Đắc Kỷ

Chương 30: Tiếc rằng tiên tử khuynh thành (12)




Vân Linh thề hiện tại hắn càng muốn làm một Tu sĩ Độ Kiếp kỳ "Tính tình đại biến"!

Nhưng đệ tử đã mở hai mắt ra, bốn cánh môi thoáng chốc chia lìa, mày đẹp của nàng nhăn lên, đứng dậy lui về phía sau một bước, nói: "Sư Tôn, Chưởng Giáo nói..."

Vân Linh thở dài, cũng đứng dậy theo, thấy sắc mặt ngưng trọng của đệ tử, liền nói: "An tâm đi, đợi ta hỏi một chút."

Chờ nghe được lời giải thích tiền căn hậu quả thấp thỏm bất an của Chưởng Giáo, dù là Vân Linh cũng không nhịn được muốn mắng một câu “mẹ nó!”, Lục Đạo Ma môn trăm năm trước đã bị hắn đánh cho chia năm xẻ bảy, tới bây giờ chỉ sợ mới nuốt trôi cục tức kia, không nghĩ tới hắn vừa mới Độ Kiếp không bao lâu, cảnh giới đại thành, bọn chuột nhắt này thế mà lại dám tới cửa.

Còn làm hỏng chuyện tốt của hắn!

Vân Linh tu hành ngàn năm, tính tình cũng không phải là một Kiếm Tu bình thường có thể so sánh, mà giờ khắc này sát ý trên người hắn bốc lên, ngút trời giống như kiếm thế, gần như khiến toàn bộ Lạc Anh Phong đều rung động, [email protected] bên tai tiếng Chưởng Giáo lắp ba lắp bắp giải thích cầu tình còn đang không ngừng vang lên, hắn đè lên ấn đường, lạnh giọng nói: "Không cần nhiều lời, dám tới cửa, gặp một người thì giết một người là được rồi."

Chưởng giáo lập tức không nói lời nào nữa, hắn nghe được sát khí phát ra từ Sư huynh nhà mình, chỉ sợ nếu mình nói nhiều, luồng sát khí này sẽ không phải là đối với Lục đạo Ma môn nữa, mà là đối với hắn.

Nhớ tới đệ tử truyền thừa bị bỏ lại một mình trên Lạc Anh Phong, chưởng giáo quả thực muốn rơi hai hàng lệ thông cảm với nàng, cũng không biết mấy ngày nay phải đối mặt với Đại sư huynh tính tình đột biến, đứa nhỏ này đã sống thế nào, hắn không dám nghĩ tiếp, sợ nghĩ lại thì mình cũng không nhịn được đi cho sư huynh hai cái bạt tai.

Vân Linh chẳng hề nói đùa, ngày xưa khi hắn còn là Đại Thừa có thể một người một kiếm đánh bất phân thắng bại với một đám cường giả cùng cấp của Lục đạo Ma môn, hiện thời hắn đã nửa bước phi thăng, thì mấy người này lại càng không đủ tư cách để hắn dùng kiếm.

Có thể nói mấy ngày này Khúc Linh Nhi rất là xuân phong đắc ý, ngày xưa nàng che giấu thân phận ở Chính đạo, ngoại trừ khuôn mặt đáng được người khen ra thì lúc nào cũng phải chịu khuất phục người khác, hiện giờ nàng quay lại là Thánh nữ cao cao tại thượng của Ma môn, một vị Đại Thừa kỳ lão tổ Ma môn tự mình giúp nàng nhập ma, chính vì như thế, nàng đã vượt cấp lên Hóa Thần trung kỳ, cao hơn hẳn một bậc so với người được gọi là Tiên tử của giới Chính đạo kia.

Nàng còn chưa cao hứng được bao lâu, liền nghe được tin Vân Linh tiên tôn Độ Kiếp thành công, Độ Kiếp tu sĩ bình thường sẽ không nhận thân nhân, hoặc chí ít là tính tình cũng lạnh lùng hơn, nhưng riêng hắn lại đi thông báo chuyện của hắn và Nghiêm Sương cho toàn thiên hạ biết, bao nhiêu người ngoài miệng mắng, nhưng trong lòng lại vô cùng hâm mộ vị Nghiêm Sương kia thật may mắn, tin tức này lấn át hẳn danh tiếng của nàng.

