Đặc Công Hoàng Phi

Đặc Công Hoàng Phi - Chương 22: Ban đầu sơ ngộ




Hai vị này là nhân vật đứng đầu đế quốc, lại chính thức tự mình giới thiệu với Lạc Vũ.



Trái ngược lại, Lạc Vũ không hề kinh ngạc như đám người Vương Hầu, tuy biết rõ ý nghĩa đại dược sư chính thức giới thiệu với nàng là gì, nàng cũng chỉ thi lễ nói: “Quân Lạc Vũ, học trò của học viện, gặp qua hội trưởng cùng hiệu trưởng.”



Nghiêm Liệt cùng Phủ Hạc Vu thấy Lạc Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ tự nhiên, không khỏi âm thầm gật đầu.



“Tiểu tử, đi, sư phụ dẫn ngươi đi xem náo nhiệt một chút.” Sau khi tự mình giới thiệu với Lạc Vũ, hiệu trưởng của Học viện đế quốc phất tay nói với gương mặt đen Giá Hiên Mặc Viêm.



Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy thu hồi gương mặt màu đen của mình, gật đầu đi về phía trước nói: “Vâng.”



Có thể làm cho thầy giáo của hắn nói náo nhiệt, như vậy chắc chắn không phải chuyện vặt hoặc chuyện bình thường, vấn đề xử lý Lạc Vũ trước tiên nên để qua một bên vậy.



“Hiệu trưởng...” Giá Hiên Ly cùng Liễu Dục Thần trông mong nhìn Nghiêm Liệt.



Nghiêm Liệt thấy vậy vung mạnh tay lên: “Không có cửa đâu, vị trí không đủ, ta cũng chỉ có thể dẫn theo một người mà thôi.”



Giá Hiên Ly cùng Liễu Dục Thần nhất thời thở dài một cái.



“Lạc Vũ, đi, hôm nay có thứ tốt, ngươi cũng theo ta đi xem một chút.” Ngay lúc Giá Hiên Ly cùng Liễu Dục Thần nhụt chí, Phủ Hạc Vu lại mỉm cười nhìn Lạc Vũ nói.



Lời vừa nói ra, Giá Hiên Mặc Viêm lập tức trầm mặt xuống, hắc khí bay ra, trừng mắt nhìn Lạc Vũ, cư nhiên phải đi cùng với nàng ta.



Lạc Vũ có chút kinh ngạc, sau đó lại cười nói: “Có thể đi theo đại dược sư, vốn là vinh hạnh của Lạc Vũ.”



Phủ Hạc Vu nghe vậy cười cười, cùng Nghiêm Liệt cất bước đi ra ngoài.



Ở phía sau, Giá Hiên Mặc Viêm hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, nhưng cũng biết không thể phát giận, chỉ có thể oán hận đi theo.



Lạc Vũ hoàn toàn không để ý Giá Hiên Mặc Viêm tức giận cùng cừu thị, ra hiệu cho Lạc Lê chờ nàng trở lại, đem Tiểu Ngân lưu lại. Nàng không có ở đây, Tiểu Ngân cũng đủ năng lực bảo vệ 3 người bọn họ.



Vương Hầu và Hoàng Vũ đều là người cơ trí, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Lạc Vũ, mỉm cười gật đầu.



Ánh mặt trời chiếu sáng, một chiếc xe ngựa chở 4 người ra khỏi học viện đế quốc.



Đế đô, giao thông rầm rộ, bận rộn chen lấn nhau, vất vả náo nhiệt.



Phòng đấu giá Hoa Vũ, là phòng đấu giá đứng đầu 3 đại đế quốc, thế lực rộng khắp Phi Vũ quốc, Hạo Tàng quốc, Phong Lâm quốc, hàng hóa luân chuyển khắp 3 đại quốc.



Lúc này, trong phòng đấu giá Hoa Vũ, náo nhiệt phi phàm.



