*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Hiên Viên Linh
Chuyện ngừng chuẩn bị hôn sự, chưa đến nửa ngày đã truyền đi khắp phủ Thành Chủ.
Có người vui vẻ có người kinh ngạc, nhưng chẳng có ai tiếc hận chuyện này, dù sao với thân phận của Triệu Tuyết Tầm cho dù ở nơi nào, nếu nàng là cố gắng tranh thủ một chút, không cần nói đến người có tu vi Thiên Giai, cho dù là một Vũ Đế cấp thấp cũng xứng, chỉ tiếc rằng bất luận nàng cố gắng như thế nào cũng theo đuổi được chân chính Thiên chi kiêu tử ở Trường Sinh thế gia.
Bạch Kỳ cẩn thận quan sát sắc mặt của đại tiểu thư, thấy nàng không lộ ra bộ dáng thất vọng quá nhiều, ngược lại trên mặt lại trào phúng lãnh ý, một bộ dáng căn bản đã sớm biết rõ ràng.
Hắn cũng không biết nên nói cái gì, từ nhỏ đến lớn đều trung thành với Thiên Thượng Thành khiến hắn không chút nghi ngờ quyết định của thành chủ, nhưng đáy lòng vẫn luôn cảm thấy không công bằng với đại tiểu thư nhà mình, hắn biết rõ nàng là cô nương tốt đến nhường nào.
Thị nữ lui ra, Đắc Kỷ nửa đỡ cột đá ngồi xuống, Bạch Kỳ khẽ cúi đầu xuống đứng ở một bên, tựa như một cái bóng im hơi lặng tiếng, chân thành làm bạn ở bên người nàng.
Vẻ ngoài của Triệu Tuyết Tầm kỳ thật không thể nói quá khó nhìn, dù gì cũng là một bộ dáng tế mi tú nhãn*, mũi dọc dừa môi đỏ mọng, nhưng cái thế giới này là võ giả tầng tầng tu hành đi lên, không có bao nhiêu khác biệt với thế giới tu tiên, chỉ khác là một tu tâm một cái tu thân, trước khi đi vào võ đạo nữ tử chỉ cần hơi có chút tư sắc, sau khi rửa tinh phạt tủy liền biến thành tuyệt sắc.
*Tế mi tú nhãn: thành ngữ miêu tả một cặp mắt đẹp, lông mày tinh tế
Ở Thiên Thượng Thành này không thiếu cao cấp nữ võ giả, có lẽ căn cơ cũng không tệ lắm, nhưng người khác là Vũ Đế, Triệu Tuyết Tầm là Huyền Giai, người khác da thịt thông thấu vô hạ* giống như thiên tiên, nàng chỉ là trắng nõn quá mức tầm thường, ở trong một rừng sắc đẹp như vậy đương nhiên nàng trở thành bình thường.
*thông thấu: có thể nhìn xuyên qua, vô hạ: không có một vết bẩn
Nhưng Bạch Kỳ cảm thấy, đại tiểu thư nhà mình là đặc biệt, có lẽ do nhìn quen người tóc trắng mắt lam trong tộc, hắn liền cảm thấy dáng tóc đen như mây, đồng tử đen giống như lông mày của đại tiểu thư mới thật sự làm động lòng người, huống chi những thứ mỹ nhân kia lạnh như băng giống như tường thành của Thiên Thượng Thành vạn năm không thay đổi, nào có một tia linh động ấm áp giống như đại tiểu thư?
Nhưng hắn cảm thấy tốt nhất, cũng không có nghĩa là thứ tốt nhất trong mắt người khác... Trong long Bạch Kỳ khẽ đau đớn một chút, không dám ngẩng đầu đi nhìn sắc mặt của đại tiểu thư.
Mấy ngày dưỡng thương này, Bạch Vũ An không đến thêm lần nào nữa, Đắc Kỷ biết rõ hắn nói tỷ thí trong gia tộc là cái gì,[email protected]_ydocn Trường Sinh thế gia cứ cách năm năm sẽ cử hành một lần tỷ thí trong gia tộc, vừa để cạnh tranh vị trí trưởng lão của các chi, vừa để tuyển chọn những đệ tử ưu tú trong tộc, theo như nguyên văn câu chuyện, Sở Dịch nhân cơ hội gia tộc tỷ thí lần này, lừa Triệu Tuyết Tầm lấy trộm Bạch Ngọc Lưu Ly Châu.
Sự kiện này cũng giống với tộc nghị, Triệu Tuyết Tầm đương nhiên không tham gia, không phải là không cho nàng đi, mà là tư cách tỷ thí thấp nhất đều là Huyền giai võ giả, Huyền giai võ giả của Bạch gia hơn phân nửa đều là đứa bé mười mấy tuổi, cho dù nàng đi cũng không có mặt mũi đi tỷ thí với những đứa bé này, nếu tính tuổi, nàng bằng tuổi với Bạch Vũ An, Bạch gia hơn phân nửa đều là những thiếu niên có tuổi xấp xỉ với Bạch Vũ An nhưng cũng đều đã vượt qua Huyền giai, thăng lên cấp Địa giai, trở thành Vũ Đế cao thấp.
Nhưng Đắc Kỷ không chỉ muốn tham gia, nàng còn cố ý trang điểm ăn mặc một phen, mặc dù tư sắc của Triệu Tuyết Tầm không vừa ý nàng, có thượng trang (trang điểm, mặc đẹp) hay không cũng không khác nhau lắm, nhưng một trang dung diễm lệ là một phương thức vô cùng hoàn hảo để biểu lộ thái độ rõ ràng.
Thời gian nửa tháng qua đi, Triệu đại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh lại một lần nữa đạp cửa ra khỏi phòng, không có một chút nổi giận hay khó xử, ngược lại càng thêm ngạo nghễ so với bình thường một chút, những người từng có quan hệ với nàng thực hận không thể tát một cái lên mặt nàng, những người không biết rõ nội tình cũng không nhịn được nói thầm vài câu trong lòng, nhưng lại không nhịn được liên tiếp liếc mắt nhìn nàng. Họ luôn cảm thấy, dung nhan của vị đại tiểu thư trong truyền thuyết này cũng không đáng ghét như lời đồn a... Nhìn thấy lâu, còn thấy rất xinh xắn.
Đắc Kỷ không đếm xỉa đến những ánh mắt kia, cởi áo choàng Tước linh ra, ngồi ngay phía dưới Bạch Khuynh, trên danh nghĩa nàng là dưỡng nữ của phủ thành chủ, cho dù là những trưởng lão kia, cũng chỉ có thể ngăn cách một đường với nàng.
Bạch Vũ An cách gần đó, từ lúc Đắc Kỷ xuất hiện, ánh mắt hắn liền sít sao nhìn chằm chằm nàng không rời, lông mày nhíu chặt, trong con mắt xanh thẳm mang theo vài phần lo lắng, sau khi Đắc Kỷ ngồi xuống mới nhìn hắn, thấy thần sắc hắn, lập tức mỉm cười, môi đỏ mọng hơi chu lên một cái, tựa như một cái hôn gió nho nhỏ.