Nhưng cũng cũng may Vân Linh Tiên tôn đã Độ Kiếp, Ma môn bị Chính đạo chèn ép nhiều năm, hiện thời đúng lúc này có thể mượn cơ hội để một lần nữa đặt chân lên Cửu Vực, nếu như lần này thành công, vậy thì đương nhiên địa vị Thánh Nữ của nàng ở Ma môn cũng đương nâng lên cao, đến lúc đó, cho dù Nghiêm Sương có được một Độ Kiếp tu sĩ sủng ái, thì ai có mắt nhìn cũng biết ai cao hơn một bậc.

Trong lòng Khúc Linh Nhi suy nghĩ, trên mặt cũng nở nụ cười, nàng thướt tha đứng trên con thuyền nhỏ đen nhánh, đứng bên cạnh đều là những đồng đạo ở Ma môn có địa vị và thực lực, làn gió nhẹ thổi qua làm bay tấm che mặt của nàng, lộ ra nửa gương mặt mỹ diễm, khiến  cho vô số ánh nhìn xung quanh nóng rực lên.

Có thể nói, lần này Ma môn dốc hết tinh nhuệ, mấy năm nay Côn Lôn Tiên Tông luôn luôn bình yên, đệ tử Kim Đan kỳ có không ít, nhưng từ Hóa Thần ở trên, ba trăm năm nay cũng chỉ có một mình Nghiêm Sương, diiễnddàaànlêêquyudôđôn nhưng Ma môn lại không giống vậy, ma tu giết người như ngóe vì thế mỗi lần tấn cấp đều chết hơn phân nửa dưới Thiên Kiếp, cho nên hầu hết Ma tu đều áp chế bản thân không tấn cấp, kì thật trong những người từng đánh với Vân Linh ngày trước cũng có hai người có tuổi ngang bằng với Vân Linh, mấy năm mnay mặc dù Ma môn suy thoái, cũng có một nhóm Đệ tử tinh anh từ Nguyên Anh khỳ trở lên.

Thực lực mạnh hơn nhiều so với Côn Lôn Tiên Tông, đối phương lại vừa hao tổn một nhân vật thực chiến mạnh nhất, quả thực không khác gì với chắp tay cho không, đến chân núi của Côn Lôn Tiên Tông, vài vị Đại Thừa lão ma không nói hai lời liền cùng nhau thi triển thần thông, công kích Đại trận thủ sơn của Côn Lôn Tiên Tông.

Dựa theo ký ức của Nghiêm Sương, Đại trận thủ sơn tổng cộng duy trì được năm ngày, sau đó Chưởng Giáo mang nhất tất cả Trưởng Lão xuống núi đón địch, Ma môn người đông thế mạnh, thủ đoạn của mười vị Đại Thừa ma tu nhiều vô số, chưởng giáo bị vây công lợi hại nhất, chết cũng nhanh nhất, sau khi Chưởng Giáo chết, tất cả các vị Trưởng Lão khác cũng bị chém giết hết, đệ tử của Côn Lôn Tiên Tông chạy tứ tán, nhưng phần lớn đều nguyện ý đi theo Nghiêm Sương đón địch.

Hiện giờ, mọi chuyện xảy ra sớm hơn, mà Vân Linh lại có biến chuyển, các đệ tử của Côn Lôn Tiên Tông vốn đã ôm lòng liều chết đến tập hợp chuẩn bị đón địch, nhưng còn chưa tới dưới chân núi, đã thấy chòm râu bạc Chưởng Giáo sẽ chờ đến chưởng giáo toét ra như sắp nở hoa.

"Ầm ĩ cái gì? Yên tĩnh đi theo sư môn của mình đi, Vân Thanh, Vân Mộ, Vân Chu, Vân Tề, mấy vị Trưởng Lão đều trông coi đệ tử của mình cho tốt, cho chỉnh tề chút đi, đến dưới chân núi tập hợp."

Các đệ tử của Côn Lôn Tiên Tông hai mặt nhìn nhau, mà ngay cả mấy vị Trưởng Lão cũng có chút không thể hiểu nổi, phía dưới có người bạo gan hỏi: "Chưởng Giáo, là đi xuống dưới chân núi đón địch sao?"

Chưởng Giáo vừa nghe những lời này, lông mày trắng râu bạc đều cười đến nhếch lên, giọng nói vang dội truyền tới từng đôi tai của mỗi đệ tử: "Hôm nay Lục đạo Ma môn cùng đến vây công Côn Lôn Tiên Tông của chúng ta, Vân Linh lão tổ đã ở dưới chân núi, cho các ngươi đi, là để chứng kiến phong thái của lão tổ!"