Đấu giá vật phẩm luôn luôn tổ chức trong Phi Ngư thính xa hoa lộng lẫy.



Lúc này đèn thủy tinh lấp lánh, trên đài đấu giá bạch ngọc, vật phẩm được đem ra đấu giá cùng nhân viên đấu giá vẫn chưa xuất hiện, mấy trăm chỗ ngồi đã kín hết người ngồi.



Lạc Vũ ngồi trong phòng dành cho khách quý trên lầu 2, nghiêng mắt nhìn về phía đối diện Quân Nhiêu Thiên liếc mắt một cái, Tử Diễn quốc công phủ cũng tới.



“Hoàng thúc cũng tới, sư phụ, buổi đấu giá hôm nay là gì vậy?” Ngồi bên cạnh Nghiêm Liệt, Giá Hiên Mặc Viêm nhìn về hướng bên trái của hắn hỏi. Hoàng thúc của hắn xem như đại diện cho phụ vương hắn lại tham gia trong buổi đấu giá này.



Hôm nay rốt cuộc có thứ gì tốt, ngay cả phụ vương hắn cũng có hứng thú?



“Chờ chút ngươi xem sẽ biết.” Nghiêm Liệt không đáp.



“Đối diện với ngươi là công tước đương nhiệm của Luyện Thành quốc công phủ.” Ngồi song song với Nghiêm Liệt, Phủ Hạc Vu nâng một chút cằm về phía trước, hướng Lạc Vũ giới thiệu.



Lạc Vũ ngồi bên tay phải của Phủ Hạc Vu, nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy công tước đương nhiệm Luyện Thành quốc công phủ tuổi cũng không nhỏ, một đầu tóc bạc nhìn qua rất gầy gò, làm cho người ta có một loại cảm giác sắc bén.



Mà công tước đương nhiệm Ngạo Vân quốc công phủ, tuổi hơi nhỏ một chút, cỡ khoảng năm, sáu mươi tuổi, dáng vẻ hoa lệ, nhìn qua tao nhã lịch sự, tiên phong đạo cốt.



Xem ra vật phẩm đấu giá hôm nay hấp dẫn đến rất nhiều nhân vật quan trọng, hầu như toàn bộ các thế lực của Phi Vũ quốc đều đến đây, chẳng những đến mà là đích thân tộc trưởng đến. Lạc Vũ bắt đầu đánh giá lại một lần nữa lần đấu giá này.



“Là cái gì...” Theo tiềm thức mở miệng hỏi, nhưng lời còn chưa nói xong đã dừng lại, lời nàng hỏi hình như không thích hợp rồi. (*ý nói: chưa chắc gì người ta sẽ trả lời, nãy Giá Hiên Mặc Viêm hỏi rùi)



Nhưng nàng không ngờ là Phủ Hạc Vu lại cười cười, cư nhiên đáp: “Nghe nói là cao nhất Ma Đan.”



Lạc Vũ có chút kinh ngạc, quay đầu liếc mắt nhìn Phủ Hạc Vu một cái, cả khuôn mặt Phủ Hạc Vu đều tràn đầy ý cười.



“Ngươi cái lão tiểu tử này, để lộ ra rồi.” Nghiêm Liệt bất mãn nói.



Giá Hiên Mặc Viêm ngồi bên cạnh lại càng thêm bất mãn, hắn hỏi sư phụ, sư phụ cũng chưa nói cho hắn biết, đại dược sư cư nhiên trả lời Lạc Vũ, quả thực là phiền lòng nha.



Không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái.



“Dù sao sớm muộn...”



“Để cho các vị phải đợi lâu.” Phủ Hạc Vu chưa nói xong đã bị thanh âm kia cắt ngang, nhân viên đấu giá còn chưa đến, chỉ có âm thanh đi trước mở màn.



Phòng đấu giá nhất thời tĩnh xuống.



