Sân trường bỗng chốc trở nên nhộn nhịp, hoà vào dòng người đang náo nức Vũ Y Vy nổi bật với làn da trắng hồng, đôi môi đỏ mọng, đặc biệt là đôi mắt long lanh biết cười biết nói khiến cho bao nam sinh phải đổ gục. Mặc dù cô cao tận m7 nhưng đối với những cô bạn châu Âu thì cô cũng chỉ giống như một cô gái nhỏ khiến người khác chỉ muốn chở che, bao bọc.
Trên tay cầm tấm bằng tốt nghiệp loại xuất sắc của Đại Học Cambrige( Anh), cô gái nhỏ cười tươi rạng rỡ.
Đúng vậy, cô tốt nghiệp rồi, sau hơn 4 năm xa bố mẹ xa quê hương cô có thể trở về rồi.
Không đợi thêm được giây phút nào nữa, Y Vy đặt vé và lập tức kéo va li hướng về phía sân bay. Cô không gọi điện báo trước cho bố mẹ mình để tạo bất ngờ cho họ, nhưng cô lại không biết rằng khi điện thoại vừa để ở chế độ máy bay không lâu thì có vô số cuộc gọi đến cho mình, cô gái mang một tâm trạng nửa vui mừng nửa bồn chồn bước lên máy bay về nước.
Xuống sân bay Y Vy bắt taxi về Vũ gia, hồi hộp bấm từng hồi chuông cửa, vài giây sau đó một người làm lật đật chạy ra mở cổng, cô có hơi thắc mắc vì bình thường sẽ là quản gia Ngô đón chào cô. Nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều cũng không kịp để cô gái kia nói gì cô để lại Vali còn nói vọng lại
__“ Chị Nhu cất đồ giúp e nha”
Vừa phi như bay vào nhà vừa cất tiếng gọi í ới
__“ Ba ơi, mẹ ơi, Tiểu Vy về rồi”
__“Ba ơi, mẹ ơi”
Nhưng đáp lại cô là tiếng im lặng đến lạnh lẽo, từ vui mừng chuyển qua hụt hẫng có một chút hoang mang. Giờ này cũng muộn rồi ba mẹ đáng nhẽ phải ở nhà chứ nhỉ.
Lúc này người làm tên là tiểu Nhu cũng vừa xách Vali vào tới, cô quay lại ánh mắt như dò xét.
Tiểu nhu giọng lí nhí có chút run rẩy nói:
__“ Tiểu thư, ông bà chủ bị tai nạn vẫn đang cấp cứu trong bệnh viện, quản gia Ngô đã vào trong đó”
__“ Có vẻ như bị rất nghiêm trọng” tiểu Nhu bồi thêm như khẳng định điều đó.
* Vũ gia chỉ có tiểu Nhu, quản gia Ngô, chú Phúc và lái xe Lâm làm việc cố định còn lại là người làm theo giờ. Hiện tại mọi người đã vào bệnh viện hết nên chỉ còn mình tiểu Nhu.
Y Vy đứng không vững tiểu Nhu phải chạy lại đỡ lấy cô, nước mắt không tự chủ là rơi xuống.
__“ Chuyện gì thế này, sao lại có thể như vậy, ba mẹ em vẫn đang khỏe mạnh, họ còn mới video call với em mấy hôm trước”, Y Vy nức nở không muốn tin vào sự thật.
“Không thể nào, không thể nào đâu”, cô vừa nói vừa hét lên lay vai tiêu Nhu khiến cô ấy cũng rơi nước mắt theo, không đợi đối phương nói thêm cô vùng dậy sải bước chạy ra ngoài định chạy tới bệnh viện. Nhưng vừa chạy ra đến cổng cô bỗng khựng lại, một đoàn xe từ từ chậm lại rồi dừng hẳn.
Y Vy như chết trân tại chỗ, xuống xe đầu tiên là chú của cô Vũ Tấn Hùng, ông ta cùng vợ con mình bà Lệ Lan và Vũ Nguyệt Châu.
Theo sau đó là một đoàn người mang hai thi thể vào trong.
Cô đứng thất thần tại chỗ, miệng vô hồn lẩm bẩm một cách thương tâm, nước mắt vẫn không ngừng thi nhau lăn xuống hai bầu má trắng ngần.
__“ Chú Hùng, tại sao vậy, mọi người làm gì ở đây, mọi người đùa như vậy không vui chút nào đâu, tại sao lại chào mừng con trở về bằng cách này chứ”
Vừa nói nước mắt không ngừng rơi khiến cho trước mắt cô chỉ còn một màu trắng xoá, cô lê từng bước chân nặng nề đến gần hai thi thể kia.
Mặc dù đã nghe mọi người nói nhưng khi nhìn thấy thi hài của ba mẹ mình nằm đấy, không còn nguyên vẹn, cảm giác này là gì đây “ đau quá, tại sao ông trời lại đối xử với ba mẹ cô như vậy, đến chết cũng không được toàn thây sao hả”, không kiềm chế được cảm xúc Y Vy gào thét:
__“ BA, MẸ hai người mở mắt ra nhìn tiểu Vy đi, con trở về rồi, sẽ không đi nữa, sẽ bên cạnh chăm sóc, sẽ phụng dưỡng hai người mà. Làm ơn đừng ngủ nữa, hai người làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, làm sao con có thể chấp nhận chuyện này được đây, làm ơn, làm ơn đi mà,….
Tiếng khóc như xé lòng tất cả mọi người ở đây, chú thím cùng với cô em gái họ của cô cùng tiến lên an ủi cô
Ông Hùng: “ tiểu Vy à, ta biết con rất đau lòng, nhưng người cũng đi rồi, bố mẹ con cần được an nghỉ. Ngoan, con còn có ta, có thím và các em nữa.
__“Chú à, làm ơn trả bố mẹ lại cho con, con không đồng ý đâu, họ không thể đối xử với con như thế,..” cô vẫn không ngừng níu áo chú mình gào khóc rồi ngất đi.
* Tang lễ của ông bà Vũ cũng được diễn ra, gia thế nhà họ Vũ cũng không phải dạng vừa nên rất nhiều gia tộc lớn nhỏ đến chia buồn. Mọi chuyện đều được ông Vũ Tuấn Hùng đứng ra lo liệu rất chu toàn, nhưng lại không ai biết được chuyện động trời phía sau đó.
****
Sau một thời gian đau buồn buông thả bản thân, cuối cùng Y Vy cũng nguôi ngoai được phần nào. Nhưng cô không còn là một cô gái hoạt bát, vui vẻ nữa. Thay vào đó là một cô gái trầm tính thu mình lại với bên ngoài.
Dưới sự khuyên nhủ của chú thím, cô chuyển đến ở cùng họ, công ty của bố mẹ cũng giao lại cho chú.
Hiện giờ cô chỉ muốn sống khép mình, lúc rảnh rỗi thì vẽ tranh, chụp ảnh( đó là sở thích lúc nhỏ của cô hoặc những lúc rảnh rỗi khi còn học ở Anh).
Dù không có ý định tiếp quản công ty, nhưng cô vẫn luôn phụ giúp chú mỗi khi ông cần, cái bằng xuất sắc chuyên ngành quản trị của cô cũng không phải chỉ để làm cảnh.
Cứ như vậy cuộc sống của cô mỗi ngày đều trôi qua trong vô ngĩa, không có niềm vui, không có người thật tâm bầu bạn.