Phía dưới đột nhiên lâm vào một mảnh trầm mặc, trầm mặc đến mức Chưởng Giáo cũng có chút kỳ quái, qua một hồi lâu, mới nghe thấy có đệ tử nói: "Lão tổ ra tay, có phải là vì Đại sư tỷ hay không?"

Một câu nói kia giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, các đệ tử của Côn Lôn Tiên Tông lập tức nổ tung: "Ta thà rằng quyết chiến đến chết cùng Ma môn, cũng nhất định không để cho Đại sư tỷ phải hy sinh chính mình!"

"Chưởng giáo, là người đều không thể làm chuyện này! Đại sư tỷ trung thành tận tâm với Tông môn nhiều năm như vậy..."

"Đồng ý cùng ta đi ra ngoài đối kháng với Ma môn, đứng ra!"

Đến vài vị Trưởng Lão cũng nhịn không được nháy mắt ra dấu với Chưởng Giáo, vẻ mặt rất rõ ràng, không cần hắn tỉnh ngộ, chỉ muốn ít nhất sau khi bán đệ tử, không cần cười đến con mắt cũng không nhìn thấy, râu bạc của Chưởng Giáo cũng sắp đen lại hết rồi.

Các đệ tử của Côn Lôn Tiên Tông cho dù có ầm ĩ, vẫn phải đến dưới chân núi, lúc đó một đám Ma tu của Ma môn tụ tập rất đông ở trước Đại trận thủ sơn của Côn Lôn Tiên Tông, dưới chân núi, chỗ tấm bia đá, một vị Kiếm tu mặc huyền y kim văn (áo đen, hoa văn vàng) đang đứng im lặng.

Nhưng trong mắt của phần lớn các đệ tử đều không thấy Lão tổ  Độ Kiếp kỳ nhà mình, bọn họ chỉ mới nhìn thấy một bóng lưng liền cùng kêu lên: "Đại sư tỷ!"

Đắc Kỷ quay đầu lại, khuôn mặt lãnh diễm thuộc về Nghiêm Sương mang theo một nụ cười khẽ, gật đầu với mọi người, rồi lại đứng chung một chỗ với Vân Linh.

Trên mũi kiếm trong tay Vân Linh có những giọt đen nhánh tỏa ra mùi máu nồng đậm, diê*ndaàn#lê$êQy$quyd%đôn cách đó không xa dưới thềm đá nằm một bộ xương được bao lại bởi một bộ xiêm y, đó chính là một vị Đại năng đầu tiên của Ma môn đi lên công kích Đại trận thủ sớn của Côn Lôn Tiên Tông, là một vị Huyết Sát Lão tổ Đại Thừa Trung kỳ.

Khúc Linh Nhi trốn ở phía sau đám người, không ngừng lau  máu đen đang chảy ra khóe miệng, Huyết sát lão tổ kia chính là người giúp nàng nhập ma, nàng cũng bị phản phệ không nhẹ, nhưng ánh mắt của nàng khi nhìn Vân Linh lại càng thêm nóng rực.

Đắc Kỷ cũng chú ý tới ánh mắt bất đồng này, nhưng đến nhìn nàng cũng không thèm nhìn lại, ánh mắt nhẹ liếc về phía Vân Linh, Vân Linh hơi khựng lại, đưa tay phất qua thân kiếm, máu đen trên thân kiếm lập tức biến mất không thấy gì nữa, cùng lúc đó, thi thể của vị Đại thừa ma tu kia cũng hóa thành tro bụi.

Người của Ma môn thật sự không nghĩ đến, cái gì mà người Độ Kiếp đại năng tính tình lạnh lùng đều là gạt người, người của Côn Lôn Tiên Tông còn chưa phản ứng kịp, hắn đã chạy đến chân núi chém giết rồi! Đây là Độ Kiếp đại năng tính tình lạnh lùng đó sao? Đây mẹ nó là con chó giữ cửa mà Côn Lôn Tiên Tông nuôi a!

Gặp “chó dữ cản đường”, trong lòng của mọi ma tu đều không yên tâm, nhưng khi nhìn mười mấy vị Đại Thừa lão tổ xung quanh, trong lòng của Ma môn vẫn ổn định lại, một vị Thất sát Ma tôn Lão tổ có tu vi cao nhất bước lên một bước, lạnh lùng nói: "Đường đường là Độ Kiếp tu sĩ, mà vẫn muốn quản ân oán thế tục sao?"

