Edit: Nhím Beta: Sakura Trong bầu không khí mùa xuân tưng bừng, thời gian trôi qua thật nhanh.
Trên Vọng Thiên Nhai là một mảnh sôi trào và bận rộn, sự hưng phấn và nhiệt tình hoàn toàn làm lãng quên thế cục ở những địa phương khác trên đại lụcVong Xuyên .
Chính là Già Diệp tháp và gia tộc Lăng Nam bị hủy mất địa bàn và chuyện của lánh đời lục tông, muốn phát triển thế nào, muốn bắt đầu đấu lại thế nào.
Liên quan gì đến Vọng Thiên Nhai bọn họ, không quan tâm.
Vì vậy, một tháng này nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không phải, Vọng Thiên Nhai và Địa Ma Hỏa đang là một mảnh vui mừng cùng với hưng phấn, cực kỳ bận rộn.
Hôm nay cách ngày đám cưới của Vân Thí Thiên Quân vương Vọng Thiên Nhai cùng với Lạc Vũ còn lại ba ngày.
Thiên hạ vui mừng, quần hùng đều tề tụ tại Vọng Thiên Nhai.
Dòng người chúc mừng giống như thủy triều không ngừng kéo đến.
Người nhiều đến nỗi kín chỗ, chân chính là thiên hạ quần hùng mượn lần này để đến diện kiến tân vương giả của Vong Xuyên đại lục.
Gió thổi qua, xuân sắc cuồn cuộn.
Mà trong không khí xuân tưng bừng, tại một nơi rất xa không biết tên ở đại lụcVong Xuyên , trong một căn lều cỏ.
“Đa tạ dược sư đã cứu mạng ta, lúc này Bổn vương không có gì báo đáp được, ngày sau tất sẽ quay trở lại trọng tạ dược sư.”
Trong lều cỏ đơn sơ, quốc chủPhi Vũ mất tích đã lâu, khuôn mặt thành khẩn đứng trước một tiểu dược sư, thận trọng hứa hẹn.
Ngày đó, hắn trúng một chưởng của Vân Thí Thiên, bay lên không trung sau đó rơi xuống.
Vừa lúc rơi xuống trước mặt tiểu dược sư này, tiểu dược sư này không chỉ cứu hắn.
Còn hao phí mấy năm thời gian chữa trị cho hắn, hôm nay hắn đã khỏe lại rồi, thật sự là lòng tràn đầy cảm kích.
Tiểu dược sư ở trước mặt Quốc vương Phi Vũ mới chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, khuôn mặt trẻ con, nghe Quốc vương Phi Vũ nói vậy thì ngay thẳng nói: “Tốt, ta ở đây chờ ngươi quay trở lại tạ ơn.
Càng nhiều càng tốt, tiền của ta đã bị ngươi xài hết rồi, ngươi cần tạ ơn gấp bội lại cho ta.”
Quốc vương Phi Vũ nhất thời bật cười.
Cũng đúng, ban đầu khi hắn tỉnh lại còn có thể ở khách sạn, hiện tại hai người cũng chỉ có thể ở trong gian nhà trang hoang dã này.
Tiểu dược sư này đã tốn không ít tiền cho hắn.
“Nhất định, nhất định.” Quốc vương Phi Vũ cam kết.
“Tốt lắm, vậy ngươi đi nhanh lên, nhanh chóng quay lại đây tạ ơn ta.” Tiểu dược sư nghe nói vậy thì rất hài lòng, hướng phía Quốc vương Phi Vũ mà phất tay.
Quốc vương Phi Vũ thấy vậy thì cười gật đầu: “Vậy thì Bổn vương đi trước.”
“Được, được, đúng rồi, ngươi là Quốc vương có phải không? Vậy ngươi đi Vọng Thiên Nhai một chuyến đi, nghe nói hai ngày nữa cái gì Vân Thí Thiên sẽ kết hôn với Quân Lạc Vũ, tất cả các quốc vương trên đại lục đều đến đó.
Ngươi đi lấy của bọn họ ít ngân hồng đan tới cho ta xem, vật thần kỳ như vậy, ta muốn nghiên cứu…”
“Cái gì, Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ thành hôn? Khi nào?”