Chỉ thấy phía sau trên đài bạch ngọc đấu giá, một người chậm rãi đi ra, vóc người trung bình, gương mặt phúc hậu, chưa nói trước cười rất thân thiện.



“Các vị đợi lâu, vật phẩm mang ra đấu giá hôm nay, tiểu lão nhi tự thân ra giới thiệu.” Dứt lời đứng tại vị trí trung tâm trên đài đấu giá.



“Vu Hành, chủ nhân phòng đấu giá.” Phủ Hạc Vu nhỏ giọng giới thiệu với Lạc Vũ.



Cư nhiên vượt qua đường xá xa xôi tự mình đến đây tiến hành buổi đấu giá này, Lạc Vũ thầm nghĩ không biết Ma Đan đỉnh này có tác dụng cao đến nhường nào.



Sau khi Vu Hành bình tĩnh đứng tại trung tâm trên đài đấu giá, thi lễ với 4 hướng rồi nói: “Ta tin chắc các vị đã biết hôm nay ta muốn đưa ra bảo vật gì để đấu giá, ở chỗ này, ta cũng không nhiều lời thêm nữa.



Hôm nay, Phi Ngư thính cũng không dựa theo tiền lệ đấu giá những vật phẩm khác, tiểu lão nhi không muốn bị người chán ghét, nhân tiện trực tiếp tiến hành đấu giá bảo vật mấu chốt.”



Dứt lời, chung quanh có tiếng cười vang lên, hiển nhiên là do Vu Hành biết thức thời làm cho người ta rất hài lòng.



Vu Hành thấy vậy, hai tay vỗ một cái, sắc mặt nghiêm túc, cao giọng nói: “Như vậy, bây giờ bắt đầu tiến hành đấu giá, các vị, xin mời mở to mắt xem cho kỹ, ta tiến hành đấu giá bảo vật trong lịch sử cả trăm năm nay chưa từng tới tay.”



Nương theo thanh âm dâng trào mãnh liệt của hắn, trên chiếc bàn trống rỗng trước mặt hắn, đột nhiên chậm rãi tách ra, từ phía dưới đưa lên một khối đá đen hình vuông bằng ngọc bích.



Trên khối đá đặt một cái lồng bằng thủy tinh đen, che lại vật phẩm bên trong, cũng ngăn trở không cho bất kỳ một tia khí tức nào tràn ra ngoài.



Mọi người chung quanh bắt đầu ngồi thẳng thân thể, cái lồng thủy tinh đen, không hiếm lạ, nhưng bình thường không có dùng tới.



Thủy tinh trong suốt có thể kiểm tra năng lực đấu khí, còn hắc thủy tinh có thể ngăn cách mọi khí tức, nếu vật phẩm bình thường tác dụng ngăn cản khí tức vật phẩm của nó không có hiệu quả gì, nhưng nếu vật phẩm bên trong càng hiếm lạ, càng cường hãn, nó sẽ càng không để lộ một tia khí tức của vật đó ra ngoài. (*vật kém cỏi đặt trong hắc thủy tinh vẫn có thể nhận ra là vật gì vì không che được khí tức)



Mà bây giờ, tất cả mọi người đều không cảm ứng thấy bất kỳ tia khí tức nào bên trong hắc thủy tinh.



Yên tĩnh, không tiếng động tĩnh lặng. Trong không khí tĩnh lặng, Vu Hành ra tay, che lại ánh sáng đèn thủy tinh, chỉ để lại loáng thoáng vài ngọn đèn chiếu sáng, không gian liền trở nên lờ mờ.



“Các vị, xin mời xem cho rõ.”



Tiếng nói khàn khàn mang theo kích động vang lên, tay Vu Hành chậm rãi mở ra cái lồng hắc thủy tinh.




Trong khoảnh khắc, Lạc Vũ chỉ nhìn thấy, không gian lờ mờ phút chốc tràn ra những tia sáng màu hồng tỏa sáng như ánh mặt trời chói mắt, một khí tức cường hãn đập vào mặt mà đến, cơ hồ làm cho người ta hít thở không thông.



