Đặc Quyền Chỉ Dành Cho Riêng Em

Chương 44: Xét nghiệm ADN




Dương Việt Cẩn sau khi biết thân phận thật sự của anh không khỏi phát điên lên, lão luôn cho rằng từ nhỏ đến lớn anh luôn nằm trong tầm kiểm soát của lão nhưng đến cuối cùng vẫn là kẻ thua cuộc.

Sau khi xử lí xong việc ở Mỹ, ông Dương Việt Cẩn cùng vợ trở về Trung Quốc, Dương Trác Hiên sai người đón họ về biệt thự riêng của anh.

Ngay khi vừa trở về ông ta đã mau chóng chạy đôn chạy đáo, mang hết vốn liếng còn lại đầu tư vào thị trường Trung Quốc. Bên này, bà Kim Duyên không khỏi vui mừng khi biết tin hai người đã nên vợ chồng, vừa về liền tìm con dâu tâm sự.

“ Y Vy à, thật cảm ơn con vì đã sưởi ấm trái tim của con trai mẹ, thằng bé từ nhỏ vốn lạnh lùng làm người mẹ này không khỏi lo lắng”

“ Mẹ, mẹ thật sự không có giận chuyện bọn con giấu mẹ”

“ Việc đó đã không còn quan trọng nữa, bây giờ mẹ đã có một cô con dâu ngoan ngoãn đó đã là điều hạnh phúc rồi”

Mẹ chồng nàng dâu hợp ý trò chuyện không dứt, khi nói đến chuyện tình cảm của hai người cô đã tần ngần hỏi lái sang chuyện của bà, lúc đầu bà có hơi do dự nhưng rồi cũng quyết định kể cho cô nghe:

“ Năm đó, bà và ông Trần Vĩnh yêu nhau sâu đậm và đã xác định đối phương là một nửa còn lại của mình. Nhưng sự cố ập đến, trong một buổi tiệc rượu bà bị chuốc say và đã xảy ra tình một đêm với một người đàn ông khác. Khi tỉnh dậy bà không còn nhìn thấy người đó nữa lại vô cùng hoang mang lo sợ, vì không dám đối mặt với Trần Vĩnh nên bà luôn tránh mặt ông.



Không lâu sau Dương Việt Cẩn đến tìm bà và thừa nhận người đêm đó là ông, bà đã sốc vô cùng nhưng cũng không chấp nhận để ông ta chịu trách nhiệm vì vốn dĩ bà không hề có tình cảm, nhưng hơn một tháng sau bà lại phát hiện mình mang thai, vì không muốn con mình sinh ra không có bố nên đã quyết định lấy Dương Việt Cẩn sau đó hai người qua Mỹ để tránh dư luận đàm tiếu.

Cùng thời điểm đó ông Trần Vĩnh lại phải đi công tác nên hai người không có thời gian để nói rõ mọi chuyện, chuyện tình cảm của họ cứ thế mà chấm dứt. Nhưng điều bà hối hận nhất chính là không tìm gặp ông nói rõ một lần để rồi một ngày bà nhận tin dữ, Trần Vĩnh bị tai nạn qua đời khi đang điên cuồng đi tìm bà, nỗi đau chồng chất nỗi đau đến bây giờ bà vẫn không thể nào quên được”.

Vũ Y Vy nghe xong mọi chuyện cô bắt đầu xâu chuỗi sự việc, chuyện này vốn có rất nhiều lỗ hổng, lại nhớ đến việc ông cụ Trần nói cuối cùng cô đã quyết định âm thầm làm một việc.

__

Hôm sau, đợi bố chồng ra ngoài Y Vy lại đến tìm bà Duyên trò chuyện, tìm cớ vào phòng vệ sinh cô dễ dàng đánh tráo bàn chải đánh răng của ông ta.

Sau đó cô vội vã xin phép ra về và đi thẳng đến bệnh viện.

Dạo gần đây thấy cô có chút khác thường nhưng Dương Trác Hiên cũng đang bận xử lí việc của ba mình nên chưa có cơ hội hỏi rõ, Y Vy vì không muốn làm anh bận tâm nên cũng không có nói với anh.

Cô ngồi chễm chệ trên chiếc ghế chủ tịch Vũ thị, bên dưới là các bộ phận, phòng ban đang báo cáo, bỗng chiếc điện thoại rung lên, ngay lập tức cô giao lại cho Vũ Tấn Trạch rồi rời đi.

Cô gái nhỏ mang một tâm trạng thấp thỏm đến bệnh viện, bàn tay run rẩy mở tờ giấy kết quả, đúng như cô dự đoán Dương Việt Cẩn và Dương Trác Hiên hoàn toàn không cùng huyết thống.

Y Vy không vội báo cho anh biết, cô soạn sẵn một tin nhắn với nội dung: “ Nếu anh nhận được tin nhắn này mà không liên lạc được với em thì hãy theo định vị trên chiếc lắc đi tìm em”, đồng thời cô gửi tin nhắn tương tự cho Tấn Trạch và Tuệ Vân phòng trường hợp anh không đọc được tin nhắn, sau đó cô bật chế độ gửi sau một tiếng.