Thất sát Sư tôn của Ma môn chính là một vị Độ Kiếp đại năng, vị Đại năng này đúng là hiếm có, sau khi Độ Kiếp cũng không quên đệ tử của mình, không chỉ giúp đỡ hắn đạt đến cảnh giới Đại Thừa, mà còn nâng đỡ để hắn ngồi lên vị trí đứng đầu Lục đạo Ma môn, biết rõ thực lực của mình, cho nên hắn cũng không phải là vô cùng sợ hãi Vân Linh.

Vân Linh cũng cười lạnh theo một tiếng, một câu vô nghĩa cũng không thèm nói, đưa tay chém một kiếm xuống!

Hiện giờ hắn đã là Độ Kiếp tu sĩ, nhất cử nhất động đều giống như Thiên Đạo, ngay cả việc xuất kiếm cũng giống như một trận gió, một ngọn cỏ, một đóa hoa rơi, vị Thất sát Ma tôn kia chỉ cảm thấy một trận gió phát qua mặt, sau đó cái gì cũng không biết.

Một kiếm giết một Đại Thừa lão tổ! Hai lần như vậy!

Người của Ma môn quả thực sợ đến vỡ gan, có người nghĩ muốn trốn đi, nhưng đến dũng khi chạy trốn cũng không có, liên tục giết hạ hai người, sát ý trên người Vân Linh không hề giảm đi mà trái lại còn tăng lên, nhưng rõ ràng trong đôi mắt phượng của hắn  lại chưa dính một tia huyết khí, khuôn mặt vẫn đẹp tựa tiên giáng trần như cũ, nhưng khi mọi người nhìn vào, chỉ cảm thấy lãnh sát* như yêu ma.

*Lạnh lùng, hung ác

Đến đệ tử Côn Lôn Tiên Tông lúc trước luôn miệng kêu gào muốn đoạt lại Đại sư tỷ cũng không dám lên tiếng, đáy lòng rét run từng trận, trước cho dù ngoài miệng mắng đến vui sướng, nhưng trong tiềm thức của bọn họ, Vân Linh vẫn là một vị lão tổ an tĩnh, yên lặng của Tông môn, hiện giờ được chứng kiến cảnh này, thì lời đồn tu sĩ Độ Kiếpn kỳ tính tình đại biến quả thực không phải là giả.

Trận đánh này Ma môn dốc hết tinh nhuệ, nhưng chưa kịp hạ được người nào của Côn Lôn Tiên Tông, mà khi trở về đã thiệt hại nửa số quân, tổng cộng trước sau Vân Linh chỉ xuất kiếm ra ba lần, một kiếm đầu tiên hạ vị Huyết Sát lão tổ đầu tiên công kích Đại trận thủ sơn của Côn Lôn Tiên Tông, một kiếm sau giết Thất sát Ma tôn nói năng lỗ mãng, một kiếm cuối cùng giết chết một nửa số quân tinh nhuệ của Ma môn, bị thương vô số.

Khúc Linh Nhi vốn đã chịu Huyết Sát lão tổ phản phệ, lại bị một kiếm không chút thương hương tiếc ngọc nào của Vân Linh ảnh hưởng đến, nguyên là cảnh giới Hóa Thần Trung kỳ trực tiếp rơi xuống Kim Đan, hơn nữa Kim Đan còn gần như phát vỡ, nếu không có kỳ ngộ, cả đời này cũng chỉ dừng lại tại đây, nghe được tin này, nàng vốn dĩ còn có thể mạnh mẽ chống đỡ cũng nhịn không được phun ra một ngụm máu lớn.

Cùng lúc đó, Đắc Kỷ nghe được âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành, V384 có chút thấp thỏm bất an nhắc: “Nghiêm Sương phải chết là đại thế*, nếu nàng ấy không chết, tất nhiên sẽ được phi thăng, nhưng lại không có cơ duyên thành tiên, cho nên nhất định sẽ là trước nhập ma, sau tự sát, ngươi...”

Đắc Kỷ nhìn Vân Linh, đột nhiên cười.

*từ “Đại thế” đã được giải thích ở thế giới 1 rồi, mn không nhớ có thể đọc lại nhé