Đây là... Đây là lực lượng gì vậy? Lạc Vũ thật sự kinh ngạc rồi.



Sau khi nhấc lên cái lồng hắc thủy tinh, tia sáng màu hồng huyến lệ bắn ra bốn phía, ánh sáng lưu chuyển, cơ hồ làm cho người ta không thể nhìn gần.



Trong ánh sáng màu hồng, một tinh thể màu hồng lớn bằng nắm tay của trẻ mới sinh, đang lẳng lặng nằm hiển lộ ra ngoài.



“Sau khi được 3 đấu giá sư cấp bậc cao nhất xác định, đây là ma thú đan 11 cấp.” (*chuyên gia về các vật phẩm đấu giá)



“Ầm.”



Lời nói Vu Hành mới vừa rơi xuống, khách quý phía dưới phòng đấu giá hoàn toàn giữ không được bình tĩnh ầm ầm đứng lên, có một số người cơ hồ kích động đến nhảy dựng lên.



“Trời ạ, 11 cấp Ma Đan, là 11 cấp.” Nghiêm Liệt không dám tin vuốt vuốt cái lỗ tai.



“11 cấp, trên đại lục này có 11 cấp ma thú sao?” Giá Hiên Mặc Viêm rung động đứng bật dậy, hoàn toàn không thể tin được. (*trong người ma thú có ma đan, ma đan sẽ có cấp ứng với cấp của ma thú => ma thú 11 cấp có ma đan 11 cấp)



Mười một cấp, là cấp bậc ma thú trong truyền thuyết a.



Trong 1.000 năm lịch sử của Phi Vũ quốc, cấp bậc ma thú cao nhắt xuất hiện cũng chỉ mới 10 cấp, hôm nay cư nhiên...



“Trời ạ, mười một cấp, ta không cách nào tưởng tượng nổi rồi.” Phủ Hạc Vu hai tay nắm chặt thành quyền, kích động đã không thể tự mình khống chế.



Trái ngược với thái độ khiếp sợ, hưng phấn, hoàn toàn thất thố của mọi người, Lạc Vũ dường như rất trấn định.



Bởi vì, rất đơn giản, nàng không cần, nội đan của ma thú không giúp ích gì đối với nàng, bởi vậy, tâm tính lại rất thăng bằng so với tất cả mọi người.



Bất quá... Lạc Vũ vuốt vuốt mắt: “Mười một cấp, hôm nay xem như được mở nhãn giới rồi.”



Phía dưới Vu Hành dường như là sớm đoán được mọi người sẽ thất thố, cũng không nói nhiều, chỉ vung tay lên, đèn thủy tinh bị dập tắt lại phát sáng lên một lần nữa.



Trong ánh sáng ngọc, 11 cấp Ma Đan bóng loáng lưu chuyển, mặc dù không xinh đẹp đến đoạt lòng người như trong bóng tối, nhưng cũng có khác một khối phong tình.



Sau khi ngọn đèn chiếu sáng lại một lần nữa, những nhân vật cao nhất của đế đô, sau một thời gian ngắn ngủi thất thố, lập tức khống chế lại tâm tình.



“Mười một cấp Ma Đan, vốn là vô giá, chỉ là tổng bộ Hạo Tàng của phòng đấu giá Hoa Vũ đã lên tiếng, nếu giá cả thấp hơn giá lý tưởng, như vậy chúng ta có quyền không đấu giá, mang sang đế quốc khác đấu giá.”



Vu Hành khẽ gật đầu với mọi người, sau đó vung tay lên, đấu giá, bắt đầu.



Ngắn ngủi lặng im.



“Ha hả, không nghĩ tới lại có một bảo vật cao cấp như thế này, bá tước phủ của ta cũng không dám mơ ước, ta đây sẽ đưa ra một cái giá, xem như khởi đầu, 300 vạn kim tệ.” Trong không khí lặng im, một bá tước đế quốc ngồi phía dưới tươi cười mở đầu.