Không đợi tiểu dược sư hứng thú dào dạt nói xong, vẻ mặt của Phi Vũ quốc vương đã lập tức thay đổi, cả người nhảy dựng lên.
Hai năm qua thân thể của hắn vẫn còn hoạt động bất tiện, mọi chuyện đều do tiểu dược sư ra ngoài làm, hắn không biết chút tin tức nào từ ngoại giới.
Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ thành hôn, hai người bọn họ tuyệt đối không thể thành hôn được.
Tiểu dược sư thấy Phi Vũ quốc vương nóng nảy, lập tức nâng ngón tay tính toán, nghi ngờ nói: “Đại khái là ba ngày sau thì phải.”
“Sưu.” Một lời còn chưa nói hết, Phi Vũ quốc vương trước mặt hắn đã sưu một tiếng hướng phía ngoài mà phóng đi.
Không thể, tuyệt đối không thể để cho hai người bọn họ thành hôn, tuyệt đối không thể.
“Uy, nhớ lấy đan dược của ta…” Tiểu dược sư thấy vậy rống to.
Gió xuân phất qua, thanh âm truyền đi xa xa, nhưng mà không biết Quốc vương Phi Vũ lúc này có nghe thấy nữa hay không.
Ngày xuân mơn mởn, sức sống dạt dào.
Các loài hoa xuân đua nhau khoe sắc, xinh đẹp, tràn đầy sức sống.
Thời gian ba ngày thoáng cái đã qua, hôm nay chính là ngày thành hôn của Quân vương Vọng Thiên Nhai cùng với Vương phi Quân Lạc Vũ.
Mặt trời mọc ở đằng đông, quần hùng tề tụ trên Vọng Thiên Nhai, tiếng kèn lệnh vang lên, vang dội khắp cả một vùng.
Trên Vọng Thiên Nhai là một mảnh vui mừng, mọi người đềi đi ra đường, mắt hướng về phía Vương cung Vọng Thiên Nhai, ca múa tưng bừng.
Mặc sắc cùng ngân hồng sắc xen lẫn, Vọng Thiên Nhai vương cung xanh vàng rực rỡ, lúc này càng thêm trang nghiêm túc mục.
Thảm đỏ gắn ngân hồng tơ vàng trải dài từ cửa Vương cung đến trước Nghị Chính cung, hai bên là hai hàng thị vệ xếp hàng cung kính, tràn đầy sâm nghiêm.
Mặc long bay lượn trên đại trụ tử tinh sắc cơ hồ muốn phá không mà ra, ngạo thị thiên hạ, thế không thể đỡ.
Phượng hoàng giương cánh trên bạch sắc đại trụ giống như dục hỏa trùng sinh, quanh quẩn ở trên cao, cúi nhìn thương sinh.
Bát phương tấp nập, bách quan tề tập.
Chung cổ vang lên, trăm nhạc tề vang.
Vân Thí Thiên, Quân Lạc Vũ, đại hôn.
“Giờ lành đã đến, nổ pháo.” Giọng nói của lễ quan Phong Vô Tâm vang vọng tận trời xanh.
Trên đầu Lạc Vũ đội tử tinh bạch phượng quan, trên bộ hỉ bào đỏ thẫm thêu hình vạn thú, phượng hoàng tung cánh.
Y bào phía sau trải dài trên thảm đỏ khảm ngân hồng tơ vàng, tôn lên dung nhan vốn rạng rỡ lúc này càng thêm khuynh quốc khuynh thành.
Khóe miệng khẽ giương lên, một nụ cười phát ra từ đáy lòng cơ hồ khiến cho cả người nàng giống như đang được bao phủ trong ánh sáng mờ ảo, ưu nhã tuyệt trần khiến cho người ta chỉ có thể đứng phía xa mà nhìn lại.
Nhẹ nhàng bước đi, trong tiếng kèn vang dội, Lạc Vũ bước đi trên thảm đỏ hướng về phía Nghị Chính cung.
Mà ở phía sau nàng, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng đầy người uy phong, trên người cũng khoác áo choàng phấn hồng, ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái bước đi phía sau Lạc Vũ.
Mà ở phía sau bọn họ, chính là tứ vương ma thú.
Mà theo sát phía sau tứ vương chính là mười ma thú cấp bậc cao nhất.
