Đặc Thù Không Gian

Quyển 5 - Chương 49: Mã Hiểu Mai ủy khuất




- Ha ha.

Hắc y nhân cười lớn một tiếng, nói:

- Kim Ngô đại sư, nếu như ta không có đoán sai, bộ dạng này của ngươi, hẳn là tính đi Dục Giới kiếm sống đúng không?

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Sắc mặt Kim Ngô đại sư có chút âm lãnh, người này lại có thể hiểu rõ tâm tư của hắn thật sự là lợi hại. Hắn thật nghĩ không ra, Huyền Cảnh này còn có nhân vật như thế.

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là..., ta muốn hợp tác với ngươi.

Hắc y nhân nói:

- Đối với nghiên cứu của ngươi, ta vẫn đều chú ý. Dùng sinh mạng pháp bảo, đúng như ngươi nghĩ, đây là một phát minh vĩ đại. Đáng tiếc chính là, tâm huyết của ngươi cư nhiên lại bị người không biết thưởng thức hủy đi. Nhưng cái này cũng không quan trọng. Ta biết, những chi tiết trọng yếu cùng phương thức đều ở trong đầu của ngươi. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể tạo điều kiện cho ngươi tiếp tục nghiên cứu cũng như sẽ bảo vệ ngươi. Dĩ nhiên, nguyên liệu dùng để thí nghiệm cũng sẽ được cung cấp liên tục không ngừng.

Lời này vừa nói ra, trong lòng Kim Ngô đại sư lại càng giật mình.

Theo hắn nói như vậy, người này tựa hồ sớm lại bắt đầu chú ý hắn thí nghiệm. Theo hắn nói như vậy, người này tựa hồ sớm đã bắt đầu chú ý đến thí nghiệm của hắn rồi.

Chẳng qua là không có biết rõ ràng ý đồ chân thực lúc trước của hắn thôi, Kim Ngô đại sư không biết là mình có nên tỏ thái độ hay không?

- Các hạ đã tính cùng ta hợp tác, vì sao không dùng chân diện mục. Ngươi làm như vậy, không phải là rất không có thành ý sao?

Đối phương tự nhiên có ý hợp tác, Kim Ngô đại sư nghĩ hắn cũng sẽ không đối với mình bất lợi.

- Ha ha!!!

Hắc y nhân cười nói:

- Ta và ngươi có cùng chung địch nhân, chỉ bằng vào điểm này, ngươi nên tin tưởng ta, cùng ta hợp tác.

- Long Vũ?

Kim Ngô đại sư thử thăm dò hỏi một câu.

- Rất đúng

Hắc y nhân cười nói:

- Đối với tao ngộ của ngươi, ta hết sức đồng tình. Ta nghĩ ngươi nhất định muốn lấy được tử hỏa trong cơ thể hắn đúng không? Chỉ cần ngươi hợp tác với ta, cái đó cũng không phải là vấn đề gì.

- Đúng. Ta muốn tử hỏa của hắn, ta còn cần linh hồn của hắn, ta thề, ta sẽ để cho hắn trở thành nguyên liệu thí nghiệm của ta. Các hạ, đã biết rất rõ mọi thứ về ta. Nhưng ta đối với ngươi hoàn toàn không biết gì cả. Ngươi cảm thấy, chúng ta như vậy vẫn có thể triển khai hợp tác tốt đẹp sao?

Kim Ngô đại sư nói:

- Để cho ta biết ngươi là ai? Nếu không ta sẽ không thể hợp tác.

Vừa nói, Kim Ngô đại sư đã từ trong túi lấy ra một vật hình dạnh như một ngôi sao năm cánh, phía trên khắc ba chử màu vàng chữ, phích lịch đạn.

- Ngươi tính cùng ta liều mạng sao?

Hắc y nhân nhất thời cười nói:

- Ngay cả phích lịch đạn cũng lấy ra rồi. Xem ra ngươi không phải là nói giỡn... Được rồi. Ta sẽ cho ngươi trông thấy chân diện của ta.

Vừa nói, hắc y nhân liền cởi bỏ đi mủ trùm đầu. Đem dung mạo biểu hiện ra.

