Đặc Công Hoàng Phi

Đặc Công Hoàng Phi - Chương 169: Vương giả tỷ thí




Edit: Leticia



Beta: Sakura



Đế Phạm Thiên chạy trốn thật là nhanh, đã đi Thần Minh vực rồi, hừ.



Lạc Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, nàng tới gần Liễu Bích Dao lại có thể cảm giác được liên lạc giữa bọn hắn, như vậy là ngoài dự liệu của nàng, nhưng là chuyện tốt.



Vây khốn Liễu Bích Dao, Lạc Vũ mắt lạnh nhìn thoáng qua Liễu Bích Dao mặt đang biến sắc, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, giãy dụa.



“Ngươi ở chỗ này nhìn thật kỹ cho ta, đại quân Vong linh của người bị diệt như thế nào.” Lời nói lạnh như băng xen lẫn sát khí sắc bén.



Lạc Vũ nói xong, bay lộn ngược ra đằng sau.



Trong nháy mắt, chỉ thấy trên trăm Lạc Vũ tràn ngập ở trên bầu trời, quay đầu vọt đến chỗ đại quân Vong linh Thần Minh vực.



Thấy hơn trăm Lạc Vũ một kiếm vung xuống, một đám khô lâu bị quét thành phấn vụn.



Thấy kim tơ ngân hồng cùng một chỗ, quét ngang khắp nơi.



Bầu trời xanh lam, gió thổi như lửa.



Bị Lạc Vũ vây khốn hoàn toàn, cùng bên ngoài mất đi liên lạc Liễu Bích Dao không chỉ huy được đại quân Vong linh Thần Minh vực.



Lần này, đã mất đi khả năng chỉ huy đại quân Vong linh.



Vốn là cường đại có bản năng giơ nanh múa vuốt, đánh chết người ngoại tộc.



Mà bây giờ chỉ là một đám nhỏ yếu, ngây ngốc đứng một chỗ, không biết nên làm cái gì.



Cái này, một bên bi phẫn còn một bên nhân loại cuồng nộ vui mừng.



Trong nháy mắt, chỉ thấy gió nổi mây phun ở một phương, mọi người tre già măng mọc đánh tới đám đại quân Vong linh không có người chỉ huy.



Tru diệt, một cuộc quay giáo(phản công) tru diệt.



Rải rác đám người đó.



Mới vừa rồi nhân loại còn là nhóm bị vây bị đánh, lúc này hoàn toàn xoay người rồi.



“Giết a. . . . . .” Kèn lệnh lanh lảnh vang lên trên bầu trời, gió nổi lên.



Chỉ thấy, ánh sáng trắng màu bạc hiện lên, từng đám khô lâu ngã xuống.



Kim tơ ngân hồng bay qua, khô lâu bị tan thành cặn bã.



Đủ loại đấu khí nghiền nát qua, đại quân Khô lâu chỉ có thể ầm ầm sụp đổ.



Vong linh vô địch, chỉ là trước khi có lực lượng có thể khắc chế được bọn chúng thôi.



Có lực lượng khắc chế xuất hiện, đại quân Vong linh chỉ là một đám khô lâu có thể động đậy, còn sợ gì nữa, còn sợ gì nữa chứ.



Bị giam giữ ở trên bầu trời Liễu Bích Dao thấy vậy, khuôn mặt cơ hồ hoàn toàn vặn vẹo, trong mắt muốn phun ra lửa.



Không thể như vậy, không thể như vậy, nàng muốn đi ra ngoài, nàng muốn chỉ huy đại quân Vong linh của nàng.



Nhưng hào quang này của Lạc Vũ không biết là lực lượng gì, làm cho nàng không thể di chuyển, cũng không thể biến mất được.



Chỉ có thể trơ mắt nhìn đại quân Vong linh của nàng, mất đi chỉ huy, ngây ngốc đứng trên mặt đất, đợi chờ đám nhân loại cái gì cũng không biết chém thành cặn bã.



Trong lúc nhất thời trong lòng Liễu Bích Dao cơ hồ muốn hộc máu rồi.



Gió vù vù thổi qua, giữa hè khí trời cực nóng như lửa.



Mà trong lúc Liễu Bích Dao đang nghiêng về một bên – bên bị tru diệt, thì thân hình Đế Phạm Thiên chớp động xuất hiện ở Thần Minh vực.



Sắc mặt âm trầm, khuôn mặt hết sức khó coi.