Lúc này, trên người các ma thú cũng đang bọc áo choàng phấn hồng, vênh váo tự đắc bước đi phía sau Lạc Vũ, hướng phía Nghị Chính cung mà đi.
Bọn họ chính là công thần của Vọng Thiên Nhai quyền khuynh đại lục Vong Xuyên .
Lại càng là con át chủ bài của Lạc Vũ, bọn họ hộ tống chủ tử của bọn họ.
Lạc Vũ đang ở Vọng Thiên Nhai nên không có nhà mẹ đẻ, trực tiếp xuất giá từ Vương cung Vọng Thiên Nhai.
Song, có bọn họ ở đây, ai dám chất vấn chủ tử của bọn họ nửa điều, trực tiếp tiêu diệt.
Xuân phong rực rỡ, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng hộ tống Lạc Vũ, hướng chỗ cao nhất của Vọng Thiên Nhai – Nghị Chính cung mà đi.
Dọc đường, các đội thị vệ nhất tề khom người quỳ lạy.
Pháo hoa rực rỡ ở trên bầu trời nổ vang.
Tiếng chuông vui mừng không ngừng vang lên, một mảnh trang nghiêm túc mục.
“Oanh.” Lạc Vũ từng bước từng bước đi lên bậc cao nhất của Nghị Chính cung, hỉ nhạc tưng bừng, chung cổ trường minh.
“Rống.” Tứ vương ở phía sau Lạc Vũ đồng thời ngẩng đầu hí dài, ngoài Vọng Thiên Nhai vương cung vạn thú đang tề tụ, nghe thấy thanh âm này, nhất tề ngẩng cao đầu kêu một tiếng dài.
Tiếng huýt gió hùng tráng, cùng chung cổ trường minh đan xen vào nhau.
Giống như biển rộng sóng lớn, quân lâm thiên hạ.
Vân Thí Thiên một thân long bào đỏ thẫm đứng ở trên bậc thang.
Trên khuôn mặt lãnh khốc lúc này tràn đầy nụ cười sáng lạn, đưa tay ra nắm lấy tay Lạc Vũ, nhìn nhau cười sau đó sóng vai đi vào trong Nghị Chính cung.
Không cần nói bất cứ điều gì, tình cảm của hai người đã không cần thêm thứ gì phụ họa.
Trong Nghị Chính cung, quần hùng tề tụ.
Lấy hai vị tông chủ Hải Thần tông và Lâu Tinh đứng đầu cho quan khách, cùng với thủ lĩnh của các đại thế lực khác, trong tiếng hú dài của vạn thú cùng nghênh đón Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
“Giờ lành đã đến.” Lúc này, Phong Vô Tâm đứng trên bậc đầu tiên của thềm bạch ngọc, trên mặt tràn đầy nghiêm túc và vui sướng lớn tiếng hô.
Pháo mừng lần nữa nổ vang, kèn lệnh vui mừng vang khắp trời đất.
Vân Thí Thiên và Lạc Vũ vẫn cầm tay nhau, trong mắt hai người cũng là tràn đây kích động cùng vui sướng.
“Nhất bái thiên địa.”
Trên bục cao nhất, Lạc Vũ và Vân Thí Thiên chậm rãi xoay người, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng ở phía sau lập tức thối lui ra hai bên, hai người hướng phía ngoài của đại điện quỳ xuống, vẫn nắm lấy tay nhau, quỳ lạy thiên địa.
“Nhị bái cao đường.”
Nhìn nhau xoay người, Lạc Vũ và Vân Thí Thiên cùng nhìn về phía vân Khung và Quân Vân và Phi Yên ở phía trên cao.
Theo như lễ tiết, cao đường này chỉ có thể là trưởng bối của nhà trai ngồi, nhưng mà Lạc Vũ là ai, Vân Thí Thiên lại có bao nhiêu cưng chiều nàng.
Quân Vân và Phi Yên ngồi ngay ngắn ở trên cao, nhận lấy một lạy này.
Hai tay cầm lấy tay đối phương, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ giữa sảnh đường tràn ngập sắc hoa hướng về phía Vân Khung, Quân Vân và Phi Yên mà quỳ lạy.
“Ha ha…” Vân Khung ngồi ở phía trên cao, khuôn mặt tràn đầy nụ cười rực rỡ, cũng không che giấu ấm áp trong mắt.
