Vào đầu tuần sau, cũng là ngày mở buổi tiệc đấu giá mảnh đất vàng ở thành phố B.
Buổi đấu giá được chọn tổ chức ở dinh thự chung, nơi được xây giành riêng cho các buổi tiệc hoặc đấu giá quan trọng như thế này. Căn nhà được bố trí không quá cầu kì nhưng không kém phần sang trọng, đây đúng là nơi chỉ giành cho các bật thượng lưu, phía cổng dinh thự có rất nhiều bảo vệ canh giữ và camera quan sát rất kĩ càng. Hầu hết đã tới gần hết chỉ còn thiếu Hoắc Ngạo Thiên và Diệp Đức Uy mà thôi, Thẩm Linh Châu biết Hoắc Ngạo Thiên cũng tham gia buổi đấu giá lần này nên đã cố gắn xin Thẩm Minh Vân đưa theo bằng mọi cách.
Từ phía xa, Diệp Đức Uy cùng Tiêu Lệ Mẫn và Diệp Ngạc Hạo cùng đến chào hỏi hoa loa vài người rồi cũng ổn định vị trí ngồi của mình, Diệp Đức Uy quan sát xung quanh vẫn chưa thấy Hoắc Ngạo Thiên đến, đúng là tên này lúc nào cũng bắt người ta phải chờ đợi một tên kiêu ngạo độc tài, bề ngoài thì ông ta tỏ vẻ cười nói nhưng tận sâu trong tâm của ông ta chỉ hận không thể tự tay giết chết Hoắc Ngạo Thiên thôi.
Cuối cùng nhân vật được chờ đợi nhất cũng đã tới, Hoắc Ngạo Thiên và Hạ Nhiên khoắc tay nhau đi đến, cả hai người cùng mặc cùng một màu đỏ chói nhất trong đám người ở đó một đôi tiên đồng ngọc nữ đi vào người kinh ngạc hơn ai hết đó Thẩm Linh Châu cô ta nghĩ hắn chỉ nhất thời vui chơi với Hạ Nhiên nhưng nhiều lần đều như vậy xem ra cô ta cũng hiểu rõ một điều là cô gái này hoàn toàn được Hoắc Ngạo Thiên xem trọng chỉ là không muốn tin mà thôi. Hai người đi vào như hào quang sáng chói khiến ai cũng phải quay đầu dòm theo không rời mắt, họ đúng là đẹp đôi điều này không thể phủ nhận được, Hạ Nhiên mang một nét đẹp và thân hình quyến rủ nhưng lại kiều mị như hồ ly vậy khiến ai cũng không thể rời mắt cô xinh đẹp đến mức khiến cả nam lẫn nữ ở đều ngây người, còn anh ta về độ đẹp trai thì khỏi phải bàn gương mặt sắc xảo lạnh lẽo nhưng lại khiến người ta u mê không thể thoát ra thân hình cao lớn đẹp hơn cả người mẫu, người như Hoắc Ngạo Thiên chỉ cần một cái nhìn thôi cũng đủ để các nữ nhân ở đế đô này ngày đêm thương nhớ, tiếc là hắn quá máu lạnh, tàn độc dù hắn có rất nhiều tình nhân bên ngoài nhưng không phải nữ nhân nào cũng có thể leo lên giường được của hắn.
Đột nhiên cô hơi sững người lại một chút trước mặt cô đang đối diện với Diệp Đức Uy đúng là rất khó xử, cô đang làm gì thế này phản bội lại người đã nuôi dưỡng cô từ bé đến lớn hay sao? Vẻ mặt cô trầm xuống Hoắc Ngạo Thiên vỗ vỗ vào tay trấn an cô, Diệp Đức Uy cũng ngây người vì sự xuất hiện của Hạ Nhiên ở đây, xem ra mối quan hệ của bọn họ thật sự có vấn đề thật rồi.
Hoắc Ngạo Thiên bỗng ôm chặt lấy eo cô khiêu nói với Diệp Đức Uy nhưng lại liếc mắt nhìn Diệp Ngạc Hạo "Dù sao Nhiên Nhiên cũng đã là người của tôi rồi mong bên Diệp tổng đây không làm khó dễ hay muốn bắt quan hệ gì với cô ấy nữa...được chứ?" Là đàn ông với nhau chỉ cần nhìn một cái là hắn đã biết Diệp Ngạc Hạo có ý với Hạ Nhiên rồi hắn nhấn mạnh câu "Nhiên Nhiên là người của tôi" nhầm muốn cảnh cáo Diệp Ngạc Hạo, tay chân Diệp Ngạc Hạo run lên khi nghe Hoắc Ngạo Thiên nói như vậy mà Hạ Nhiên lại hoàn toàn bình tĩnh không hề phản bác lại mà còn phối hợp ôm lại hắn. Anh ta thật sự muốn đi tới giành lấy Hạ Nhiên về, Diệp Đức Uy bình tĩnh lên tiếng "khụ..khụ.. đương nhiên rồi, Hoắc tổng đừng lo tôi sẽ không có bất kì liên quan gì đến cô Hạ đây nữa" Cô có hơi ấy nấy trong lòng, nhưng lại thừa biết một điều ông ta vốn vĩ không có ý định cứu mình ra khỏi tay Hoắc Ngạo Thiên ngay từ đầu, để giữ an nguy cho Diệp thị và cả Xích Lâu Bang... cô không nói gì nắm chặt lấy tay Hoắc Ngạo Thiên như muốn nói "chúng ta đi thôi !" Anh cũng hiểu ý cô lập tức rời đi. Buổi tiệc nhanh chóng được bắt đầu, Thẩm Linh Châu cố tình chọn vị trí gần Hoắc Ngạo Thiên nhất, cô ta muốn cho anh thấy rằng cô ta xinh đẹp và tốt hơn con hồ ly bên cạnh anh nhiều.
Hạ Nhiên nhìn sơ thôi cũng đã đoán ra người phụ này đang tính toán việc gì, ngay lần sinh nhật lần trước của cô ta thì Hạ Nhiên đã biết cô ta đang nghĩ cái gì chỉ qua ánh mắt u mê và đầy lòng đố kị khi cô ta nhìn hai người. Hạ Nhiên đi đến ngang nhiên chen vào giữa ngồi Hoắc Ngạo Thiên cũng hiểu được nên chủ động kéo ghế ra cho cô ngồi, hành động này của anh làm cho cô cũng hơi ngạc nhiên. Thẩm Linh Châu siết chặt bàn tay, móng tay đâm vào thịt đến gần chảy máu thật sự cô ta rất muốn đi thẳng lại bóp cổ chết con hồ ly tinh đằng kia.