Đế Phạm Thiên ngồi trên mình cốt long, nhanh chóng đi vào trung tâm của Thần Minh vực.



Nơi đó, dãy núi thoai thoải, che dấu một nơi luôn không thấy ánh mặt trời, hắc ám chi địa.



Âm trầm khí tức ở đây bay ra.



Cái loại khí tức tà ác nồng nặc, khiến bất kỳ sinh linh nào cũng sợ hãi.



“Vân Thí Thiên, Quân Lạc Vũ, hừ, các ngươi chờ coi.” Đế Phạm Thiên bay nhanh tới, lạnh lùng hừ một tiếng, nhấn một cái ngồi xuống cốt long lao xuống nơi không thấy mặt trời, hắc ám chi địa kia.



Nơi này, chính là năm đó đất bị phong ấn bằng lực lượng tà ác ở Thần Minh vực.



Gió âm lãnh ở trên bầu trời thổi qua, tiết lộ một nơi bị hắc ám bao phủ này, âm trầm vô cùng.



“Giết a…”



“Diệt bọn chúng…”



Một ngày một đêm tàn sát, ở bên Vân Thí Thiên này thì mặt đất đã hoàn toàn bị xương cốt phủ kín.



Lũ vong linh Khô lâu lớn lối đã không còn một con.



Trời sáng choang, tầng tầng kim quang từ phía trên bầu trời tỏa ra.



Kia, là dấu hiệu của ánh sáng mặt trời.



Liễu Bích Dao đứng trên không trung, đã bị tình cảnh trước mắt kích thích đến chết lặng.



Không có chỉ huy người chỉ huy đại quân Khô lâu từng bước từng bước bị nghiền nát.



Đại quân Vong linh vô cùng dũng mãnh, kiếm chỉ thiên hạ của nàng, cứ như vậy mà bị tiêu hủy. Bị một đám người bình thường cái gì cũng không biết giết chết.



Tình cảnh như vậy khiến cho Liễu Bích Dao cơ hồ sụp đổ, quá đáng, thật là quá đáng.



“Tỷ tỷ, giết lão yêu bà này đi.” Trong lúc kịch liệt chém giết, Lạc Lê một kiếm chém nát một con Loan Phượng phi bằng bá chủ trên bầu trời, vừa lúc vọt tới trước mặt Liễu Bích Dao.



“Ngươi giết không chết nàng.” Lạc Vũ nghe vậy, quay đầu lại, hư không nhảy tới tới trước mặt Liễu Bích Dao.



“Ha ha, Quân Lạc Vũ, ngươi là đồ không biết cái gì, ngươi hủy diệt đại quân Vong linh của ta thì thế nào? Ngươi còn không giết được ta .



Ta cho ngươi biết, chỉ cần ta không chết, thì đại quân Vong linh này sẽ trọng sinh một lần nữa, trọng sinh một lần nữa.”



Liễu Bích Dao dữ tợn suy nghĩ, khuôn mặt vặn vẹo nhìn Quân Lạc Vũ, không cách nào lên tiếng, nhưng khẩu hình miệng khi phát âm thì tràn ngập điên cuồng và ác độc.



Lạc Lê thấy vậy, nhất thời sắc mặt lạnh lẻo: “Ngươi sắp chết đến nơi rồi, còn dám lớn lối.”



“Vậy thì thế nào?” Vẻ mặt Liễu Bích Dao vừa dữ tợn lại xen lẫn đắc ý.



“Ngươi….” Lạc Lê nhất thời giận dữ.



Lạc Vũ không thấy tức giận chút nào, kéo Lạc Lê, sau đó lạnh lùng nhìn lướt qua Liễu Bích Dao vẫn lớn lối như trước.



Hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia xem thường và giễu cợt.



“Ngươi cho rằng ngươi thật sự trường sinh bất tử rồi hả?” Lạc Vũ nhìn Liễu Bích Dao cười giễu cợt.



“Ngươi cho rằng với tính cách của Đế Phạm Thiên, hắn sẽ chế tạo người có thể cùng hắn ngồi ngang hàng, trường sinh bất tử, không biết lúc nào thì có thể phản lại hắn?”



Liễu Bích Dao, ngươi trước kia không có đầu óc, hiện tại xem ra vẫn như thế.



Khó trách ngươi không theo kịp ta, ta thấy cho dù là kiếp này hay kiếp sau, ngươi cũng không bằng ta.”



Giọng nói của Lạc Vũ rất vân đạm phong khinh, nhưng ý tứ trong lời nói lại cực ký bén nhọn.