Nhìn lão già trước mặt. Kim Ngô đại sư cố gắng tìm tòi trong trí nhớ của mình. Nhưng trong đầu hắn căn bản là không có nhân vật nào như vậy.

Từ khí tức trên người hắn mà phán đoán. Người này tu vi ít nhất là Cửu Đỉnh cảnh giới.

Theo lý mà nói, nhân vật như vậy, Kim Ngô hắn lẽ ra là phải biết.

Nhưng hiện tại, hắn đích xác không nhận ra người này.

Có thể nói như vậy, từ trước đến giờ Kim Ngô đại sư hoàn toàn chưa từng thấy qua người này.

- Ta là Hắc Minh

Hắc y nhân tự giới thiệu mình:

- Tục danh của ta ngươi có thể chưa từng nghe qua, nhưng Bách Hoa Hội hẳn là ngươi biết, ta là hội trưởng danh dự của Bách Hoa Hội.

- Ngươi biết Cửu Vĩ Thiên Hồ Mỹ Diễm?

Kim Ngô đại sư vội vàng hỏi tới.

- Đâu chỉ là biết, nàng ta từng nhiều lần tỏ vẻ hiến thân cho ta, bổn tọa đều không nhận.

Hắc y nhân nói:

- Long Vũ là địch nhân chung của chúng ta, hơn nữa ta rất thích nghiên cứu của ngươi. Cho nên ta và ngươi nên hợp tác với nhau. Nếu như ngươi nguyện ý, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ trở thành trưởng lão danh dự của Bách Hoa hội. Ta cùng Bách Hoa hội sẽ hậu thuẫn cho ngươi, từ nay về sau, nghiên cứu của ngươi sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.

- Đồng ý!

Đối phương là hội trưởng danh dự của Bách Hoa Hội, hơn nữa tu vi sâu không lường được, Kim Ngô đại sư đã không còn lựa chọn. Mặc dù sau này có thể sẽ không được tự do như lúc trước, nhưng dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, đây cũng là một cái lựa chọn tốt.

…………………………..

…………………………..

Đường Na bị Đường Hương Hương giam lỏng cũng không có chịu khổ, hơn nữa Đường Hương Hương đối với việc ăn uống hàng ngày của nàng ta cũng rất chiếu cố. Chẳng qua là không nói lúc nào sẽ để nàng đi.

Hôm nay, nàng bị nhốt trong phòng ngủ nghe được Đường Hương Hương cùng Tuyết Cơ nói chuyện trong phòng khách.

Tuyết Cơ hỏi:

- Hương Hương, con tính xử trí Đường Na thế nào?

- Con còn chưa nghĩ ra.

Đường Hương Hương nói:

- Theo lý con hẳn là đem nàng bầm thây vạn đoạn, nhưng con không xuống tay được. Cha mẹ của con chết thảm, hung thủ là Nhị thúc Đường Chính Cân và Tam thúc công Đường Cát. Đường Na mặc dù là con gái của nhị thúc, nhưng khi đó cô ta còn nhỏ, cô ta căn bản là không có làm gì. con ân oán rõ ràng, không muốn giận lây sang cô ta.

- Nghĩ như vậy là được rồi.

Tuyết Cơ vui mừng nói:

- Hương Hương, xem ra con đã thay đổi Vô Tình Thiên Đạo, tác dụng phụ cũng không phải là rất lớn. Đúng rồi, con thật sự nghĩ không ra đã từng cùng Tiểu Vũ sảy ra chyện gì sao?

- Vâng.

Đường Hương Hương gật đầu nói:

- Tuyết Cơ sư tôn, nói thật, con tình nguyện muốn nghe người nói là con cùng đại sư huynh Lữ Minh có chuyện phát sinh…

- Aiz!!!

Tuyết Cơ than thở nhẹ một tiếng, nói:

- Hương Hương, con nói lời này, tốt nhất là không nên để cho tiểu Vũ biết. Nếu không, trong lòng của nó sẽ khó chịu biết bao nhiêu.

- Con biết.