Lập tức, tình cảm mãnh liệt của mọi người đã được đốt lên.



“500 vạn.”



“600 vạn...”



“700 vạn...”



Không người nào mở miệng nói ra con số nhỏ, một người há miệng chính là gia tăng hàng trăm vạn.




Mười một cấp Ma Đan, thế nào đi chăng nữa cũng đáng giá.



Phải biết rằng mười một cấo, cơ bản đã vốn là một ma thú ngàn năm đến hai ngàn năm, như vậy năng lực cường hãn thì khỏi phải nói, mà nội đan của nó cũng vô cùng có lợi cho bọn họ, cơ hồ có thể lấy vô hạn đến hình dung.



Có lẽ sau khi ăn vào, người có đấu khí màu đỏ có thể trực tiếp nhảy cấp đến cấp bậc cao nhất tím tôn vương giả cũng không chừng. (*cấp 1 thăng tới đỉnh cấp 7)



Có lẽ có thể khởi tử hồi sinh...



Có lẽ có thể trường sinh bất tử...



Không ai có thể đủ khẳng định, lợi ích mà nó mang đến rốt cuộc là cái gì, nhưng là tất cả mọi người đều biết lợi ích nó mang đến tuyệt đối không ít là được.



“1500 vạn.”



“1800 vạn.” Ngạo Vân quốc công phủ đã mở miệng.



“2100 vạn.” Tử Diễn quốc công phủ Quân Nhiêu Thiên mở miệng.



“Hai ngàn...”



Số lượng vẫn đang kịch liệt tăng độ lên cao, 3 đại quốc công phủ bắt đầu vận dụng toàn bộ tài lực của mình đoạt cho bằng được viên Ma Đan 11 cấp này.



Trong phòng dành cho khách quý lầu hai, Lạc Vũ ghé vào lan can xem náo nhiệt, một viên Ma Đan lại có thể đáng giá đến như vậy, nếu như nàng cũng có một viên, như vậy không phải sẽ giàu to rồi sao, Lạc Vũ cười nghĩ.



“4000 vạn.” Một thanh âm lãnh liệt vang lên, hoàng thúc của Giá Hiên Mặc Viêm nãy giờ vẫn không lên tiếng, bây giờ đã mở miệng rồi.



3 đại quốc công phủ lập tức có chút trầm mặc, tài lực của quốc vương bọn họ đều biết, nhưng mà... đây là một viên Ma Đan 11 cấp a, rất làm cho người ta mê muội.



“4500 vạn.” Quân Nhiêu Thiên cau mày lại đã mở miệng, hơn 4000 vạn, muốn lấy ra đối với Tử Diễn quốc công phủ cũng không phải chuyện nhỏ rồi. (*nhiều lắm rùi đó nha, sao mà đấu lại vua được)



“5000 vạn.” Hoàng thúc của Giá Hiên Mặc Viêm nhìn Quân Nhiêu Thiên.



3 đại quốc công phủ liếc nhau, tài lực của bọn họ...



“6000 vạn.” Ngay lúc 3 đại quốc công phủ trầm mặc, Phủ Hạc Vu nãy giờ vẫn im lặng cũng đã mở miệng rồi, hiệp hội dược sư, thế lực khắp cả 3 đại đế quốc, bọn họ là cái hố vàng à nha.



Một viên đan dược 40 vạn đối với bọn họ có thể thấy được quá rẻ. (*chắc là nói viên Ngưng Thần Đan của Lạc Vũ bị mua lần trước)



Lạc Vũ quay đầu, nhìn Phủ Hạc Vu đã đỏ mắt lên vì hưng phấn, lại nhìn lướt qua mọi người trong hoàng thất đang cau mày phía dưới, ánh mắt có chút rũ xuống.