Liễu Bích Dao vừa nghe thấy, lông mi nhảy dựng lên: “Thúi lắm.”



“Không tin, vậy chúng ta thử một chút.” Lạc Vũ nói đến đây, quay đầu nhìn về phía xa xa gào thét một tiếng với Vân Thí Thiên, vẫy vẫy tay.



“Lưu ngươi đến bây giờ, chính là để cho ngươi tận mắt nhìn thấy ngươi thảm bại, hiện tại, nên để ngươi chết triệt để rồi.” Lạc Vũ lãnh khốc cực kỳ vô tình nói.



Vừa nói xong, Vân Thí Thiên đã xuất hiện trước mặt Lạc Vũ.



Không cần Lạc Vũ mở miệng, Vân Thí Thiên nhìn thoáng qua Liễu Bích Dao, ánh mắt lạnh như băng, trong mắt lóe lên là sự lạnh lùng tuyệt đối, vung tay lên, một ngọn lửa màu bạc bao phủ lấy Bích Dao.



Ngọn lửa màu bạc từ từ thiêu đốt.



Ngọn lửa này gần như không màu, khiến người bình thường không cảm giác được bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng đối với vong linh…



“A, chân của ta, không, không, điều này sao có thể…”



Đang bị bao trùm trong ngọn lửa màu bạc, Liễu Bích Dao tận mắt nhìn thấy chân của nàng bị ngọn lửa này đốt cháy sạch sẽ.



Không cảm giác được đau đớn, nhưng lại có thể rõ ràng cảm giác được, một loại lực lượng đang di động, di động ở trong thân thể nàng.



Đó là lực lượng chống lại sự phục sinh của nàng.



“Không…không…” Liễu Bích Dao hoảng sợ kêu lên.



Cơ hồ là điên cuồng giãy dụa trong màn hào quang của Lạc Vũ.



Nhưng mà lực lượng của Lạc Vũ nàng sao có thể phá nát được, nàng hoàn toàn không thể đột phá để đi ra ngoài.



“Không….không phải như thế, ta sẽ không chết, ta là trường sinh .” Liễu Bích Dao nhìn đã ngọn lửa đã đốt tới thắt lưng, hoảng sợ.



“Trường sinh? Đế Phạm Thiên làm không được, ngươi còn muốn trường sinh.” Vân Thí Thiên lạnh lùng nhìn Liễu Bích Dao.



Lúc này, mọi người kịch chiến ở phía dưới đã nhìn thấy dị động trên bầu trời, không khỏi đều nhất tề ngẩng đầu lên nhìn.



Trong lúc nhất thời mọi người đều rất kích động, kẻ chỉ huy đại quân Vong linh, kẻ đầu sỏ đắc tội đã bị chết cháy rồi, bị chết cháy rồi.




Thật sự là quá tốt, thật tốt quá. . . . . .



Mọi người nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm hết thảy trên bầu trời.



“Không thể nào, hắn nhất định có thể, hắn nhất định có thể…” Trong mắt Liễu Bích Dao phát ra máu đỏ, trạng thái đã bắt đầu sa vào bệnh tâm thần.



“Cho dù hắn có thể, thì ngươi cũng không thể, hôm nay, ngươi sẽ hoàn toàn hôi phi yên diệt, không thể trọng sinh.” Đáy mắt Lạc Vũ tất cả đều là lãnh khốc cùng cười nhạo.



“Một con cờ mà thôi, còn muốn trường sinh, thật là không biết tự lượng sức mình.” Lạc Lê ở một bên nghe rõ ràng, lập tức mở miệng giễu cợt.



“Không…không, hắn đáp ứng ta, hắn…” Khuôn mặt Liễu Bích Dao bắt đầu vặn vẹo, thần thái trở nên điên cuồng.



“Thật đáng thương.” Trong mắt Lạc Vũ tràn đầy thương hại.



“Sẽ không , là các ngươi gạt ta, gạt ta…”



Liễu Bích Dao nhìn ngọn lửa màu bạc đã cắn nuốt đến bộ ngực của nàng, cảm giác được trong lực lượng trong thân thể nhanh chóng biến mất, bộ dạng hoàn toàn tan vỡ.”



Lừa hay không lừa ngươi, ngươi lập tức sẽ biết, trường sinh, thật là chê cười. Liễu Bích Dao, lúc trước đồ mà ngươi không chiếm được thì vĩnh viễn ngươi cũng sẽ không chiếm được.” Lạc Vũ bỏ đá xuống giếng.