Tiểu đệ của nàng rốt cục thành thân rồi, cùng người mà hắn yêu kết thành phu thê.
Cái này thật sự là khổ tận cam lai, một mảnh tâm huyết của nàng hôm nay cuối cùng cũng được đến kết quả rồi.
Đệ đệ nàng che chở hơn hai mươi năm, chịu nhiều đau khổ, nhận hết lạnh ấm lòng người, rốt cục đã uy lâm thiên hạ, hạnh phúc mỹ mãn rồi.
Các tân khách chung quanh nhìn Vân Khung đỏ mắt thì đều mỉm cười.
Trưởng tử như mẹ, mặc dù Vân Khung không phải thân tỷ*(chị ruột), nhưng là ở Vọng Thiên Nhai này, ở trong mắt của người trong thiên hạ, nàng đáng được nhận một lạy này của Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ.
Một bên, Quân Vân và Phi Yên cũng đầy vui sướng mà gật đầu với hai người.
Sau đó quay đầu cùng Vân Khung liếc mắt.
Hết thảy ân oán, hết thảy hiểu lầm, lúc này đã trở thành mây khói.
Sau này, sẽ không còn bất kỳ hiểu lầm nào nữa, chỉ còn người một nhà thương yêu nhau.
“Phu thê giao bái.”
Giọng nói của Phong Vô Tâm cao vút, vang vọng tận trời cao.
Vân Thí Thiên và Lạc Vũ nhìn nhau, cười tươi như hoa, nhẹ nhàng khom người lạy lẫn nhau.
Từ nay về sau, trên trời dưới đất, nắm tay cùng bước.
Từ nay về sau, một đời một kiếp, một đôi người.
“Vương hâu của Bổn quân.” Vân Thí Thiên xoay người đối mặt với mọi người, nắm thật chặt eo Lạc Vũ, cúi đầu nhìn Lạc Vũ nhẹ nhàng nói.
Lạc Vũ khẽ ngẩng đầu, cụng vào trán của Vân Thí Thiên, nhìn vào cặp mắt thâm thúy của Vân Thí Thiên, nhẹ nhàng giương lên một nụ cười xinh đẹp nhất.
Hai tay ôm nhau, hai mắt nhìn nhau.
Tại một khắc này, dù xung quanh có hàng vạn hàng nghìn người, nhưng trong mắt bọn họ chỉ nhìn thấy lẫn nhau, chỉ có lẫn nhau.
“Kết thúc buổi lễ.” Tiếng xướng cao cao vang vọng khắp Nghị Chính cung.
“Quân vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Vương hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.” Bách quan nhất tề hô vang, đồng loạt thấp thân quỳ lạy.
Chung cổ vang lên, pháo mừng tràn phóng, kim la gõ vang, Lạc Vũ trở thành Vương hậu Vọng Thiên Nhai.
Quần thần cúi đầu, hô vang.
Trăm nhạc vang lên, núi sông đồng xuân.
Đại yến tân khách, đại xá thiên hạ.
Thiên địa rực rỡ, giờ khắc này toàn thiên địa đều vui mừng cùng với bọn họ, một ngày này, là thuộc về Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ.
Bóng đêm buông xuống, trong vương cung Vọng Thiên Nhai, đèn dầu sáng tỏ.
Tiền điện, bách quan huyên náo, chén chén nâng lên chúc mừng.
“Hai vị tông chủ, đừng khách khí, mời.” Vân Khung và Quân Vân và Phi Yên vui mừng tiếp đón tân khách.
“Ha ha, tự nhiên sẽ không khách khí.” Hải Thần tông chủ cùng Lâu Tinh gia chủ mỉm cười.
Cầm chén bước đi, Vân Khung xoay người sang Hải Mặc Phong ở bên cạnh Hải Thần tông chủ.
“Uy, Hải Mặc Phong , ngươi không phải là muốn ngồi ở chủ vị sao, vậy bây giờ ngồi ở đây làm gì, đi, đi, ngồi ở chủ vị chính là chủ nhân, đi xã giao với tân khách đi, hôm nay có rất nhiều tân khách.”
Một lời vừa nói xong đã lôi kéo Hải Mặc Phong đứng lên.
Hải Mặc Phong thấy vậy sắc mặt vẫn đạm mạc như cũ, nhưng cũng không đứng lại, đi theo Vân Khung xã giao với tân khách.