Thu xếp ổn thoả cô cố tình đến tìm bà Diệp, thật đúng ý cô là ông Dương Việt Cẩn đang ở nhà. Nhìn thấy ông ta cô giả vờ chột dạ thêm chút sợ sệt, trên tay cầm theo một tờ giấy dấu sau lưng giọng lắp bắp:



“ Ba… con tưởng giờ này ba không có nhà

Con… con tới tìm mẹ”

Ngay lập tức lão ta phát hiện ra điều khác thường trên mặt cô “ mẹ con mệt nên còn đang nghỉ đừng làm phiền bà ấy”

“ Vậy… vậy con đi trước khi khác sẽ ghé qua”, cô vội vã nói rồi nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn không quên để lộ ba chữ ADN cho lão ta thấy.

Dương Việt Cẩn bấm máy gọi cho ai đó rồi lên xe bám sát theo cô, Y Vy cố tình đi vào một đoạn đường vắng người, như chỉ chờ có thế một chiếc xe chắn ngang đầu xe ép cô dừng lại. Hai kẻ bịt mặt trói tay cô vòng ra sau lưng rồi kéo qua xe bọn chúng, Y Vy vẫn hợp tác giả vờ dãy dụa, sợ hãi.

Dương Việt Cẩn mang cô đến một căn nhà hoang gần bờ biển, ông ta nhốt cô vào căn phòng sập xệ toan rời đi thì Y Vy giả vờ hỏi mò: “ Ba, là ba đúng không”

Lão hơi thoáng giật mình nhưng vẫn cố chấp bước đi, Y Vy tiếp tục không từ bỏ: “ Con biết là ba, con cũng đã biết chuyện ba và Trác Hiên không dùng chúng huyết thống”

Như đã chạm đến giới hạn của mình, Dương Việt Cẩn tiến lại dùng tay bóp mạnh vào cằm cô đồng thời tháo luôn khăn bịt mặt: “ Con khốn, đáng lẽ ra mày không nên nhúng tay vào việc này”

Y Vy cau mày nhăn nhó vì đau nhưng vẫn cố thốt ra những câu từ khó khăn: “ Tại sao ông phải làm như vậy, ông là không sợ báo ứng hay sao”

“ Ha ha ha, một lũ khốn chúng mày là đang muốn dạy đời tao sao”, lão ta buông tay đứng dậy trợn mắt

“ Tôi đã biết hết những việc làm dơ bẩn của ông rồi, ông chính là người trắng trợn cướp đi người yêu và con trai của bạn mình, không những thế ông còn chủ mưu gây tai nạn cho ông ấy, tôi sẽ nói hết tất cả chuyện này cho mẹ và Trác Hiên”, Y Vy gào thét trong phẫn nộ



“ Vậy thì sao chứ, mày biết rồi thì mày phải chết, mày nghĩ mày có thể sống sót ra khỏi đây hay sao hả, con khốn”, lão ta điên cuồng quát lớn túm tóc cô giật ngược ra sau.

“ Ông điên thật rồi”, Y Vy chật vật đau đớn

“ Đúng, tao điên rồi, là chúng mày ép tao. Tại sao Trần Vĩnh có được mọi thứ mà hắn muốn còn ta thì không chứ hả, hắn ta chết là đáng đời lắm, ta còn hận không thể trực tiếp phanh thây hắn ra kìa, một vụ tai nạn có là gì hả. Lại thêm thằng con trai chết tiệt của hắn, chỉ cần nhìn thấy nó tao liền thấy chướng mắt, đáng nhẽ ra nó nên đi theo cha nó từ vụ tai nạn lần trước rồi, tại sao nó vẫn có thể sống sót còn lừa tao một bố đau như vậy”. Ông ta điên cuồng túm tóc sau đó đẩy mạnh cô đập đầu vào tường.

“ Mày tốt nhất nên yên phận ở đây cho tao, sớm thôi tao sẽ tiễn mày xuống hoàng tuyền, cái thứ ngu ngốc”, lão ta chửi thề một câu rồi bỏ mặc cô ra ngoài dặn người canh gác.

Đầu cô đã rớm máu, mắt có hơi mờ đi, nhưng vì đã đạt được mục đích cô không khỏi vui mừng. Nhẹ nhàng lấy một con dao găm nhỏ dắt trong lưng quần cứa đứt sợi dây sau đó dấu chiếc máy ghi âm vừa thu thập chứng cứ vào chỗ hiểm.

Y Vy lết tấm thân nhức mỏi ra bên ngoài, nhìn qua khe cửa thấy có hai tên đang canh gác, chiếc xe của Dương Việt Cẩn đang dần rời đi.

Ổn định lại tinh thần và chắc chắn ông ta đã đi xa cô cầm sẵn một cây gậy làm vũ khí sau đó quật đổ mọi thứ gây tiếng động lớn.

Hai tên kia nghe thấy lập tức mở cửa xông vào, Y Vy dùng gậy đập một phát trúng gáy một tên, một chân đá chuẩn xác vào bụng tên kia khiến hắn ngã xuống tiện phang luôn một phát vào đầu. Sau đó cô lục lấy chìa khoá xe bọn chúng nhanh chóng lên xe rời khỏi đó.