Vân Thí Thiên biết rõ cách nghĩ của Lạc Vũ.



Nếu phá hủy từ trên thân thể của một người, nếu người đó có ý chí kiên định thì sẽ khó phá hủy hoàn toàn được.



Nhưng phá hủy tinh thần của một người, mới gọi là phá hủy hoàn toàn.



Liễu Bích Dao thân là loài người, nhưng lại tàn sát sinh linh như vậy.



Nàng không nên có một cái chết tử tế.



Tay giấu trong áo bào vung lên một cái, ngọn lửa màu bạc càng thêm mãnh liệt.



“Đế Phạm Thiên, ngươi gạt ta, ngươi gạt ta…a…” Tiếng kêu to kiệt sức vang vọng truyền từ trong ngọn lửa ra.



Kèm theo giọng nói hoàn toàn suy sụp của Liễu Bích Dao, là tiếng vỡ vụn của cây sáo màu đen.



Đại biểu chính là Liễu Bích Dao hoàn toàn biến mất.



Làn gió mới thổi qua, trời xanh như được gột rửa.



Một khắc trước còn vô cùng lớn lối, , rốt cục Liễu Bích Dao hoàn toàn tan thành mây khói.



“Tốt…” Mọi người dưới mặt đất tĩnh lặng trong nháy mắt, sau đó vang dội những thanh âm trầm trồ khen ngợi kinh thiên động địa.



Liễu Bích Dao đã chết, hoàn toàn chết rồi.



Thủ lĩnh một phương của Thần Minh vực, đã bị bọn họ tiêu diệt rồi.



Ánh mặt trời rực rỡ, kim quang vạn dặm.



“Hải Thần tông chủ, Lăng Nam tông chủ, Song Diệp thành chủ, chỗ này giao cho các người.” Giết Liễu Bích Dao xong, Vân Thí Thiên xoay người, mắt nhìn xuống mọi người phía dưới, ra lệnh.



“Ngân Tông tiền bối, Tiểu Ngân, đi theo chúng ta đi Thần Minh vực, hôm nay phải tiêu diệt hang ổ của Đế Phạm Thiên.”



Gió nổi đột ngột, tiếng nói của Vân Thí Thiên chấn nhiếp tứ phương.



“Được.” Mấy đại tông chủ phía dưới lập tức cao giọng đáp ứng.



“Đi.” Thân hình Ngân tông chợt lóe, lập tức bay vút về hướng Thần Minh vực.



“Đi.” Lạc Vũ lôi kéo Lạc Lê, nhanh chóng ngồi lên đỉnh đầu của Ngân long, Đế Phạm Thiên, hôm nay xem ngươi làm sao trốn được.



“Ngao…” Song long kim ngân lập tức phóng người lên, lượn một vòng ở trên bầu trời, chở Vân Thí Thiên, mấy người Tiểu Ngân, Tiểu Hồng bay hướng Thần Minh vực.



Đại quân Vong linh của Liễu Bích Dao ở nơi này chỉ là quân tiên phong thôi, Đế Phạm Thiên ở Thần Minh vực mới là chính.



“Ngao ô….” Tiểu Ngân ngồi bên cạnh Tứ Vương, thấy vậy hô lên một tiếng, thống lĩnh các ma thú, vung người lên, đi theo ở dưới mặt đất.



“Chúng ta cũng đi.” Giá Hiên Mặc Viêm hô to một tiếng.



“Đi.” Hải Mặc Phong trong nháy mắt đến gần hỗ trợ.



Nơi này không cần nhiều cao thủ trấn giữ nữa rồi, bọn họ muốn đi Thần Minh vực, bọn họ muốn đi diệt căn nguyên của tội ác.



Gió thổi mây phun, trên bầu trời song long kim ngân đằng vân giá vũ(cưỡi mây lướt gió), phá không mà đi.



Trên mặt đất, vạn thú gào thét, cao thủ tụ tập, tiến sát đi về phương hướng Thần Minh vực. “Các huynh đệ tỷ muội giết a, diệt những khô lâu này, chúng ta cũng đi.”



“Tốt….” Âm thanh tán thưởng vang dội phía chân trời.



Mặt trời cực nóng, thiên hạ cùng vui.



Sóng lớn dâng lên, ngọc bích cũng phải chìm sâu không bóng dáng.




Mà lúc này ở Thần Minh vực, màu đen nồng đậm kia lại càng hợp càng nhiều, bầu trời đen kịt như nhỏ xuống cả nước.