Sớm biết vậy sẽ không ngồi ở chủ vị rồi, sư huynh của Vân Thí Thiên thật không dễ làm.
Tông chủ Hải Thần tông và gia chủ Lâu Tinh thấy vậy không khỏi lắc đầu cười to.
Nhưng cũng không ngăn cản, thiên hạ hiện tại, cùng Vọng Thiên Nhai giao hảo tuyệt đối là chuyện tốt.
Huyên náo, hưng phấn, vui sướng tràn ngập tiền điện.
Cả Vọng Thiên Nhai là một mảnh vui mừng.
Mà lúc này, trong tẩm cung của Vân Thí Thiên lại là một mảnh yên tĩnh.
“Rốt cục nàng đã trở thành thê từ của ta rồi.” Trong tẩm cung, Vân Thí Thiên đang nâng mặt Lạc Vũ, giọng nói lộ ra kích động cùng với vui sướng khó có thể đè nén được.
Lạc Vũ nâng tay chạm vào mặt Vân Thí Thiên, nhẹ nhàng hôn khóe miệng Vân Thí Thiên, mang theo ý cười nói: “Hiện tại đã xác định được chưa?”
“Xác định.” Không để cho Lạc Vũ lui về, Vân Thí Thiên vừa nói xong hai tiếng lập tức ôm lấy cổ Lạc Vũ, kéo xuống hôn nồng nhiệt.
Đồng thời, thân hình chợt lóe, ôm theo Lạc Vũ hướng đến phía giường lớn ngọc thạch.
Lạc Vũ không kịp đề phòng, trực tiếp bị Vân Thí Thiên đặt mạnh xuống giường lớn.
Lưỡi trượt vào, công thành đoạt đất, không giống như ngày thường vẫn mang theo một chút đè nén.
Giống như muốn đem nàng nuốt trọn vào trong bụng, mạnh mẽ mà điên cuồng, tràn đầy tình dục, tràn ngập đoạt lấy, chứa đựng vô tận hưng phấn và khoái trá.
Đó là một loại mãnh liệt mà Lạc Vũ chưa từng được thể nghiệm qua.
Khóe môi, nước miếng do không kịp nuốt mà chảy xuống, chậm rãi theo cằm của Lạc Vũ chảy xuống, trượt xuống cổ, chảy vào trong.
Chậm rãi thẩm thấu vào trong cổ áo của Lạc Vũ, vạn phần mê hoặc.
“Ngô… Xem một chút… Chung quanh…” Lạc Vũ bị Vân Thí Thiên hôn đến không thở được, chỉ có thể đứt quãng nói ra.
“Ta đã sớm nhìn rồi.” Vân Thí Thiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy cướp đoạt.
Đã qua hai lần rồi, hắn đã sớm học khôn.
Lần này, bên ngoài tẩm cung, trong vòng trăm trượng, hết thảy cả người lẫn vật đều không thể vào, dám quấy rầy hắn động phòng, hừ.
Lạc Vũ nghe nói vậy thì nhẹ nhàng cười, cũng không hề giấu diếm yêu thương, đưa tay lên đặt trên người Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên thấy vậy, nhấc bàn tay to, nhanh chóng gỡ xuống mũ phượng trên đầu Lạc Vũ.
Tóc đen như suối trượt xuống, trải trên ngọc sàng hắc hồng.
Hình ảnh kia, cực kỳ xinh đẹp.
Không để cho Lạc Vũ có thời gian thở dốc.
Vân Thí Thiên đã sớm đợi không được, một tay xé mở hỉ bào trên người Lạc Vũ.
Thân thể trắng noãn lập tức lộ ra, trên ngọc sàng hắc hồng quả thực chính là ma quỷ câu dẫn người.
“Thích không?” Lạc Vũ không hề có tư thái ngượng ngùng nữ nhi gia, cánh tay ngọc nâng lên ôm lấy cổ Vân Thí Thiên.
Thanh âm kia, triền miên yêu say đắm, khiến cho cổ họng Vân Thí Thiên một trận đại động.
Lập tức hoạt động thân mình, đem chính vạt áo của mình cở ra.
Lập tức, hỉ bào trực tiếp bị Vân Thí Thiên xé làm hai nửa, tung bay rơi xuống phía xa.