“7000 vạn.” Theo sau Phủ Hạc Vu mở miệng, Nghiêm Liệt vẫn nhìn náo nhiệt, cười ha hả cũng mở miệng rồi.



Học viện đế quốc, đây cũng là nơi tài phú dồi dào a.



Phủ Hạc Vu nhíu mày, há mồm định tăng giá, Lạc Vũ thấy vậy truyền âm nhập mật nói: “Hội trưởng thận trọng, đồ vật ăn ngon, cũng không dễ nuốt.” (*ý nói: nếu có được ma đan cũng là đích ngắm của mọi người thui, không dễ vậy đâu)



Phủ Hạc Vu nhất thời cả kinh, quay đầu lại nhìn Lạc Vũ, Lạc Vũ nhưng lại ghé vào lan can xem náo nhiệt như trước, cũng không quay đầu lại.



Phủ Hạc Vu cũng là một người có đầu óc xét đoán, chỉ là bị mười một cấp Ma Đan kích thích nên đã quên, lúc này nhờ Lạc Vũ nhắc tới, lập tức trầm ổn xuống.



Thất phu vô tội, hoài bích tự tội, ý tứ này đương nhiên hắn hiểu rõ, nơi này là lãnh thổ của Phi Vũ quốc. (*người đàn ông bình thường không có tội, người sở hữu viên ngọc quý bị chịu tội)



Phủ Hạc Vu tỉnh táo lại rồi.




“8000 vạn.” Ngay lúc Phủ Hạc Vu tỉnh táo lại, người hoàng thất lại mở miệng, 8000 vạn kim tệ, đây là một nửa quốc khố của Phi Vũ quốc.



Đồng thời, hoàng thúc của Giá Hiên Mặc Viêm lại giương lên ánh mắt lạnh như băng mang theo sát khí, nhìn quét về phía Nghiêm Liệt.



Nhưng Nghiêm Liệt là ai, là cao thủ không thể thiếu của Học viện đế quốc.



Lập tức, đang định mở miệng thì...



“Chủ nhân chưa cho phép, lại tự ý đem bán đấu giá vật phẩm của chủ nhân, thật to gan.” Ngay lúc Nghiêm Liệt muốn mở miệng, một đạo thanh âm dị thường lãnh liệt, đột nhiên xuyên qua cánh cửa đang đóng truyền vào từ ngoài cửa.



“Bịch.” Ngay sau đó một tiếng nổ vang, cánh cửa hắc thạch nặng mấy trăm cân bị người đá một cước đá vỡ ra, những mảnh đá bắn ra bốn phía, cánh cửa đóng chặt đại môn giờ đã không còn gì.



Mọi người trong sảnh đột nhiên bị biến cố này hấp dẫn, nhất tề nhìn về hướng đại môn.



Chỉ thấy tại cửa vào trống rỗng, tám đạo thân ảnh lạnh lùng tiêu sái tiến vào, nam tử đi đầu mặc một thân áo màu xanh, thần thái tôn quý, dung mạo cương ngạnh lãnh khốc như hàn băng điêu khắc mà thành.



Một thân khí tức toàn bộ lộ ra ngoài, như một thanh kiếm ra khỏi vỏ lộ ra mũi nhọn, sát phạt ngập trời.



Bảy người phía sau dung mạo bình thường, nhưng lại giống như một thanh kiếm ẩn đi mũi nhọn, che giấu không để lộ ra ngoài, trang phục tùy tùng nhìn như bình thường, nhưng lại khí tức thịnh vượng, làm cho những tân khách ngồi trên cửa không chống đỡ được, theo tiềm thức hướng lui về phía sau.



Chỉ có tám người, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác cường thế có thể đối đầu với thiên quân vạn mã.



Yên tĩnh, chung quanh một mảnh tĩnh lặng.



Đi vào đại sảnh, nam tử lãnh khốc áo xanh, mắt lạnh đảo qua nhìn mọi người trong sảnh, sau đó ánh mắt tập trung nhìn vào mười một cấp Ma Đan trên đài.