Ở bên ngoài Thần Minh vực đen nhánh như mặt sông, đã không còn yên ả như trước, gợn sóng khổng lồ từng đợt tiếp theo từng đợt dâng lên cuồn cuộn.



U ám gào thét, quanh quẩn ở trên bầu trời.



Quy mô này của tử vong chi khí, đã vượt qua bất cứ lúc nào.



Tất cả sinh linh, ở một phương này đều đã bị tuyệt tích.



Không khí này cơ hồ giống như U Minh (âm phủ), để cho người ta chỉ cần đụng vào thì ngay lập tức không còn sống được nữa.



“Chết tiệt, Đế Phạm Thiên đã hoàn toàn phóng thích cái lực lượng tà ác kia.” Vẻ mặt Ngân Tông tràn đầy sự nghiêm túc, nghiến răng nghiến lợi nhìn một Thần Minh vực đen nhánh trước mặt.



Lúc này, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ một đường vọt tới, thiêu tẫn hết thảy hắc ám tử khí, gột rửa hết thảy những thứ hắc ám đã lưu lại.



Thiên địa, đã sớm rực rỡ như lúc ban đầu.



Hiện nay, chỉ còn lại Thần Minh vực tối đen như mực này thôi.



Chúng ta xông vào. Ngồi ở trên lưng Cự Long, Tiểu Ngân trầm giọng nói.



“Không thể, loại tử khí này sẽ lấy mạng của chúng ta.” Ngân Tông lắc đầu, nó đối với phương diện này thì hiểu biết tương đối rõ ràng.



Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ để hai người Lạc Vũ bọn họ đi vào?



Tiểu Hồng nhướng mày lên, vậy quá nguy hiểm.



Mà trong lúc Ngân Tông và Tiểu Ngân, Tiểu Hồng nói chuyện với nhau, Vân Thí Thiên vẫy nhẹ tay một cái, một đốm lửa màu bạc phóng tới chỗ Thần Minh vực đang đen như mực kia.



Lại phát hiện tại ngọn lửa ở những chỗ khác thì thiêu hủy không có trở ngại gì, nhưng ở chỗ này thì không tạo nên bao nhiêu tác dụng, Vân Thí Thiên lập tức có chút cau mày.



“Vậy cũng không được, tử khí đã cường đại đến mức này rồi, hai người bọn họ đi vào cũng không tạo nên được tác dụng gì lớn.” Ngân Tông nhìn thấy kiểm tra của Vân Thí Thiên liền nói.



Không khí đọng lại, dừng trong nháy mắt, lát sau trầm giọng nói: “Thần Minh vực có năm phong ấn trận, phân bố ở năm phương hướng Thần Minh vực.



Nếu chúng ta có thể tiến vào theo đường biên giới, liên thủ lực lượng từ năm phương, tử khí này mới có thể bị bài trừ.”



“Vậy làm thế nào để đi vào?” Lạc Lê ngắt lời.



Ngân Tông vừa nói bọn họ không thể chống cự lại tử khí này, vậy như thế nào. . . .



“Cái này đơn giản.” Mà vẫn nhìn chăm chú vào một mảnh Thần Minh vực đen nhánh, Lạc Vũ đột nhiên quay đầu cười nói.



Nói mau, Tiểu Ngân lập tức khẩn cấp hô lên.



Lạc Vũ nghe vậy quay đầu lại liếc nhìn Vân Thí Thiên.



Hai người nhìn nhau, nhất tề vươn tay nắm lại vào nhau, đầu ngón tay vẽ một cái, ngay lập tức có huyết sắc tuôn ra từ trên cánh tay, từ chỗ hai cánh tay nhập cùng nhau ở một chỗ chảy xuống, hợp thành một thể.



“Bề ngoài thật giống như là máu.” Lạc Vũ thấy vậy, đầu ngón tay làm động tác bắn.



Đem huyết cầu đã hòa làm một thể, bắn về phía Ngân tông, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, Kim Ngân song long, Lạc Lê.



Ngân Tông nhìn thấy thế, ánh mắt sáng lên, cũng không khách khí, nhận lấy rồi nuốt xuống.



Lập tức, chỉ thấy một tia sáng nhàn nhạt như ẩn như hiện phát ra từ trên người bọn họ.



“Đi.” Ngân tông thấy vậy, khí thế đại thịnh, gào thét một tiếng vọt đi vào một mảnh hắc ám Thần Minh vực.



