Đặc Thù Không Gian

Quyển 4 - Chương 20: Yêu hồ




- Ầm.

Một tiếng nổ mạnh đột nhiên phát ra từ trong đoàn người, làm cho mọi người bị văng đi tứ phía, đồng thời có vài tiếng kêu thảm thiết từ trong đống hỗn loạn đó truyền ra. Hiển nhiên đã có người bị thương.

Trong lúc bị vụ nổ hất tung đi, Long Vũ và Đường Hương Hương ở gần hắn nhất cũng bị lực ép của vụ nổ ném đi trên mặt đất, vô tình bị bắn vào một cái vũng bên trong một đường hầm, làm bùn đất dính đầy người.

- Tiểu sư muội, em không sao chứ.

Vụ nổ mạnh xảy ra giữa đội ngũ, còn cách một đoạn mới lan đến chỗ Long Vũ cùng Đường Hương Hương, cho nên bọn hắn cũng không có bị thương tổn gì nhiều.

Trong bóng tối, Đường Hương Hương nghe được âm thanh của Long Vũ, theo bản năng, hai tay liền bám víu, nắm chặt lấy cánh tay của nam nhân, thanh âm có chút run rẩy:

- Long Vũ sư huynh, rốt cuốc là đang xảy ra chuyện gì vậy? chúng ta bây giờ phải làm gì? Những người khác đâu rồi?

Long Vũ đã thông qua La Lâm nên biết được toàn bộ tình huống tại lúc đó như thế nào. Vụ nổ này chính là do địa lôi bạo phát. Do lúc trước La Lâm chỉ chú ý đến việc tìm khí tức của thông đạo Huyền Cảnh mà xem nhẹ những nguy cơ đên từ mặt đất.

Trên thực tế ai cũng không thể ngờ rằng ở chỗ này lại có người mai phục bằng kíp nổ địa lôi hẹn giờ. Theo tình huống hiện tại, người có ý mở ra thông đạo Huyền Cảnh này chắc chắn thuộc về thế giới này. Hơn nữa còn là một chuyên gia vũ khí đạn dược, Nếu không, người bình thường làm sao mà có thể bố trí được kíp nổ địa lôi tại khu vực này. Từ thời gian đên lộ tuyến hắn đều lựa chọn phi thường tốt. Đương nhiên, chỉ bằng sức mạnh của những vụ nổ này thì đối với người tu đạo mà nói, cũng không phải là công kích trí mạng.

Sau một lúc bình tâm suy nghĩ, Long Vũ trầm giọng nói:

- Tiểu sư muội, chúng ta gặp địa lôi, hiện tại cùng những người khác đã bị phân tán. Thông đạo Huyền Cảnh sắp bị mở ra, hiện tại anh cũng không có thời gian đi tìm những người khác. Chúng ta phải nhanh chóng tìm kiếm để ngăn cản thông đạo Huyền Cảnh mở ra. Như vậy đi, em trước tiên trở về theo lối cũ, tình huống hiện tại, anh không có biện pháp chiếu cố em.

- Không được.

Đường Hương Hương ngay lập tức cự tuyệt hảo ý này của Long Vũ, đôi tay bé nhỏ nắm chặt cánh tay của Long Vũ, ngữ khí kiên định:

- Long Vũ sư huynh, em không thể bỏ lại anh mà chạy trốn một mình. Em muốn đi theo anh ngăn cản thông đạo Huyền Cảnh thông đạo. Sư tôn luôn luôn dạy em, thân là đệ tử Huyền Môn, nhất định phải trừ ma vệ đạo, không thể sợ chết. Hơn nữa, nhiều hơn một người cũng nhiều hơn một phần lực.

- Được rồi.

Thời gian không đợi người, sự việc lớn như vậy, nếu còn dây dưa kéo dài như vậy, sợ là không còn kịp nữa mất. Long Vũ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Hương Hương, dựa theo hướng dẫn điện tử của La Lâm tiếp tục chạy đi. Theo như hiển thị trên bản đồ thì lộ trình chỉ còn có ba cây số. Hắc vụ xung quanh ngày cành dầy đặc hơn, tạo cho con người ta cảm giác áp lực ngày càng lớn.

- Tiểu sư muội. Tình hình hiện tại quả thật không tốt chút nào. Em cần phải trở về bằng đường cũ đi. Anh có thể ứng phó.

Tâm thần Long Vũ nhất thời chìm xuống. Lúc này, hắn đang có một dự cảm rất xấu.

Có lẽ bây giờ đã không kịp nữa rồi.

Đường Hương Hương trả lời rất kiên quyết. Nàng kiên quyết không đồng ý rời khỏi Long Vũ.

…………………………………………� �……………………………

…………………………………………� �……………………………

Ước chừng hai mươi phút sau, hai người tới được vị trí xác định trong hướng dẫn điện tử. Trước mắt vẫn là một mảng u tối. Đường Hương Hương vẫn ôm cánh tay Long Vũ. Thân hình gầy yếu ép sát vào người Long Vũ, trong mắt hiện lên sự sợ hãi. Tuy rằng nàng là thiên tài tu đạo của Huyền Môn, nhưng trong sáu năm từ lúc nhập môn đến nay nàng đều dành thời gian để tu luyện. Chưa hề tiếp xúc qua quá trình huấn luyện thực chiến. Do vậy đây là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống kiểu này..

Trông nàng lúc này giống như một cô bé mười sáu tuổi ngây ngô không làm được việc gì.

Cũng may là có Long Vũ ở bên không thì sợ rằng nàng đã bị doạ đến phát khóc.