Đường Hương Hương nói:

- Con biết tiểu Vũ sư huynh là thân nhân của sư tôn. Cho nên, bất kể thế nào, con cũng sẽ có chừng mực. Có lẽ tương lai con sẽ nhớ lại chuyện này...

- Không cần vội.

Tuyết Cơ nói:

- Hương Hương, tình huống của con bây giờ vẫn chưa ổn định. Không cần vội vàng suy nghĩ quá mức… Đúng rồi, con thật sự muốn cùng Đường Chính một chọi một quyết đấu sao?

- Vâng.

Đường Hương Hương nói:

- Giam giữ Đường Na chỉ là hành động đánh cược của chúng ta mà thôi, nếu như hắn không đến, đừng trách con không khách khí. Ít nhất một thân dị năng là không thể giữ được. Sư tôn, đây là việc của Đường gia chúng con xin người đừng nhúng tay vào. Hơn nữa con có lòng tin, nhất định có thể thắng được Đường Chính.

- Được rồi!

Tuyết Cơ nói:

- Hương Hương, vào ngày con cùng Đường Chính quyết chiến, ta sẽ giúp con lược trận.

- Đa tạ sư tôn.

Đường Hương Hương cung kính nói.

Trong phòng ngủ, sắc mặt Đường Na trắng bệch, nàng biết cha mình lần này sợ là dữ nhiều lành ít rồi. Đường Hương Hương hôm nay tu vi đã hơn xưa rất nhiều rồi.

Nàng có thể chắc chắn cha nàng cũng không phải là địch thủ.

Nhưng cha luôn luôn cưng chiều, yêu thương nàng.

Nếu như Đường Hương Hương lấy nàng ra uy hiếp, cha không thể nào không ứng chiến.

- Aiz!!

Một lúc lâu, Đường Na than nhẹ một tiếng:

- Cõi đời này thật sự là có báo ứng sao?

Đối với ân oán đời trước trong lòng Đường Na rất rõ ràng. Chẳng qua là nàng cũng không thể tránh được.

Dĩ nhiên, lúc chưa bị bắt, trong lòng nàng vẫn nghĩ thắng làm vua, thua làm giặc.

Nhưng hôm nay, những lời này sợ là muốn ứng nghiệm trên thân người khác rồi.

…………………………..

…………………………..

Ban đêm, vùng Âm sơn ngoại ô thành phố Thiên Hải, một cô gái che mặt ngẩng đầu ngắm nhìn trăng sáng giữa không trung. Trên mặt mang theo một tia sầu bi.

Đột nhiên, phía sau nàng truyền đến một tiếng bước chân.

Cô gái che mặt theo bản năng quay đầu lại, lại thấy dưới ánh trăng một cô gái tựa như tiên, tử đang chậm rãi đi tới.

- Hương Hương, con đã đến rồi.

Không sai, người tới chính là người tu luyện Vô Tình Thiên Đạo Đường Hương Hương. Một thân y phục trắng noãn dưới ánh trăng càng thêm nổi bật.

- Vân di!

Đường Hương Hương hướng cô gái che mặt hỏi:

- Đường Chính tiếp nhận khiêu chiến chứ?

- Ừ!

Cô gái che mặt chính là Vân di của Đường Hương Hương. Lần này nàng được Đường Hương Hương ủy thác đi Thục Trung Đường Môn hạ chiến thư. Hôm nay mới vừa trở về.

- Nhưng….Hắn không đồng ý tới Thiên Hải ứng chiến.

Vân di giải thích:

- Đường Chính nói Thiên Hải là địa phận của Huyền Môn. Hắn lo lắng Huyền Môn nhúng tay vào. Khiến cho quyết đấu bất công.

- Hắn có ý gì?

Đường Hương Hương cau mày hỏi.

- Đường Chính có ý là, đây là việc nhà của Đường gia, nếu như ngươi thật sự muốn giải quyết chuyện này..., phải đi Thục Trung cùng hắn quyết đấu.

Vân di nói.

Nói tới đây, Vân di lo lắng nói:

- Hương Hương chuyện này con phải suy nghĩ chu toàn. Ta lo lắng Đường Chính giở trò, nếu không chúng ta cứ kiên trì ở Thiên Hải. Dù sao con gái hắn bây giờ đang ở trong tay chúng ta.

