Cuối cùng đám tan cũng kết thúc, Hoắc Ngạo Thiên đưa Hạ Nhiên quay về Các Viên Viện nghĩ ngơi. Trong suốt khoảng thời gian trong xe về đến nơi cô không mở miệng nói bất cứ câu nào, đôi mắt cô đến giờ vẫn luôn thờ thẫn ra như thế dù đang ở cạnh Hoắc Ngạo Thiên nhưng cô không còn sợ sệt gì nữa...người cô muốn bảo vệ đến cuối cùng cũng không được...
Hoắc Ngạo Thiên thấy cô vào phòng rồi liền dặn dò người làm "đi nấu một ly sữa ấm đưa cho cô ấy, cả ngày nay cô ấy đã không ăn uống gì rồi". Hắn thật sự quan tâm đến cô, hắn cũng biết Đinh Quyền đã nói những gì với cô nhưng hiện tại chưa phải lúc để giải thích, hắn khoác áo vest rồi ra ngoài ngay.
Hạ Nhiên một mình trong phòng ôm lấy tấm ảnh của Mộc Y nước mắt giống như đã cạn nỗi đau thương ngẹn lại không thể thốt ra...đau hơn người đó...kẻ thù lại lại Hoắc Ngạo Thiên...
"Mộc Y...chị xin lỗi...là chị không tốt chị không thể bảo vệ cho em...ba mẹ dù con không biết mặt hai người thế nào nhưng có thể nói cho con biết...con phải làm thế nào đây..." Cô nhìn ra xa phía cửa sổ đau lòng nói...
Ở Hoắc thị dường như tất cả đều được sắp xếp suôn sẻ không có gì bất trắc cả hắn vừa đi vào ngay lập tức Thẩm Minh Vân nhào đến nhưng bị vệ sĩ cản lại còn đấm mạnh vào mặt ông ta một phát đau điến người ngã xuống đất "Hoắc Ngạo Thiên...mày là tên khốn..chính mày giết chết con gái tao, đừng hòng tao tha cho mày...tên khốn.." Hoắc Ngạo Thiên cười lạnh đi đến "thế ông làm gì được tôi nào đáng lẻ tôi phải tiễn ông đi theo con gái ông luôn mới phải...tôi quá nhân từ với ông rồi không phải sao" Thẩm Minh Vân như điên lên dãy dụa gào thét dữ dội và bốn người cảnh sát cũng bước vào Thẩm Minh Vân mừng rỡ hét lên "bắt hắn đi.. chính hắn là kẻ giết người...tên khốn đã giết con gái tôi.." nhưng ngược lại cảnh sát không những không bắt Hoắc Ngạo Thiên mà còn mỉm cười lịch sự chào hắn ta rồi quay sang còng tay của ông ta lại vẻ mặt nghiêm nghị "ông Thẩm Minh Vân chúng tôi bắt ông vì tội buôn lậu vũ khí và thuốc cấm trái phép" ông ta vẫn chưa dám tin những chuyện đang xảy ra trước mắt...chuyện phạm pháp của ông ta sao lại để cảnh sát biết được chứ..chỉ có Diệp Ngạc Hạo và Lâm Nhựt hai tên khốn kiếp đó bán đứng ông...ông ta bị giải đi miệng vẫn không quên gào thét chửi rủa Hoắc Ngạo Thiên.
Sau một hồi cảnh tượng khiến ai ai cũng phải nín thở khiếp sợ với thế lực của hắn Hoắc Ngạo Thiên người ta nói không sai đối đầu với hắn chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Sau một tiếng đồng hồ sau tin tức Thẩm thị phá sản truyền ra rộng rãi cả Lâm thị tổn thất không ít suýt nữa cũng đi theo Lâm Nhựt cũng dính líu vào việc phạm pháp giống Thẩm Minh Vân nếu chuyện này bị lộ ra thì sự nghiệp tiền tài cả đời ông ta gây dựng đều tiêu tan hết. Tình thế bây giờ phức tạp hơn ông ta nghĩ tất cả dự án lớn đến nhỏ của Lâm thị đều bị huỷ hết Diệp Ngạc Hạo thì mất tích còn Thẩm Minh Vân bị bắt..ông ta liền gọi cầu xin Đinh Quyền nhưng chỉ nhận lại một câu "tôi còn đang chuẩn bị tiễn ông đi luôn đây".
Quả nhiên không đầy nữa tiếng sau cảnh sát phong toả hết công ty ông ta, vị cảnh sát trẻ tuổi nghiêm nghị nói thẳng "Đinh tiên sinh có bằng chứng chứng minh ông tham ô trốn thuế và giao dịch thuốc cấm trái phép, ông Lâm Nhựt chúng tôi chính thức bắt giữ ông". Trong nháy mắt tất cả đều tiêu tan biến mất bây giờ ông ta mới hiểu thế nào là quả báo thế nào là không biết tự lượng sức.
Lâm Nhựt bị đưa về sở cảnh sát giam lại chờ ngày xét xử, Đinh Quyền cười lạnh nhìn ông ta dù mới có một ngày bị giam mà nhìn ông ta thê thảm đến mức không nhìn ra được.
Hai người nhìn nhau một người thì bất lực tuyệt vọng còn một người thì khinh thường lạnh lùng nhìn ông ta.
Đinh Quyền : "ông biết tại sao ông lại vào đây không ?" Thấy ông ta không trả lời hắn nói tiếp "tội danh của ông sẽ bị xử tử...để đền mạng cho Hạ Trữ Hào cha nuôi của tôi" Lâm Nhựt giật mình đứng dậy trợn tròn mắt nhìn hắn...hoá ra hắn là con nuôi của Hạ Trữ Hào nhưng sao hắn lại biết...
"Tôi biết ông chỉ là đồng loả..nhưng mà kẻ thù thật sự tôi muốn để cho người đó quyết định...còn ông như thế này là đủ".