Kim Ngân song long, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, nhất thời theo sát mà lên.



Trong chớp mắt, một nhóm người đã xông vào trong Thần Minh vực đang chìm trong bóng tối.



Sóng gợn cuồn cuộn, thanh thế kinh thiên.



“Đến rồi.” Trong vực sâu nhất của Thần Minh vực, Đế Phạm Thiên lạnh lùng nói ra hai chữ, sau đó nhắm nghiền hai mắt lại.



Ngay sau đó chỉ thấy bầu trời của Thần Minh vực càng lúc càng đen kịt.



Hắc sắc tử khí vốn tĩnh cũng bắt đầu động, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mau.



Thật giống vòi rồng, bắt đầu vây quanh Thần Minh vực, chuyển động nhanh chóng.



Lực áp bách khổng lồ đang cắn nuốt hết thảy xung quanh, bao gồm không khí vô hình và sự sống.



Đen, càng ngày càng đen.



Tử khí kia đang nhanh chóng chuyển động ở bên trong, càng ngày càng chìm, thật giống như một vũng bùn bình thường, bắt đầu ngưng tụ lại với nhau.



Liên tục ngưng tụ, nồng đậm đến nỗi không cho người ở bên trong có bất kỳ cơ hội thở dốc nào.




Đi vào Thần Minh vực, đám người Vân Thí Thiên, Lạc Vũ trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy xung quanh không tồn tại một chút không khí nào, người giống như rơi vào trong vũng bùn vậy.



Không có cách nào hô hấp, không có cách nào nói chuyện, không nhìn thấy, không nghe được.



Không có âm thanh, không có sự sống.



Chỉ có cảm giác bị áp bách càng ngày càng đậm, chỉ có tử khí đoạt mệnh đang tuôn ra.



Chỉ có lực lượng cường đại xoay tròn càng lúc càng nhanh có thể xé rách bất kỳ vật gì.



Nửa bước khó đi, cất bước gian nan.



Không tốt, động tác phải nhanh, mau lên.



Vân Thí Thiên cảm giác được lực lương xung quanh càng ngày càng mãnh liệt, không khỏi dùng tiếng nói từ trong lòng nhanh chóng trầm giọng nói với những người khác và ma thú phân ở năm phương.



Nếu tử khí màu đen cứ tiếp tục nồng đậm, cứ tiếp tục xoay tròn.



Bọn họ cho dù có thể không chết, nhưng tuyệt đối sẽ không có quả ngon để ăn.



Biết. Hiểu. Cẩn thận.



Vân Thí Thiên truyền tiếng lòng đi, một mình Lạc Vũ, Ngân tông, cùng Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, Lạc Lê liên thủ, và Kim Ngân song long, trước sau không đồng nhất phát ra âm thanh đáp ứng.



“Lại dám xông vào dưới ngũ mang tinh trận, thật đúng là can đảm.” Trong vực sâu Đế Phạm Thiên cảm giác được mục đích của Vân Thí Thiên, giọng nói càng phát ra lãnh đạm.



Gió lớn đột khởi, tử khí màu đen bao phủ Thần Minh vực càng tuôn ra nhiều hơn.



Sắc bén như vòi rồng, gầm thét xoay tròn càng lúc càng nhanh, nồng đậm tử khí ngưng tụ càng lúc càng nhiều.



Hút mất không khí, tước đoạt lực lượng, phong bế ngũ giác.



Xem bọn hắn còn có thể như thế nào? Xem bọn hắn còn có khả năng làm cái gì?



Hắc khí từ mặt đất không ngừng thẩm thấu vào thân thể Đế Phạm Thiên, từ trên người Đế Phạm Thiên phát ra, thật giống như yêu quái.



Mà có thể đi vào vùng đất này, đám người Vân Thí Thiên và ma thú, lại có một chút nhỏ yếu.



Ánh sáng màu bạc bao vây, thủy sắc nhũ bạc và đỏ bay múa, màu bạc kim quang bao phủ, lực lượng của Kim Ngân song chống đở, lửa đỏ hai màu bạc đỏ hộ thể.



Ngũ quang thập sắc mặc dù nhỏ bé, nhưng ở nơi trời đất đều đen nhánh, thật giống như ngọn hải đăng trong đêm tối, tuy nhỏ bé, nhưng lại có thể chiếu sáng khắp muôn phương.



Đen, càng ngày càng đen.



Năm đạo tia sáng cũng càng lúc càng nhanh, đến gần ngũ mang tinh trận.