- Không sao cả!

Khóe miệng Đường Hương Hương nổi lên một tia mỉm cười khinh thường, trên mặt lộ vẻ tự tin nói:

- Vân di, người yên tâm đi, trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế cũng đều là vô dụng.

- Hương Hương, con có nắm chắc không?

Vân di vẫn còn có chút lo lắng.

- Yên tâm đi, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của con.

Đường Hương Hương nói:

- Nhị thúc Đường Chính đang lúc khỏe mạnh lại dùng âm mưu quỷ kế cướp đi vị trí gia chủ vốn thuộc về cha con. Thắng nhưng không phải võ giả. Hôm nay con muốn đường đường chính đem vị trí gia chủ kia đoạt lại. Con chính là muốn nói cho thiên hạ, cho người Đường gia biết, tiểu nhân thì sẽ không kết quả tốt.

…………………………..

…………………………..

Khô Lâu quật khởi đã trở ngại nghiêm trọng đến sự phát triển của nghiệp đoàn dị năng.

Vì thế Yến Nam Thiên phải tự mình dẫn người đến Thiên Hải cùng Song Tử Hoàng gặp mặt nói chuyện hợp tác.

Dĩ nhiên, Yến Nam Thiên coi trọng chính là loại dược vật có thể kích phát tiềm năng của con người. Nếu như thuận lợi, nghiệp đoàn dị năng trong vòng mười năm sẽ có thể thay thế địa vị bây giờ của Huyền Môn, trở thành chúa tể của thế giới này.

Nhưng chuyện cũng không có thuận lợi như hắn tưởng tượng, hắn đi tới Thiên Hải đã ba ngày trôi qua rồi, nhưng đến nay còn không có nhìn thấy cái người gọi là Song Tử Hoàng.

Đối phương trả lời, tiếp tục chờ.

Dựa theo bản tính, Yến Nam Thiên tự nhiên là không thế tốt tính như thế. Nhưng do sự thể quá lớn, dược vật dù sao cũng ở trong tay đối phương. Hơn nữa đối với Song Tử Hoàng, hắn một chút cũng không biết. Huống chi, Thiên Hải là đại bàn của Huyền Môn, cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Nói về hai mươi năm trước sau khi xử lý chuyện tình của Long gia, Yến Nam Thiên đây là lần đầu tiên đi tới Thiên Hải. Thời gian hai mươi năm, đối với bọn hắn những người dị năng mà nói, thật sự không là cái gì.

Nhưng thời gian hai mươi năm, Thiên Hải phát triển cùng biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nơi này nghiễm nhiên đã trở thành một cái đô thị hiện đại.

Đứng ở tầng năm mươi khách sạn Shangri-La, hắn cúi đầu nhìn toàn bộ dưới chân, trong lòng bỗng dưng dâng lên một khí thế hiên ngang. Nói thật, là một thằng đàn ông, ai cũng muốn đội trời đạp đất.

- Cha

Ngay lúc này, một thân ảnh xuất hiện phía sau Yến Nam Thiên. Yến Nam Thiên không cần quay đầu, biết con trai của mình đã tới.

- Tình huống thế nào? Bên phía Khô Lâu phản ứng ra sao? Song Tử Hoàng khi nào thì gặp cha? Sự nhẫn lại của cha có hạn…

Giọng nói Yến Nam Thiên lạnh như băng.

- Cha...

Yến Như Vân muốn nói lại thôi:

- Bên phía Khô Lâu nói chúng ta cứ đợi…

- Song Tử Hoàng thật quá kiêu căng.

Yến Nam Thiên thở hồng hộc nói:

- Như Vân, con dẫn đường, cha muốn tự mình đến xem Song Tử Hoàng rốt cuộc có ý gì? Nếu muốn làm ngược lại khẩu vị của cha, mấy ngày là đủ rồi…

- Không được.