“Thích.” Giọng nói trầm thấp mà tràn ngập bá đạo, lúc này nghe vào tai lại thấy cực kỳ khêu gợi.
Lạc Vũ không nhịn được ngẩng đầu lên, hôn lên cằm Vân Thí Thiên.
Lạc Vũ chủ động như vậy, Vân Thí Thiên làm sao còn có thể kiềm chế được: “Chúng ta chờ một ngày này đã quá lâu rồi.”
Cúi đầu hung hăng hôn lên thân thể trắng noãn, từng đóa hoa lập tức nở rộ.
“Vậy thì…” Lời đáp lại Vân Thí Thiên còn chưa nói xong, Lạc Vũ đột nhiên khẽ nhíu mày, cùng lúc này Vân Thí Thiên đang ở trên người Lạc Vũ cũng nhíu mày.
“Có cảm giác bị rình coi.” Lạc Vũ cắn cằm của Vân Thí Thiên, hạ giọng.
“Xung quanh không có ai.” Vân Thí Thiên đem Lạc Vũ cẩn thận đặt ở dưới thân, không lộ ra chút nào.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhưng là cảm giác bị rình coi kia rất rõ ràng.
Đây là có chuyện gì?
“Minh Trần Dạ đâu?” Đang chau mày, đột nhiên Vân Thí Thiên giận tái mặt.
Hôm nay chỉ gặp mặt Minh Trần Dạ một lần trên đại điện, sau đó không thấy hắn đâu nữa.
Người này chỉ sợ là không dễ dàng như vậy để cho bọn họ động phòng thành công đi.
“Tiểu Ngân và Tiểu Hồng đâu?” Lạc Vũ cũng đồng thời ngẩng đầu lên.
Mấy tên kia đâu rồi, bọn họ chạy đến chỗ nào rồi?
Mà trong khi Lạc Vũ và Vân Thí Thiên còn đang nghi ngờ, ở nơi xa dưới mặt đất, trong một cái hố, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, Minh Trần Dạ cùng tứ vương ma thú đang ngắm nhìn đêm động phòng hoa chúc.
“Vóc người không ra sao, còn không bằng ta.” Minh Trần Dạ tự rót một chén, bàn về vóc người của Vân Thí Thiên.
Chỉ thấy, trong cái hố nhỏ này.
Bốn phương đều là gương tinh thạch giăng đầy, mà một ít gương tinh thạch xếp chồng lên nhau, vô số gương tinh thạch nhỏ xếp thành một đường quanh co, kéo dài đến tận phía xa.
Lúc này, trong gương tinh thạch trước mặt, hết thảy tình cảnh bên trong tẩm cung của Vân Thí Thiên đều hiện ra rõ ràng.
Wow, wow, nhìn thật rõ, mau động a, ta muốn học, ta muốn học.
Tiểu Ngân đứng ở trước gương, cả khuôn mặt nhỏ bé sáng lên, ý vị thúc giục Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ ở trong gương.
Mà Tiểu Hồng ở bên cạnh giống như là thấy được đồ ngon.
Vừa nghe Tiểu Ngân nói, nhất thời ba một tiếng, móng vuốt đánh trúng đầu Tiểu Ngân.
Học cái gì mà học, ngươi đồ lưu manh.
Tiểu Ngân quay đầu lại ném cho Tiểu Hồng một cái mị nhãn, cười hắc hắc cũng không có phản bác.
Mà tứ vương ma thú ở phía sau nó thấy vậy, nhất tề im lặng lắc đầu.
Thú vương của bọn họ a, sợ vợ đây.
Wow, động, động rồi đó, rõ ràng quá… Tiểu Ngân kích động.
“Nói nhảm, cũng không ngẫm lại chút đây là chủ ý của ai, chỉ bằng điểm bản lãnh của các ngươi, cắt.” Minh Trần Dạ vừa uống rượu, vừa khinh bỉ nhìn Tiểu Ngân cùng đám ma thú.
Dùng tinh thạch làm gương phản xạ là hắn học được khi ở Phạm Đế thành.
Thành chủ của Đế Phạm Thiên có thể đem cả Phạm Đế thành quan sát được rõ ràng.
Mặc dù hắn không có đầy đủ điều kiện cần thiết, nhưng là một chỗ nho nhỏ như thế này cũng là không có vấn đề gì.