Tia sáng lạnh chợt lóe ra trong đôi mắt băng lãnh: “Đấu giá Hoa Vũ, tốt lắm, tốt lắm.”



Thanh âm lãnh liệt pha lẫn ba đào mãnh liệt sát khí cùng uấn nộ.



Lời này vừa nói ra, nãy giờ vẫn ngây ngốc sững sờ trong đại sảnh, tất cả các thế lực của Phi Vũ quốc nhất tề có phản ứng, không khỏi nhíu mày ánh mắt lóe ra, không ngừng nhìn quét Vu Hành cùng nam tử dị thường băng lãnh này, chuyện gì xảy ra?



Nhưng lại không có ai giúp Vu Hành mở miệng nói chuyện, khí thế tám nam tử này cao thái quá rồi.



“Lời này nói ra thật quá buồn cười, chủ nhân gì chứ? Mười một cấp Ma Đan này có thể có khắc ký hiệu của ngươi sao?” Vu Hành cả kinh lấy lại tinh thân, mi mắt nhân tiện nhướng cao lên một chút.



“Nghĩ muốn mạnh mẽ cướp đoạt được cao nhất Ma Đan, ngươi cũng không nhìn xem một chút đây là nơi nào, dám ở Phi Vũ quốc đều...”



“Một Phi Vũ quốc nho nhỏ, chúng ta hoàn toàn không đặt ở trong mắt.” Vu Hành một lời còn nói chưa hết, ngoài cửa một người lạnh lùng tiếp lời.



“Phòng đấu giá Hoa Vũ, chỉ nhân của ta tự cấp cho ngươi một lần cơ hội, xin dâng 2 tay trả về Ma Đan, nếu không... chúng ta vừa đánh bại ma thú 11 cấp nằm sấp, muốn tiêu diệt đấu giá Hoa Vũ tại thế lực tam quốc, cũng bất quá chỉ như bóp chết con kiến.”



Nương theo thanh âm lạnh trầm hạ xuống, bên ngoài đại sảnh đón lấy ánh nắng vàng chiếu sáng thân hình 2 người, một trước một sau chậm rãi đến gần.



Tám người đã vào trước trong sảnh, lập tức nghiêng người làm ra một con đường, cúi đầu khom người.



Lạc Vũ thấy vậy vươn cổ hướng vào cửa nhìn về người vừa bước vào.



Ánh mặt trời sáng chói, làm ánh mắt Lạc Vũ có chút khó chịu.



Chỉ thấy trong một mảnh ánh sáng vàng, người nọ chậm rãi tiêu sái đến.



Lạc Vũ liếc mắt một cái liền thấy rõ, ngay cả gặp qua nhiều lắm, cũng có chút lăng giật mình.



Chỉ thấy người đến một đầu tóc dài màu bạc tùy ý buông xõa, một vài sợi tóc lòa xòa buông xuống, như có như không ngăn trở đôi mắt.



Đôi mắt bị tóc bạc che đậy, đen như trời sao, phảng phất ẩn chứa màu đen thuần túy nhất, sâu rộng như bầu trời đầy sao, thâm thúy giống như vũ trụ khôn cùng, làm cho người ta trầm luân, cơ hồ làm cho người ta bị đui mù, chỉ với đôi mắt này đã đoạt hết những gì lộng lẫy tốt đẹp nhất trong thiên địa.



Hai tay thu lại trong ống tay áo, một bộ nguyệt nha trắng tử kim tương đen trường bào ung dung đẹp đẽ quý giá, chậm rãi đi tới, ánh mắt ba động, không có bất cứ điệu bộ gì, nhưng lại làm cho người ta không tự chủ muốn thần phục dưới chân hắn. (*quần áo không bít tả sao nữa T_T)



Di thế độc lập, phổ thiên một người.