Ai có thể diệt ai? Ai có thể nhanh hơn ai?



Gió nổi mây phun, Thần Minh vực quả thực dị thường đến không thể dị thường hơn được nữa.



Quả cầu ánh sáng đen kịt giống như một cái động lớn không đáy, hút hết thảy, cắn nuốt hết thảy, hoành hành biến thái ngang dọc trên đại lục.



Sao không lóe sáng, trời đất đều rét lạnh.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu.



Lâu đến mức đám người Giá Hiên Mặc Viêm và vạn thú, đã mãnh liệt xông tới, đứng sững ở khu vực biên giới của Thần Minh vực.



Không có ai nói chuyện, không có ai sợ, không có ai lui bước.



Mọi người cùng thú chỉ lẳng lặng đợi chờ ở nơi đó, đợi chờ.



Bọn họ tin tưởng Vân Thí Thiên và Lạc Vũ bọn họ nhất định có thể thành công, nhất định có thể phá vỡ cái vùng đất tà ác này, nhất định có thể.



Gió vù vù thổi qua, cả vùng đất chợt nóng chợt lạnh.



Tử khí ở nơi này cơ hồ nồng nặc đến mức độ không thể nồng nặc hơn được nữa, thiên địa một mảnh tĩnh mịch, đại động không đáy màu đen nằm ở năm chỗ biên giới, đột nhiên có cột sáng năm màu xông ra.



Xông về phía chân trời đen kịt kia, phá vỡ màu đen nồng đậm, ánh sáng chói mắt, tốc hành về phía trời cao.



Một đạo màu bạc, một đạo màu lam, một đạo màu bạc tinh khiết, một đạo màu kim ngân(vàng bạc), một đạo lửa đỏ thêm màu nhũ bạc, như cầu vồng sau cơn mưa, quật khởi giữa thiên địa.



Dùng vị trí của ngũ mang tinh trận, lấy lực lượng quyết tuyệt, phá vỡ hết thảy bóng tối.



Hào quang chói mắt, làm nổi bật màu đen lạnh thấu xương, ánh sáng rực rỡ như ngọc lưu ly.



Mà một lát sau khi năm đạo ánh sáng lao ra khỏi màn bóng tối dày đặc.



Phía dưới cột ánh sáng ngũ sắc đột nhiện từ từ phát ra ánh sáng màu trắng tinh khiết.



Một tia một tia một luồng một luồng, dần dần mở rộng, từ từ bay ra trùng trùng điệp điệp.



Đây là lực lượng ban đầu thuần khiết nhất để áp chế ngũ mang tinh trận và vong linh ở Thần Minh vực, đây chính là tầng tầng lớp lớp ánh rạng đông phá vỡ ngũ mang tinh trận kia.



“Oanh.” Năm đạo ánh sáng trắng phá không mà lên, năm màu đan xen nhau bay thẳng lên trời cao.



Mà trong lúc năm đạo ánh sáng trắng đang lao lên, hắc sắc tử khí màu đen nồng đậm cơ hồ thành vũng bùn, oanh một tiếng bị phá vỡ .



Khi năm đạo ánh sáng thi nhau xuất hiện ở bên trong, tử khí màu đen giống như chuột gặp mèo, nhanh chóng tiêu tán.



Ánh sáng trắng như trụ, bay thẳng lên trời cao.



Trong nháy mắt bầu trời đầy khói đen như bị bổ ra thành tầng tầng lớp lớp, từ đó tách ra được ánh sáng của ban ngày.



Trong chỗ sâu Thần Minh vực, cả người tản ra hắc khí, Đế Phạm Thiên hé miệng phun ra một ngụm màu đen, trong nháy mắt từ thân thể bị lay động hai lần dữ dội.



“Này. . . . . . Điều này sao có thể. . . . . .”



Lại mạnh mẽ phá tru diệt trận của hắn, này. . . . . .



Trong lúc Đế Phạm Thiên bị thương đang băn khoăn tự hỏi, một phương Thần Minh vực vốn đang đen nhánh nay nhanh chóng bắt đầu sáng lên .



Khói đen nồng đậm nhanh chóng bị tiêu tán, tầng tầng kim quang từ trời cao chiếu xuống.



Không có ban ngày đã lâu, nay rút cục ánh sáng rực rỡ cũng xuất hiện trong vùng trời Thần Minh vực.