Cắt, còn không phải là do chúng ta hỗ trợ ngươi.
Tiểu Hồng hí mắt, trợn mắt nhìn Minh Trần Dạ.
Cho dù Minh Trần Dạ có ý tưởng, kia còn không phải là dựa vào chúng nó thực hiện.
Xung quanh tẩm cung của Vân Thí Thiên sớm đã bày ra cầm chế.
Còn không phải là nhờ có một thân bản lãnh dung nhập vào tảng đá của nó, vào được trong tẩm cung của Vân Thí Thiên, đem mọi thứ sắp xếp thật tốt.
Sau đó đem hình ảnh truyền đến nơi này, hắn muốn nhìn, hừ hừ, còn không có cửa đâu.
Minh Trần Dạ thấy vậy nhất thời cười ha ha: “Tốt, tốt, tất cả mọi người đều có công, nên cùng nhau nhìn, cùng nhau nhìn.”
Dứt lời, nhìn Vân Thí Thiên trong gương tinh thạch, cười hắc hắc nói: “Hừ, cho là bày cấm chế trong vòng một trăm mét, ta sẽ không có biện pháp nháo động phòng nữa sao?
Minh Trần Dạ ta muốn phá hư, tất sẽ có biện pháp.”
Xung quanh tẩm cung trăm mét không có bất kỳ thứ gì tiến vào được, ngoài trăm mét, đám người Phong Vô Tâm nghiêm mật canh gác, đề phòng bọn họ.
Bất quá, Minh Trần Dạ hắn là ai a.
Hắn cũng đã có biện pháp rồi.
Không muốn hắn nháo động phòng, tốt lắm, hắn sẽ nhìn, hừ.
Oa oa, cởi quần áo rồi…
Lạc Vũ nhà ta thật là trắng, nhưng ta đã nhìn qua trước rồi.
“Ba.” Tiểu Hồng chụp một vuốt qua, sắc phôi.
Tiểu Ngân ủy khuất, khi đó ta còn nhỏ a, Lạc Vũ nhà ta không kiêng kỵ ta, hơn nữa Lạc Vũ cũng tắm rửa cho ta a.
Ta cũng bị nàng xem qua hết trơn rồi, ôi…
Lưu manh, sắc phôi, không biết xấu hổ, ta không thương ngươi nữa.
A a, cái này không được, ác lão bà của ta, wow, Vân Thí Thiên cởi hết…
Ái chà, áp đảo rồi, lên đi…
Tiểu Ngân kêu lên cực kỳ kích động, nhìn cảnh này, toàn bộ lông của nó đều dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lúc này, vừa thấy Vân Thí Thiên đè lên trên Lạc Vũ, trong nháy mắt, hai hàng máu mũi lập tức chảy xuống.
Ngươi đồ vô dụng, Tiểu Hồng thấy vậy thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nghiến lợi.
Cái kia… Cái kia… ta là lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên… Di, lão bà, ngươi trấn định như vậy, chẳng lẽ ngươi đã nhìn qua?
Không được, ngươi nhìn kẻ nào rồi, ta đi giết hắn.
Ngươi hỗn đản, câm miệng cho ta, không nhìn thì đi ra.
Tiểu Hồng tức giận đến tận đỉnh đầu, mặt đỏ bừng.
Nghĩ nó là do kết tinh của thiên địa mà hình thành, ngàn vạn năm mới có một, cực phẩm như thế, cư nhiên bị sắc phôi này nhìn trúng, thật là bi kịch.
“Ha ha…” Một bên, Minh Trần Dạ thấy vậy cũng không nhịn được mà cười ha ha, thú vị, thật là thú vị.
Bên cạnh, tứ vương ma thú thấy vậy, nhất tề không nói gì, không thể làm gì khác là im lặng không lên tiếng nhìn xuân cung sống.
Di, bọn họ không động nữa?
Đang lúc Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng cãi nhau, Minh Trần Dạ đang cười ha ha, Hùng vương đột nhiên kêu lên.
“Hử?” Minh Trần Dạ, Tiểu Ngân, Tiểu Hồng lập tức quay đầu nhìn lại.
“Không tốt, bị phát hiện rồi, đi mau.” Minh Trần Dạ lập tức cảnh giác, nhanh chóng đứng lên, hướng phía bên ngoài bỏ chạy.