Yến Như Vân nói:

- Cha, bất kể thế nào, trong tay Song Tử Hoàng đang cầm vật chúng ta cần. Nều như làm cho hắn phật ý, vật không thể tránh được một cuộc hỗn chiến. Nơi này là địa bàn của Huyền Môn, nếu chúng ta xuất thủ, khẳng định bọn chúng sẽ không cho. Vì thế, cho dù chúng ta âm thầm làm việc, thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về chúng ta. Cha nên nhớ, dược vật kia còn nằm trong tay Song Tử Hoàng.

- Vậy ý của con là…?

- Dĩ hòa vi quý.

- Hừ.

Yến Nam Thiên cười lạnh một tiếng:

- Cha sẽ đợi thêm một tuần nữa. Nếu tuần sau Khô Lâu không có bất kỳ hành động nào thì đừng có trách cha. Coi như không chiếm được dược vật, cha cũng muốn đem Khô Lâu hủy diệt.

…………………………

…………………………

Đứng ở trên cầu sắt, nhìn ánh đèn lưu động nơi xa, Long Vũ bóp tắt khói thuốc, ném tàn thuốc xuống dòng sông.

Đây là lần đầu tiên Long Vũ hút thuốc.

Trong vòng mười phút, hắn đã hút hết sạch một gói thuốc mười điếu.

Hút thuốc lá tiêu sầu, là Trương Đại Ngưu nói cho hắn biết. Nhưng từ tình huống bây giờ, dường như chẳng có hiệu quả gì.

Long Vũ nắm chặt bàn tay, hướng về nhà.

Long Vũ về đến nhà mới quên mình mang theo chìa khóa. Hắn gõ gõ cửa, rất nhanh cánh cửa mở ra, Mã Hiểu Mai nở nụ cười xinh đẹp:

- Anh Vũ, anh đã về.

Long Vũ gật gật đầu, bước vào trong:

- Có gì ăn không? Tôi đói quá.

Sắc mặt Mã Hiểu Mai hơi đỏ, ngượng ngùng nói:

- Chỉ có mỳ ăn liền, anh có ăn không? Em không biết anh chưa ăn gì…

- Được rồi.

Đối với nữ nhân Mã gia, có mỳ ăn liền là tốt rồi, Long Vũ gật đầu:

- Tôi rất đói, cô giúp tôi được chứ?

- Vâng.

Mã Hiểu Mai gật đầu, bước vào phòng bếp.

Mười phút sau, Mã Hiểu Mai bưng bát mỳ tới. Long Vũ nhận lấy, cầm đũa vội vàng húp lấy húp để.

Ngày hôm nay, Long Vũ đều trong không gian ảo của La Lâm rèn luyện bộ động tác thứ năm của Thiểm Điện Thú. Tinh thần, tâm lực hao phí quá nhiều.

Mặc dù đã điều tức, nhưng thể lực không thể bù đắp, cần phải bổ sung rất nhiều thức ăn.

Trừ phi là tiên nhân, thì không thể tránh khỏi không ăn uống. Ngay cả Thiên Cơ đạo nhân đứng đầu Huyền Môn cũng phải như thế.

Khi Long Vũ đang ăn mỳ ăn liền, điện thoại đột nhiên vang lên. Nhìn nhìn qua, số điện thoại là của Hàn Duyệt, Long Vũ vội vàng nghe điện.

- Anh Vũ, anh còn chưa ngủ sao? Có thể tới nhà em không?

Hàn Duyệt nói:

- Cha em đi công tác, trong nhà chỉ còn có mình em. Em muốn hàn huyên với anh…

- Việc này…

Long Vũ ăn thêm miếng mỳ nói:

- Tiểu Hàn, trong nhà của em còn cái gì ăn không? Anh đang ăn mỳ ăn liền. Em có thể chuẩn bị cho anh một chút, anh qua liền…

- Vâng. Không có vấn đề gì. Trong tủ lạnh nhà em có thịt, hiện tại em giúp anh nấu một chút… Chờ khi anh tới, là có thể ăn.

Hàn Duyệt nói dứt lời liền cúp điện thoại.

Thanh âm Hàn Duyệt rất lớn, ngay cả Mã Hiểu Mai cũng nghe thấy. Trong ánh mắt nàng hiện lên một chút u sầu cùng ủy khuất. Long Vũ tất nhiên cũng nhìn thấy, nhưng hắn mặc kệ không nói gì.