Không như Giá Hiên Mặc Viêm hỏa diễm tuấn mỹ, cũng không giống như Liễu Dục Thần tao nhã, Giá Hiên Ly cương nghị.



Ôn nhuận cất giấu bá đạo, ưu nhã lộ vẻ ung dung, đó là Thiên Sơn Tuyết Liên cao quý hoa mỹ cùng địa ngục hỏa liên cường thế.



Người này vừa ra, quần hùng không ánh sáng.



Trường bào rơi xuống đất, nam tử tóc bạc bình tĩnh đứng trong Phi Ngư thính.



Hai mắt đen nhanh thản nhiên đảo qua từng người một đang ngồi, ánh mắt cũng không chứa uy hiếp cùng lãnh khốc, nhưng lại làm cho tất cả các thế lực cao nhất Phi Vũ quốc, theo tiềm thức tránh đi ánh mắt hắn.



Đó là một loại vô ý thức thuần phục.



Đó là một loại e ngại đến từ sâu trong tâm linh trực tiếp nhất.



Lạc Vũ ghé vào lan can nhìn thấy hết thảy, khóe mắt nhẹ nhàng nhướng lên, nhưng lại vừa lúc chống lại hai mắt nam tử tóc bạc nhìn qua.



Đen, vô hạn đen.



Lạc Vũ đột nhiên sửng sốt, đột nhiên cảm giác được nàng sai lầm rồi, cái gì ôn nhuận cất dấu bá đạo, ưu nhã lộ vẻ ung dung, sai lầm rồi, đó chỉ là quan niệm.



Sâu trong đáy mắt người này vốn là tuyệt đối bá đạo, tuyệt đối cường thế, tuyệt đối tàn khốc, ưu nhã ôn nhuận chỉ là quan niệm, hắn đến từ hắc ám, đúng vậy, hắc ám địa ngục.



Đôi mắt đen tuyệt đối, trong mắt cất giấu chính là một linh hồn tàn khốc túc sát cực kỳ.



Khi cặp mắt kia đảo qua bọn họ, nói hắn đang nhìn người, không bằng nói hắn đang nhìn một đám con kiến hôi, Lạc Vũ nhẹ nhàng giơ giơ lên mi.



Thật là một đôi mắt làm lòng người phát lạnh a.



Ánh mắt nam tử tóc bạc nhìn lướt qua nàng một cái, không chờ Lạc Vũ có bất cứ phản ứng gì, ánh mắt vốn đã xẹt qua, đột nhiên phản hồi lại nhìn nàng một cái.



Lạc Vũ không biết nam tử tóc bạc vì sao quay đầu lại nhìn nàng, nhưng nàng cũng không tránh né ánh mắt hắn, thản nhiên đối mặt.



Nam tử tóc bạc nhìn Lạc Vũ, trong mắt chợt lóe mà qua một tia quang mang, cau mày túc mắt, lại dời đi ánh mắt, tầm mắt bình tĩnh nhìn vào mười một cấp Ma Đan.



“Hai tay dâng hay là chết?” Theo sát nam tử tóc bạc đi vào, một nam tử ôn hòa tóc đỏ hồng, thấy tầm mắt nam tử tóc bạc nhìn qua, lập tức trầm giọng quát.



“Dựa vào cái gì... Các ngươi dựa vào cái gì nói Ma Đan là của các ngươi? Ngươi đây là mạnh mẽ... Cướp...” Tại trước mặt người áo xanh khí thế bức người, Vu Hành cơ hồ đều nói không xong.



Nhưng cũng biết chút mánh lới, kêu bảo vệ trấn thủ vọt tiến vào.



Có dũng khí mở phòng bán đấu giá, đương nhiên cũng phải có cao thủ canh giữ rồi.



Nam tử tóc bạc nhìn mười một cấp Ma Đan, nghe vậy nhìn thoáng qua đám người Vu Hành, trong mắt hiện lên một tia lạnh nộ, có chút nâng cằm, nói: “Một người không để lại.”



“Vâng.”