“Tốt. . . . . .” Vẫn lẳng lặng chờ chực ở bên ngoài Thần Minh vực, Giá Hiên Mặc Viêm, Hải Mặc Phong, tứ Vương, cao thủ cùng vạn thú, thấy vậy điên cuồng hét lên một tiếng, vui mừng như điên.



“Đi.” Trong lúc mọi người vẫn đang vui mừng khôn xiết, Hải Mặc Phong rống to một tiếng, vượt lên đầu phóng vào khu vực bên trong của Thần Minh vực.



“Đi.” Phía sau, vô số cao thủ cùng vạn thú gầm thét đuổi theo, từ bốn phương tám hướng xông vào Thần Minh vực.



Lòng sục sôi ngất trời, thanh thế kinh người.



Vì trợ thủ cho Vân Thí Thiên và Lạc Vũ bọn họ, tiêu diệt hết tất cả tai họa ở Thần Minh vực.



Rất nhiều cao thủ cùng vạn thú cùng vây quét khắp nơi ở bên trong Thần Minh vực.



Này, chính là trận chiến cuối cùng.



Cùng lúc này, đứng thẳng ở năm phương hướng của ngũ mang tinh trận ở Thần Minh vực năm, đám người Vân Thí Thiên tại ngũ mang tinh trận khởi động một lần nữa, nhất tề rống to một tiếng, bay vút lên trên không trung.



Lập tức chỉ thấy năm đạo tia sáng phá vỡ bầu trời Thần Minh vực, hội tụ ở trung tâm hội tụ mà bay lên.



“Ở đó.” Trên không trung, Ngân Tông lấy kiếm chỉ về hướng Tây Nam.



Đứng trên cao nhìn qua, phía Tây Nam của Thần Minh vực có một đạo hắc khí nồng nặc , đang quanh quẩn trên vùng trời đó, bao phủ như quả cầu.



Đó chính là căn nguyên chi địa của hắc khí tà ác ở Thần Minh vực.



“Đi.” Lạc Lê rống to một tiếng, lập tức lao xuống đi về hướng đó.



“Ngao. . . . . .” Kim Ngân song long cùng Ngân tông, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, nhất thời thét dài một tiếng theo sát vọt tới chỗ đó.



Một người năm thú, thành sáu phương tụ tập ở chỗ có khí màu đen đang quay xung quanh.



Hư không mà đứng, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ thấy vậy, liếc mắt nhìn nhau, hai tay chậm rãi vươn ra, cầm lại cùng nhau.



Lập tức, ánh sáng màu bạc và màu lam chồng chất lên nhau, xoay quanh trên thân của hai người.



Thần thánh, mà tràn đầy sinh mệnh chi lực.



“Đế Phạm Thiên, tất cả nợ nần nên từ từ tính toán trong hôm nay đi.” Tiếng quát lạnh như băng rất vang dội ở phía chân trời.



Kèm theo tiếng quát lạnh này, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ cầm hai tay nhau mạnh mẽ bổ xuống không trung.



Ngay lập tức, chỉ thấy một đạo kiếm quang ngân nguyệt gồm ánh sáng màu bạc xen lẫn cùng màu thủy sắc bổ xuống không trung, xông thẳng vào quang cầu màu đen kia.



“Oanh.” Trong nháy mắt, chỉ nghe một tiếng vang lớn kinh thiên động địa lúc kiếm quang chạm vào vùng đó.



Hào quang hai màu ầm ầm đụng vào quang cầu màu đen kia.



Khắp nơi trong vùng trời này, chỉ trong nháy mắt đều yên lặng.



Ngay sau đó chỉ thấy quang cầu, bổn nguyên của hắc khí tà ác oanh một tiếng khi chịu một kích liên thủ của Vân Thí Thiên và Lạc Vũ, ầm ầm bể tan tành ra.



Từng mãnh bay ra, giống như thủy tinh bị vỡ vụn, tiêu tán ở trong không khí.



Mà bên trong quang cầu, gốc rễ của sự tà ác bị vỡ vụn, một thân ảnh đen nhánh ngồi một mình dưới đáy vực sâu, chậm rãi lộ ra ngoài.



“Đế Phạm Thiên.” Giọng nói lạnh như băng của Vân Thí Thiên vang dội trên bầu trời của Thần Minh vực.



Trong vực sâu tội ác, Đế Phạm Thiên từ từ lau vết máu đen ở khóe miệng, lạnh lùng ngẩng đầu lên, chống lại hai người Vân Thí Thiên và Lạc Vũ đang hư không mà đứng.



Gió thổi qua, vương giả tỷ thí.