- Quan hệ giữa anh cùng Hàn Duyệt rất tốt?

Mã Hiểu Mai đột nhiên nói.

- Ừ.

Trên đời không có tường nào có thể cản được gió, Long Vũ cũng không muốn giấu diếm. Hắn nói:

- Hiểu Mai, quan hệ giữa chúng ta chỉ là trên danh nghĩa, đây là một sự thật. Cho nên tôi cũng không muốn cùng cô lãng phí thời gian. Dĩ nhiên, cô cũng có thể giải trừ quan hệ giữa chúng ta.

- Anh…

Mã Hiểu Mai nghe vậy, trong lòng vô cùng ủy khuất. Nhất là nghĩ đến chuyện mình vì Long Vũ hi sinh tấm thân trong trắng, đây là ủy khuất bực nào.

Tâm tư của Mã Hiểu Mai, Long Vũ cũng đoán được chút ít. Nếu như hắn không nghe được lời nói của hai cha con trước kia, hắn có thể thay đổi cảm tình với Mã Hiểu Mai.

Nhưng hôm nay, sự hi sinh của Mã Hiểu Mai, chính một phần vì âm mưu.

- Tôi đi đây… Khi nào tới Huyền Cảnh, tôi sẽ thông báo cho cô.

Long Vũ nghĩ thầm, Mã Hiểu Mai cô cứu tôi, đơn giản là vì có thể tự do đi vào Huyền Cảnh. Tốt. Tôi hiện tại báo đáp cô, lúc nào đi vào Huyền Cảnh nhất định mang theo đi cùng.

Mã Hiểu Mai không nói gì, sắc mặt ảm đạm đi vào phòng ngủ.

Bình tĩnh lại, Mã Hiểu Mai đang suy nghĩ không biết có nên đem chân tướng nói cho Long Vũ biết hay không?

Đáng thương cho Mã Hiểu Mai, hiện tại nàng không biết phải nói thế nào với Long Vũ.

…………………………

…………………………

Đi tới nhà Hàn Duyệt, nàng quả thật đã làm một bàn đầy mỹ vị. Long Vũ không chút khách khí, sau khi rửa tay liền ngồi xuống ăn như hổ đói.

Sau nửa giờ, đồ ăn trên bàn đã bị Long Vũ ăn hết. Hàn Duyệt hai tay nâng cằm ngồi đối diện ngắm nhìn Long Vũ, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười.

Nhìn thấy hắn ngon miệng ăn thức ăn do mình làm, khóe miệng nở nụ cười càng đậm:

- Anh Vũ, anh tới phòng khách xem TV trước đi, em đi thu dọn bàn ăn, sau đó sẽ ngồi cùng anh…

- Meo.

Đột nhiên một tiếng mèo kêu xuất hiện, là Thiên Dực Hổ. Chỉ thấy hai chân trước của nó đang ôm một lọ rượu màu đỏ, đầu lưỡi thỉnh thoảng liếm láp.

- Hì hì. Nhóc con càng ngày càng biết hưởng thụ. Lại mang lọ rượu ngon của cha chị cho vào trong bụng.

Giọng nói Hàn Duyệt rất khoan khoái, nhìn bọ dạng của nàng dường như không tiếc bình rượu đỏ kia.

- Thực phí của trời.

Long Vũ thét một tiếng, định chạy đến túm cổ con mèo chết tiệt đập vào tường.

- Không có chuyện gì.

Hàn Duyệt đi tới ôm Thiên Dực Hổ vào trong ngực, tay sờ sờ đầu nó, cười nói:

- Anh Vũ, anh cũng không biết con mèo nhỏ của anh hung mãnh cỡ nào. Mấy ngày anh không có ở đây, nó đã giúp em phá mấy đại án. Trong đó có một dị án, hung phạm chính là một con cóc thành tinh, liên tục đánh bại ba người tiểu tổ siêu năng. Nhưng Tiểu Hổ của anh vừa xuất hiện, chỉ kêu mấy tiếng, con cóc kia lập tức kinh sợ. Đúng rồi, hôm nay anh trở lại, cũng là Tiểu Hổ nói cho em biết.