Cùng lúc này, hình ảnh trong gương tinh thạch hiện ra, Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ cùng nhau động, lấy một tốc độ mà bọn họ cũng không nhìn ra được đánh ra một chiêu.
Oanh một tiếng, mặt kính một mảnh trắng xóa, người ở bên trong cũng không thấy đâu nữa.
Bọn họ bị phát hiện rồi.
Mau đi, Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng kêu to một tiếng, cùng tứ vương ma thú đi theo Minh Trần Dạ phóng đi ra ngoài.
“Minh Trần Dạ…”
“Tiểu Ngân, Tiểu Hồng…”
Dưới bầu trời bao la yên tĩnh, hai đạo thanh âm tuyệt đối tức giận vang lên, hai đạo thân ảnh lóe lên, hướng phía một người sáu thú đánh tới, đằng đằng sát khí.
Chạy mau a, Tiểu Ngân rống to một tiếng, xuất ra toàn bộ khả năng, hướng phía bầu trời đêm mà chạy đi.
Tốc độ của một người sáu thú, sách sách, chính là nhân tài kiệt xuất của chạy trối chết.
“Dám chạy.” Nơi xa, Vân Thí Thiên quát to một tiếng.
Lập tức, một đạo gió lốc mặc sắc lấp tốc độ bão táp ập đến, hướng phía một người sáu thú quét đến.
“Oanh.” Một tiếng va chạm mạnh vang lên.
Wow… đám một người sáu thú Tiểu Ngân dưới cơn tức giận cực đại của Vân Thí Thiên bị cuốn vào gió lốc, bắn đi rất xa.
Thật giống như bảy đạo tia sáng nhoáng lên một cái rồi biến mất trên bầu trời.
“Lạc Vũ, vóc người của Vân Thí Thiên không ra gì, ngươi có thể suy nghĩ đến ta…” Bóng đêm thâm trầm, chỉ còn lại giọng nói không cam lòng của Minh Trần Dạ hòa cùng với gió đêm.
“Hậu điện hình như có động.” Hải Mặc Phong ở tiền điện tiếp khách nhíu mi.
Vân Khung ở bên cạnh hắn ngẩng đầu nhìn bảy viên lưu tinh lóe lên trên thiên không: “Có sao? Đừng tìm cớ, tiếp tục tiếp khách.”
Trong bóng đêm thâm trầm, bảy đạo lưu tinh kia rất đẹp mắt.
“Phanh.” Bảy đạo ánh sáng lóe lên trong bóng đêm, Minh Trần Dạ hạ cánh đầu tiên phịch một tiếng đụng vào một vật.
Bất quá bởi vì lực lượng của hắn cường đại cùng với lực lượng càng cường đại hơn của Vân Thí Thiên ở phía sau.
Minh Trần Dạ trực tiếp đem vật này đánh bay ra ngoài, mà quỹ đạo của hắn vẫn không thay đổi chút nào.
“Thật giống như đụng phải người.” Minh Trần Dạ nói thầm một câu.
Song, đụng thì cũng đụng phải rồi, thay vì đụng tới lực lượng của Vân Thí Thiên, đụng phải người khác vẫn tốt hơn.
Bảy đạo tia sáng ở trên không xẹt qua, bay về phía xa.
Mà Quốc vương Phi vũ ngày đêm kiên trì đuổi theo đến đây, còn chưa kịp xông lên Vọng Thiên Nhai đã bị Minh Trần Dạ đánh bay ra ngoài.
Bay ra phía xa xa, đụng phải mặt đất, bất tỉnh.
Gió thổi qua, bóng đêm trên đại lục cực kỳ xinh đẹp.
Mà dưới bóng đêm đep đẽ này, Giá Hiên Mặc Viêm đứng trên Phiêu Miểu phong, hướng mắt về phía xa ngắm nhìn Vọng Thiên Nhai.
Lạc Vũ và Vân Thí Thiên đại hôn rồi, mà hắn…
Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, Giá Hiên Mặc Viêm chậm rãi nhắm mắt lại, mà lúc này, dây chuyền trước ngực hắn lóe lên một luồng ánh sáng mờ ảo.
Lại không lọt vào trong mắt của bất kỳ ai.