Thẩm Minh Vân nhìn thấy con gái mình mặt mũi đầm đìa nước mắt liền đi đến hỏi "Linh Châu..con sao thế? Chuyện gì xảy ra vậy..?" Thẩm Linh Châu uấtức trảlời "Thiên..anhấy không thích con là anhấy..đuổi con vềngay trước mặt con tiện nhân đó..." ngay lập tức Thẩm Minh Vân liền nghĩđến HạNhiên, Hoắc Ngạo Thiên vậy mà lại xem trọng cô gái đó đến vậy...thật không đúng một chút nào.
Thẩm Linh Châu nắm chặt tay áo ông ta nói "ba..ba nhất định phải giúp con..con nhất định phải gảcho anhấy.." có lẻcái tưtưởng này chỉcó thểcóảmới nghĩtới cô ta luôn tựtin vềngoại hình lẫn gia thếnghĩrằng chỉcó cô ta mới xứng làm bà chủcủa Hoắc gia. Thẩm Minh Vân nữa muốn giúp con gái nữa thì lo sợnếu vây vào Hoắc Ngạo Thiên nhỡlàm trái ý hắn thì không biết sẽra sao...Ông ta cũng tựlượng sức mình, vốn vĩkhông phải đối thủcủa Hoắc Ngạo Thiên. Ông ta chần chừmột hồi không nỡtừchối con gái đành gật đầu đồng ý trước.
_____________________________________
Ởmột nơi khác, xung quanh là cây cỏrậm rạpởgiữa khu rừng có hai nhóm người mặc đồđen nồng nặc sái khí cứnhưchuẩn bịchiến tranh đến nơi. Một người đàn ông cao lớn đi đến chỗcủa Đinh Quyền lấy một cái vali chứa đầy tiền rồi nói "Đinh tiên sinh, đây là chút thành ý của Diệp lão đại chúng tôi muốn gửi cho ngài mong ngài suy nghĩvềviệc chuyển nhượng mảnh đất" Là Diệp Ngạc Hạo, anh ta thay Diệp Đức Uy đến nhầm thương lượng với Đinh Quyền vềviệc người sởhữu mảnh đấtởbuổi đấu giá.
Đinh Quyền cười lạnh "cảm mơn lòng tốt này của Diệp tiên sinh nhưng...mảnh đất này tôi nhất quyết không bán lại".Nụcười của Diệp Ngạc Hào dần lạnh lại âm trầm nói "vậy làm phiền Đinh tiên sinh rồi, sốhàng cấm lần này tôi phải chuyển sang cho người khác rồi chẳng hạn tôi sẽchọn đối tượng là Hoắc Ngạo Thiên".
Đều là người trong giới Diệp Ngạc Hạo cũng chắc Đinh Quyền sẽsuy nghĩvềchuyện này. Sốhàng cấm lần này không phải nhỏbên Diệp Đức Uy rất khó khăn di chuyển lượng hàng này trong nước, so với mảnh đất này thì ông ta lại thích hơn cứnghĩlần này người trao đổi là Hoắc Ngạo Thiên nhưng ai ngờlại lòi đâu ra một Đinh Quyền hiểm độc này.
"Các người đang uy hiếp tôi ?" Giọng nói của Đinh Quyền khàn lạnh có thểkhiến cho người ta nghe phải toát hết mồhôi luônấy chứ. Diệp Ngạc Hạo nhanh chóng trảlời khôn khéo "làm gì có...tôi sao dám uy hiếp ngài, chỉcần chúng ta trao đổi trong sựhoà bình thì tôi lập tức chuyển lượng hàng đó sang cho Đinh tiên sinh ngay..đôi bên cùng có lợi chẳng phải tốt hơn sao". Cảhai bên đều yên lặng đến đáng sợkhoảng mười phút sau một tiếng "écc.." dừng xe lại ngay trước mặt bọn họĐinh Quyền khẽnhếch môi cười nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn mang theo không khí lạnh lẽo từtrong xe bước ra, cảDiệp Ngạc Hạo cũng bất ngờ. Không ai khác là Hoắc Ngạo Thiên, anh ta đi xuống khuông mặt đẹp trai vẫn không thểnào phủnhận được dù anh ta có lãnh khốc tàn ác đến đâu chỉcần một cái nhìn thôi cũng đủkhiến người ta mê mẫn. Đinh Quyền đi tới vài bước "không ngờlại đông đủvậy luôn đấy...Hoắc tiên sinh cũng muốn đến tranh đất à" Hoắc Ngạo Thiên cười nhạt vẻmặt cực kì ung dung nói "ây..tôi đến đểthăm cậu có còn sống hay không thôi mà..xem ra tôi đến chỉtốn thời gian". Cảhai người nhìn nhau bềmặt cười cười nhưkhông có gì nhưng thật chất nhưhai con hồly gian xảo đang đối mặt chuẩn bịchiến đấu vậy, đây mới chính là đối thủthật sựcủa nhau. Diệp Ngạc Hạo hoàn toàn bịlạc lõng tay siết chặt cốnói một câu rồi nhanh rời đi "xem ra không thểthương lượng được rồi..tạm biệt hai vịtôi còn có việc đành phải cáo từrồi".
Hoắc Ngạo Thiên và Đinh Quyền nhẹgật đầu rồi nhìn hắn cho đến lúc hắn rời đi. Đinh Quyền móc ra một bao thuốc lá đưa cho Hoắc Ngạo Thiên một điếu anh ta một điếu..khói thuốc lan toảnhưgiảm bớt không khí lạnh lẽo hơn.
Đinh Quyền : "Cậu chắc là đến thăm tôi đó chứ...lâu lắm rồi mới thấy cậu quan tâm tôi thếcơđấy".
Hoắc Ngạo Thiên : "ừ..cảm động không"
Đinh Quyền : "tôi trước giờchưa bao giờthắng cậu..nhưng tôi nghĩlần đấu giá mảnh đất lần này vềtay tôi chắc rồi".
Hoắc Ngạo Thiên không nói gì chỉcười nhạt một cái rồi nói "tôi chỉmuốn nhỡcậu đừng vì cái lợi trước mắt mà quên mất hậu quả..." nói xong rồi rời đi khi chuẩn bịlên xe giọng Đinh Quyền từxa truyền đến "tôi nhất định sẽthắng cậu".
________________________________________
Biệt thựHoắc Gia.
HạNhiên vừa nghe tiếng xe liền mởcửa xuống lầu, Hoắc Ngạo Thiên vừa nhìn thấy cô liền ôm chặt vào lòng cứnhưmột liều thuốc an thần của anh vậy.
"Em đang chờtôi về?" Giọng nói khàn khàn ghé sát vào tai cô khiến mặt cô có chútửng đỏ, cô nhanh miệng nói "haha.. anh đừng có mà nghĩvớvẫn..chẳng phải hiện giờtôi là người của anh sao...nếu có chuyện gì với anh ....thì ai cho tiền tôi sài đây..." thanh âm rất hùng hồn nhưng lại có chút nũn nịu khiến anh không kiềm được mà bật cười lại càng ôm chặt người cô hơn "cũng phải, nên em phải hầu hạtôi thật tốt đặc biệt là..trên giường" câu nói của anh nhưđâm xuyên não cô vậy hận không thểrút lại những lời cô vừa nói.