Đương nhiên, cũng không thể trách được Đường Hương Hương lại có biểu hiện như vậy. Sự trưởng thành của một con người không phải là trong một chốc mà là cả một quá trình lâu dài.

Như Long Vũ mà nói, nếu hắn không phải ngay từ nhỏ đã gặp phải những uy hiếp tử vong, phải chịu đựng nhiều điều đen đủi hơn so với đám bạn đồng trang lứa thì làm sao mà hắn có thể mạnh mẽ như bây giờ.

Hắn không ngừng an ủi Đường Hương Hương, nhưng đột nhiên trong đường hầm tối đen như mực lại loé lên một tia tinh quang, căn cứ theo tin tức mới nhất mà La Lâm thăm dò được thì thông đạo Huyền Cảnh hình như đã được mở ra.

- Chúng ta chậm chân rồi. Tiểu sư muội, thông đạo Huyền Cảnh đã được mở ra, em phải quay lại đi.

Long Vũ buông lỏng bàn tay nhỏ bé Đường Hương Hương ra. Xuất ra thiên sư pháp kiếm, đạo lực trong cơ thể vận chuyển, kích phát ra một đạo ánh sáng, đem bốn phía chiếu sáng lên. Ngay tại trước mặt bọn họ khoảng năm thước, một cái động khẩu đen ngòm đang chậm rãi thành hình.

- Long Vũ sư huynh, nếu đến đây, em cũng không muốn trở về nữa... Anh không sợ, em cũng không sợ.

Đường Hương Hương tuy rằng sợ hãi, nhưng tuyệt đối sẽ không lùi bước.

- Vậy em phải theo sát phía sau anh, nhất định phải cẩn thận.

Tình hình trước mắt không cho phép họ có thời gian dây dưa, Long Vũ thấy tâm ý Đường Hương Hương đã quyết, cũng không miễn cưỡng ép buộc nữa.

Long Vũ vừa dứt lời, trong động khẩu chợt truyền đến âm thanh ầm ầm, theo sát là một dòng khí chí âm chí hàn từ bên trong truyền đến, đồng thời cũng toả ra hơi thở tanh hôi rất khó chịu.

- Hí…

Từng đợt tiếng rống đáng sợ của ma thú mơ hồ truyền ra, sắc mặt Đường Hương Hương nhất thời trở nên trắng bệch.

Long Vũ vội vàng vận chuyển thiên sư kiếm quyết điều động lực đạo trong cơ thể, kiếm quang của thiên sư pháp kiếm trong tay càng thêm sáng ngời, thấp giọng nói:

- Tiểu sư muội, ma thú lần này so với bọn kiến hút máu ký sinh lợi hại hơn rất nhiều... Chúng ta gặp phải phiền toái lớn rồi.

- Hả..

Nghe Long Vũ nói xong, sắc mặt Đường Hương Hương lúc này nhất thời tái nhợt.

- Chủ nhân, là yêu hồ...

La Lâm đã nhiều lần thu thập được tin tức trong Huyền Cảnh. Giờ phút này, dựa trên khí tức của ma thú, nàng đã đoán được chính xác loại ma thú.

Yêu hồ tại Huyền Cảnh không phải là loại ma thú có sức chiến đấu cường đại, nhưng nó lại có trí tuệ rất cao, thậm chí còn có chỉ số thông minh hơn cả nhân loại bình thường. Sự nguy hiểm của nó không hề thua kém so với ma thú Đại Phong.

- Chủ nhân, gần đây sau khi chỉnh sửa lại thông tin một lần, tôi có kết luận: cấp bậc của ma thú tại Huyền Cảnh cùng người tu đạo đều giống nhau. Lực lượng của chúng được chia làm cửu. Cấp bậc càng cao trí tuệ càng cao, sức chiến đấu càng mạnh. Yêu hồ thuộc loại tam đỉnh ma thú (Biên: nó được đánh giá bằng với tam đỉnh thiên sư Long Vũ), nhưng nó trời sanh tính giảo hoạt, chỉ số thông minh khá cao. Tuy rằng nó chỉ mang sức chiến đấu mức tam đỉnh, nhưng từ chỉ số thông minh mà lên phân, nó có thể được liệt vào hàng ngũ lục đỉnh, thậm chí là thất đỉnh ma thú.

Long Vũ nghe vậy, thầm hít mạnh một hơi. Nếu chỉ là tu vi tam đỉnh, và chỉ xuất hiện một con yêu hồ, hắn cùng Đường Hương Hương còn có thể ứng phó. Nhưng nếu như là cả đàn yêu hồ thì đó lại là một phiền toái cực lớn.

- Tiểu sư muội, em phải chuẩn bị tâm lý đi.

Long Vũ trầm giọng nói:

- Chúng ta sắp gặp phải một ma thú có cảnh giới tụ linh rồi.

Lần này thì Đường Hương Hương đã thật sự luống cuống cả lên.

- Long Vũ sư huynh, chúng ta bây giờ nên làm gì?

Đường Hương Hương hỏi.

- Hi vọng chỉ có một con yêu hồ, nếu là một đàn thì...

Long Vũ nói.

Đường Hương Hương khẩn trương nhìn cái động khẩu tối đen kia, trong miệng không ngừng khẩn cầu thần linh phù hộ.

Đúng lúc này, trong hắc động lại truyền đến hí hô. Từ trong cửa động tối đen kia, lộ ra âm thanh cùng hơi thở tanh hôi. Rất nhanh, một đám sương trong động khẩu phiêu tán bay ra có màu đỏ giống hết với màu máu tươi.

Đường Hương Hương cảm thấy tâm thần rung động, trong làn sương đỏ kia ẩn chứa một cỗ khí tức kỳ lạ, làm cho thân thể của nàng trở nên khô nóng.