mạnh tiểu thư. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa ở ghế sau, nụ cười trên mặt ông ta lập tức cứng đờ, sắc mặt sa sầm trong nháy mắt.
“Diệp tiểu thư.” Ông ta lạnh lùng nói một câu cho có lệ, không hề có chút sự cung kính nào.
Toàn bộ trang viên này, không một ai gọi cô là thiếu phu nhân.
Có vẻ Khâu phu nhân đã sớm nhận được tin Mạnh Vũ Thần tới. Bà ta chờ sẵn ở cổng, vừa thấy Mạnh Vũ Thần đã cầm tay cô ta lôi kéo vào nhà, có vẻ như vô cùng thân thiết.
Hiển nhiên Mạnh Vũ Thần rất thường xuyên tới đây, thậm chí còn có cả giày riêng dành cho cô ta.
Ngược lại Diệp Thiều Hoa lại vô cùng khó xử. Cả Khâu Tử Phàm và Khâu Tử Đình đều có giày chuyên dụng của riêng mình, chỉ còn một mình cô vẫn đứng ở ngoài cửa.
Bởi vì cô chưa từng tới nhà chính của nhà họ Khâu nên nơi này cũng không có giày cho cô đổi. Người hầu liếc nhìn cô một cái rồi chậm rì rì đi vào nhà tìm một đôi giày cho khách, sau đó “Bịch” một tiếng thô lỗ ném qua.
Giày bị văng ra ngoài cửa.
Diệp Thiều Hoa nhìn người hầu kia, cô ta còn trừng mắt hung ác nhìn lại cô, nào có sự tôn kính đáng có của người hầu đối với chủ nhân.
Nếu là nguyên chủ, thì chắc chắn cô ấy sẽ nhẫn nhịn tự đi nhặt lại đôi giày bị văng ra mà đổi.
Nhưng Diệp Thiều Hoa đâu có yếu ớt dễ bị bắt nạt như vậy. Cô đút tay vào túi, ngẩng cao đầu thẳng lưng trực tiếp bước vào, để lại từng vết từng vết dấu giày màu xám tro trên tấm thảm quý giá.
Người hầu vô lễ kia sửng sốt một lúc lâu không kịp phản ứng lại, sau đó lập tức hối hận. Cho dù trên mặt đất có dấu giày thì Diệp Thiều Hoa cũng chẳng bị làm sao, kẻ bị xui xẻ chính là người hầu bọn họ!
Diệp Thiều Hoa chẳng thèm bận tâm cô ta suy nghĩ cái gì, đi thẳng vào đại sảnh.
Khâu phu nhân đang nắm tay Mạnh Vũ Thần tỏ vẻ tiếc nuối, “Vốn dĩ con học chung một trường với Tử Phàm, lại xuất sắc như vậy, cũng có tình cảm tốt với Tử Phàm. Dì vẫn luôn nghĩ con sẽ trở thành người một nhà với chúng ta, ngờ đâu…… Haizzz.”
Trong đại sảnh còn có các thành viên khác của nhà họ Khâu.
Ông nội Khâu nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đi vào liền cau mày lại, tức giận quát tháo: “Cô về đúng lúc lắm. Mau thu dọn đồ rồi ly hôn với Tử Phàm đi, sau đó mau cút khỏi đây cho tôi. Nhà họ Khâu chúng tôi không chứa nổi thứ cháu dâu như cô!”